Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Sư Tử lệnh cho người trung tìm tung tích của Thiên Tử Hoàng, cũng như thám thính tình hình hiện tại trong hoàng cung. Y nhìn mọi người đang có mặt ở trong ngôi nhà lá cũ nát này mà lòng dâng lên cỗ chua xót. Họ đều là những người có địa vị cao, thân thuộc với y... nhìn ra bên ngoài ngôi làng nghèo nàn, Vua một nước như y, đúng là phế vật, y nắm chặt đấm tay, tự trách bản thân mình chưa làm tròn bổn phận của một "Thiên Tử".
Tam Vương gia nhận được mật thư từ Kim Gia Đông Xưởng, nội dung nôm na rằng ông đã an toàn, hiện tại đang chuẩn bị một đội quân hơn mười ngàn binh sĩ. Yêu cầu Tam Vương gia và Sư Tử nhanh chóng trở về Bắc Thành để bàn chiến sự. Sư Tử bảo với Bạch Dương rằng: "Ta sẽ cho người hộ tống các vị về Thiên Hồng Quốc an toàn trong sáng mai, mọi người hãy sớm chuẩn bị sẵn."
Bạch Dương kịch liệt không đồng ý: "Tung tích hoàng huynh ta hiện tại vẫn chưa rõ, sao có thể rời đi được!?"
Sư Tử đáp: "Ta sẽ sai người đi tìm Thái Tử, không..."
"Không gì chứ? Bọn ta sẽ không trở về khi chưa rõ hoàng huynh sống chết thế nào!" Thiên Tử Ninh chen vào lời Sư Tử, nhưng nàng ta lại liếc mắt về phía Bạch Dương, muốn giành vị thế của nàng trước mặt Song Ngư.
Chỉ là nàng ta không biết, Song Ngư vốn chẳng có gì trong lòng Bạch Dương cả.
Song Ngư muốn cùng Bảo Bình đột nhập vào hoàng cung, lần này Bảo Bình dứt khoát: "Đệ vẫn chưa khỏe đừng theo ta, hãy theo mọi người về Bắc Thành để dưỡng thương. Đối phó với Cát Thượng Bình, có đệ theo chỉ tổ vướng bận tay chân."
Đúng vậy, lần trước cũng thế, y không thể để lịch sử lặp lại. Bởi lẽ lần này, không có Thiên Bình thứ hai xuất hiện để cứu được hai người nữa.
Nhớ đến hình ảnh Thiên Bình, Bảo Bình lại tức giận quá đổi, nỗi căm phẫn tích tụ trong lòng cũng cần có ngày tuôn trào. Nếu như không có Cát Thượng Bình, chắc chắn Thiên Bình vẫn còn yên ổn bên cạnh y lúc này.
Sau một hồi cãi lý không lại Bảo Bình, Song Ngư đành ngậm ngùi chấp nhận cùng đám người Sư Tử đến Bắc Thành trú ẩn. Hoa Mộc Di cũng gửi một lá thư về tình hình ở Lưỡng Bằng lúc này: "Đông Thành hiện tại rất hoảng loạn, dân chúng đang di cư gấp rút, tham quan bào vét của dân, không những vậy còn giết người vô cớ, cưỡng bức dân lành. Đông Thành chẳng khác nào một mớ hỗn độn."
Sư Tử vò nát lá thư mật trong tay, y giận dữ ra lệnh: "Nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta cần phải đi trước khi trời tối!"
Còn chi tiết vô cùng quan trọng nữa đó là Hoa Mộc Di vô tình bắt gặp một bóng hình nữ nhân rất quen thuộc bị giam trong cũi gỗ áp giải vào cung. Nhưng nàng không chắc chắn đó là Tam Vương phi.
So với Sư Tử, Tam Vương gia cũng cuống cuồng cả lên, họ nhanh chóng hối thúc mọi người chuẩn bị hành lý rời đi trước khi trời tối. Còn Bảo Bình nhận trọng trách quay lại Đông Thành, ở tạm Lưỡng Bằng chờ thời cơ đột nhập vào hoàng cung, ra tay khống chế Cát Thượng Bình.
Song Ngư để lại lời dặn: "Cẩn thận, đệ vẫn chưa muốn trở lại thành đứa trẻ không người thân đâu!"
Bảo Bình vỗ nhẹ vai Song Ngư: "Ta biết, đệ cũng nên tự lo cho bản thân mình, đừng lao lực quá!"
Bảo Bình leo lên lưng ngựa, phi nước đại để trở về Đông Thành.
Cát Ngọc Vân suy nhược cực độ, nàng đã ngất khi Bảo Bình vừa rời đi. Với vai trò một người huynh chưa rõ thứ bao nhiêu như Song Ngư, việc chăm sóc cho Cát Ngọc Vân là không thể tránh khỏi. Sư Tử cạnh bên cắn chặt răng cố không phát ra những từ thô tục vì cảm giác ức chế đang dồn nén, chất đầy trong lòng lâu ngày.
Xử Nữ trước sau như một, nàng ngồi im thin thít như thể không tồn tại mà quan sát mọi người. Biết tin mẫu thân ở Bắc Thành vẫn ổn, nàng sớm mong có thể gặp lại bà. Chỉ là lúc này, nàng có cảm giác như bản thân dư thừa và vô dụng.
Vô tình ánh mắt Sư Tử chạm phải đôi đồng tử vô hồn của Xử Nữ, y bước đến trước mặt nàng: "Không khỏe ở đâu sao?"
Xử Nữ vội bừng tỉnh, lắc đầu: "Thần thiếp không sao, chỉ là nghĩ đến mẫu thân ở Bắc Thành thế nào rồi?"
"Ừ." Sử Tử ngồi xuống cạnh Xử Nữ, nắm lấy bàn tay gầy guộc của nàng xoa nắn: "Ta hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Tin ta chứ!?"
"Thần thiếp tin!" Xử Nữ nở nụ cười hiền dịu đối diện Sư Tử, vậy mà lòng nàng rối như tơ.
Mặt trời sắp xuống núi cũng là lúc đoàn người của Sư Tử dời đi rất nhanh, Lâm Á Hân không ngừng nói chuyện với Xử Nữ để nàng không lo lắng nhiều. Còn Cát Ngọc Vân đã tỉnh lại, hiện đang ngồi cùng Mễ Tình, Bạch Dương, Song Ngư, Thiên Tử Ninh. Còn Sư Tử và Tam Vương gia lại ngồi trên vị trí phu mã, vừa điều khiển ngựa vừa im lặng, cổ họng phát ra từng tiếng thở dài thê lương sầu não.
Đoàn người vừa đi cũng là lúc Thiên Tử Hoàng xuất hiện ở làng chài, A Mạ cứ kéo hắn theo ra đây để tham gia một buổi tiệc nho nhỏ. Và cứ như thế Thiên Tử Hoàng lướt qua họ như chẳng hề quen biết, đúng hơn là chẳng ai có đủ tâm tư để ý những con người bé nhỏ tầm thường bên cạnh họ cả.
Tam Vương gia nhận được mật thư từ Kim Gia Đông Xưởng, nội dung nôm na rằng ông đã an toàn, hiện tại đang chuẩn bị một đội quân hơn mười ngàn binh sĩ. Yêu cầu Tam Vương gia và Sư Tử nhanh chóng trở về Bắc Thành để bàn chiến sự. Sư Tử bảo với Bạch Dương rằng: "Ta sẽ cho người hộ tống các vị về Thiên Hồng Quốc an toàn trong sáng mai, mọi người hãy sớm chuẩn bị sẵn."
Bạch Dương kịch liệt không đồng ý: "Tung tích hoàng huynh ta hiện tại vẫn chưa rõ, sao có thể rời đi được!?"
Sư Tử đáp: "Ta sẽ sai người đi tìm Thái Tử, không..."
"Không gì chứ? Bọn ta sẽ không trở về khi chưa rõ hoàng huynh sống chết thế nào!" Thiên Tử Ninh chen vào lời Sư Tử, nhưng nàng ta lại liếc mắt về phía Bạch Dương, muốn giành vị thế của nàng trước mặt Song Ngư.
Chỉ là nàng ta không biết, Song Ngư vốn chẳng có gì trong lòng Bạch Dương cả.
Song Ngư muốn cùng Bảo Bình đột nhập vào hoàng cung, lần này Bảo Bình dứt khoát: "Đệ vẫn chưa khỏe đừng theo ta, hãy theo mọi người về Bắc Thành để dưỡng thương. Đối phó với Cát Thượng Bình, có đệ theo chỉ tổ vướng bận tay chân."
Đúng vậy, lần trước cũng thế, y không thể để lịch sử lặp lại. Bởi lẽ lần này, không có Thiên Bình thứ hai xuất hiện để cứu được hai người nữa.
Nhớ đến hình ảnh Thiên Bình, Bảo Bình lại tức giận quá đổi, nỗi căm phẫn tích tụ trong lòng cũng cần có ngày tuôn trào. Nếu như không có Cát Thượng Bình, chắc chắn Thiên Bình vẫn còn yên ổn bên cạnh y lúc này.
Sau một hồi cãi lý không lại Bảo Bình, Song Ngư đành ngậm ngùi chấp nhận cùng đám người Sư Tử đến Bắc Thành trú ẩn. Hoa Mộc Di cũng gửi một lá thư về tình hình ở Lưỡng Bằng lúc này: "Đông Thành hiện tại rất hoảng loạn, dân chúng đang di cư gấp rút, tham quan bào vét của dân, không những vậy còn giết người vô cớ, cưỡng bức dân lành. Đông Thành chẳng khác nào một mớ hỗn độn."
Sư Tử vò nát lá thư mật trong tay, y giận dữ ra lệnh: "Nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta cần phải đi trước khi trời tối!"
Còn chi tiết vô cùng quan trọng nữa đó là Hoa Mộc Di vô tình bắt gặp một bóng hình nữ nhân rất quen thuộc bị giam trong cũi gỗ áp giải vào cung. Nhưng nàng không chắc chắn đó là Tam Vương phi.
So với Sư Tử, Tam Vương gia cũng cuống cuồng cả lên, họ nhanh chóng hối thúc mọi người chuẩn bị hành lý rời đi trước khi trời tối. Còn Bảo Bình nhận trọng trách quay lại Đông Thành, ở tạm Lưỡng Bằng chờ thời cơ đột nhập vào hoàng cung, ra tay khống chế Cát Thượng Bình.
Song Ngư để lại lời dặn: "Cẩn thận, đệ vẫn chưa muốn trở lại thành đứa trẻ không người thân đâu!"
Bảo Bình vỗ nhẹ vai Song Ngư: "Ta biết, đệ cũng nên tự lo cho bản thân mình, đừng lao lực quá!"
Bảo Bình leo lên lưng ngựa, phi nước đại để trở về Đông Thành.
Cát Ngọc Vân suy nhược cực độ, nàng đã ngất khi Bảo Bình vừa rời đi. Với vai trò một người huynh chưa rõ thứ bao nhiêu như Song Ngư, việc chăm sóc cho Cát Ngọc Vân là không thể tránh khỏi. Sư Tử cạnh bên cắn chặt răng cố không phát ra những từ thô tục vì cảm giác ức chế đang dồn nén, chất đầy trong lòng lâu ngày.
Xử Nữ trước sau như một, nàng ngồi im thin thít như thể không tồn tại mà quan sát mọi người. Biết tin mẫu thân ở Bắc Thành vẫn ổn, nàng sớm mong có thể gặp lại bà. Chỉ là lúc này, nàng có cảm giác như bản thân dư thừa và vô dụng.
Vô tình ánh mắt Sư Tử chạm phải đôi đồng tử vô hồn của Xử Nữ, y bước đến trước mặt nàng: "Không khỏe ở đâu sao?"
Xử Nữ vội bừng tỉnh, lắc đầu: "Thần thiếp không sao, chỉ là nghĩ đến mẫu thân ở Bắc Thành thế nào rồi?"
"Ừ." Sử Tử ngồi xuống cạnh Xử Nữ, nắm lấy bàn tay gầy guộc của nàng xoa nắn: "Ta hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Tin ta chứ!?"
"Thần thiếp tin!" Xử Nữ nở nụ cười hiền dịu đối diện Sư Tử, vậy mà lòng nàng rối như tơ.
Mặt trời sắp xuống núi cũng là lúc đoàn người của Sư Tử dời đi rất nhanh, Lâm Á Hân không ngừng nói chuyện với Xử Nữ để nàng không lo lắng nhiều. Còn Cát Ngọc Vân đã tỉnh lại, hiện đang ngồi cùng Mễ Tình, Bạch Dương, Song Ngư, Thiên Tử Ninh. Còn Sư Tử và Tam Vương gia lại ngồi trên vị trí phu mã, vừa điều khiển ngựa vừa im lặng, cổ họng phát ra từng tiếng thở dài thê lương sầu não.
Đoàn người vừa đi cũng là lúc Thiên Tử Hoàng xuất hiện ở làng chài, A Mạ cứ kéo hắn theo ra đây để tham gia một buổi tiệc nho nhỏ. Và cứ như thế Thiên Tử Hoàng lướt qua họ như chẳng hề quen biết, đúng hơn là chẳng ai có đủ tâm tư để ý những con người bé nhỏ tầm thường bên cạnh họ cả.