Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh, không ai giống ai.
Cự Giải lúc tỉnh lúc mê, mơ màng tỉnh giấc nhìn thấy Ma Kết người không ra người, ma không ra ma. Nàng lại tự đổ lỗi cho chính bản thân, nếu như hôm đó chẳng phải nàng cứng đầu đòi đi lên mặt đất tìm vài món đồ linh tinh thì không có chuyện này.
Ma Kết chỉ biết ngồi đó thở dài vỗ nhẹ lên mu bàn tay gầy gò của Cự Giải. Nàng chưa bao giờ hận hay trách móc tỷ tỷ, dù gì lúc đó cũng là nàng muốn được đi cùng.
Thiên Tử Hoàng mở cửa phòng bước vào, nhìn thấy Cự Giải đã thiếp đi rồi. Y ra hiệu muốn ở lại cùng Cự Giải, Ma Kết hiểu chuyện nhẹ nhàng rời khỏi không phát ra tiếng làm kinh động đến giấc ngủ của tỷ tỷ.
Đợi Ma Kết ra ngoài đóng chặt cửa, Thiên Tử Hoàng mới chậm rãi bước đến gần. Cự Giải ngủ rất yên bình, hình như không gặp ác mộng gì cả. Lòng y nhẹ nhõm, ít ra từ lúc xảy ra việc đụng chạm đó đến giờ, nàng không hề tránh mặt y.
Nhân Mã bảo chuyện giữa hai người không thể chỉ xảy ra một lần, muốn cứu nàng Thiên Tử Hoàng phải thực hiện việc đó nhiều lần nữa. Chỉ là y muốn đợi Cự Giải tỉnh, hỏi ý kiến từ nàng. Cự Giải lim dim tỉnh dậy, bóng dáng mờ ảo dần hiện rõ, Thiên Tử Hoàng ngồi cạnh nàng trầm tư điều gì đó. Nàng im lặng, y cũng chưa nhận ra việc nàng đã tỉnh.
Một lúc sau, Thiên Tử Hoàng xoay người liền chạm vào đáy mắt trắng đục quỷ dị kia. Y ôn nhu vuốt ve đôi gò má nàng, hỏi han: "Nàng cảm thấy thế nào rồi?"
Đôi mắt trắng đục ấy cứ ngước lên nhìn Thiên Tử Hoàng, nàng hé môi muốn đáp rồi lại thôi. Thật ra Cự Giải muốn bảo rằng: "Ta không xứng đáng!"
Hãy tha lỗi cho nàng, nàng cũng ích kỷ muốn được sống tiếp. Và quan trọng hơn hết, Cự Giải muốn chính tay trả mối thù này, sau đó mạnh khỏe trở về thời đại của mình. Vậy nên, cho dù bản thân trở nên rẻ mạt, tơi tả, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nàng hơi nhoẻn môi cười, rũ mi, che giấu đi nỗi chán ghét Thiên Yết lớn dần trong lòng.
Thiên Tử Hoàng vân đạm khinh phong, tay vân vê cánh môi nàng: "Hãy xem như ta thay nàng gánh một mạng, nếu có cơ hội hãy đáp ứng với ta một điều kiện. Được không?"
Cự Giải không đáp chỉ nhẹ gật đầu đồng ý. Bất cứ điều kiện gì chỉ cần cho nàng được sống. Để được trông thấy kẻ nhẫn tâm kia phải hối hận vì những gì hắn đã làm.
...
Song Ngư ở cùng phòng với Bảo Bình, Bảo Bình dậy rất sớm, y thay y phục rồi đi đâu đó đến mãi trưa cũng chưa thấy bóng dáng trở về. Song Ngư buồn chán nằm trong phòng hai người thì cửa phòng bật mở, hình bóng nữ nhân vừa quen vừa lạ chạy xộc vào hồng hộc. Rất nhanh đóng cửa lại, tựa như sợ ai trông thấy nàng đến đây vậy. Song Ngư thò cái đầu ra khỏi giường, phát hiện Thiên Tử Ninh lại đến.
Y nằm vật trở lại, mệt mỏi hỏi: "Công chúa đến đây có việc gì?"
Thiên Tử Ninh vẫn còn đang thở dốc vì tức tốc chạy hụt cả hơi, chưa thể đáp lại lời y được. Mãi một lúc, nàng mới nhào người đến chỗ giường, nằm đè lên người Song Ngư. Dùng chất giọng nũng nịu: "Người ta hy sinh cả danh giá để đến gặp chàng. Vậy mà chàng lại nói chuyện với ta kiểu đó sao!?"
Song Ngư thở dài: "Ta không phải có ý đó. Ý ta là... ưm..."
Lời biện minh chưa dứt đôi môi đã bị nàng chiếm đoạt, nuốt hết tất cả âm thanh nơi cuống họng. Song Ngư mở to mắt kinh ngạc trước khi kịp đẩy Thiên Tử Ninh ngồi dậy. Thiên Tử Ninh bặm môi hờn dỗi, đôi mắt đỏ hoe tựa như sắp khóc: "Chàng dám đối xử với ta như thế sao?"
Hiện tại Thiên Tử Ninh đang ngồi trên người y, trùng hợp thay lại đúng vị trí tiểu đệ đệ không ngoan, mới mở mắt đã căng cứng khó chịu. Song Ngư thỉnh cầu: "Công chúa... có thể tha cho ta được không?"
"Tha cho ngươi!?" Thiên Tử Ninh nghiến răng: "Vậy ai tha cho ta?"
"Ta..."
"Đêm hôm đó chính là ngươi đã rót vào tai ta những gì? Ngươi hứa những gì? Nam nhân các ngươi bạc tình đến vậy à?"
"Ta..."
"Ta ta cái gì?" Thiên Tử Ninh chính là không cho Song Ngư đường được giải bày.
Đêm hôm đó đúng là Song Ngư đã làm ra cái loại chuyện không thể cứu vãn được. Y đổ lỗi do thứ rượu mà y uống có vấn đề. Vò rượu đó chắc chắn đã bị bỏ xuân dược vào, không hiểu như thế nào Thiên Tử Ninh lại xuất hiện ngay trước mặt y. Kết quả là...
Y đã có Bạch Dương rồi, hứa sẽ chịu trách nhiệm với nàng, nếu ai không chịu thú nàng thì y sẽ vỗ ngực đứng ra đón nàng đưa về túp lều tranh. Bất quá ông trời cứ gieo xuống oan trái, giờ lại thêm Thiên Tử Ninh, y thật sự không biết phải làm sao cho vẹn cả đôi đường. Nếu Bạch Dương biết chuyện này, thế nào nàng cũng sẽ cắt mất thứ bên dưới rồi ném cho chó tha. Nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ, sởn cả gai óc.
Song Ngư không nói làm Thiên Tử Ninh càng trở nên tức giận hơn. Vì y đang mặc độc nhất trung y trắng mỏng manh, dễ dàng kéo cái quần ném xuống đất. Tiểu đệ bao năm chinh chiến sa trường vừa nhìn thấy mỹ nhân đã ngẩng cao đầu hứng thú.
Nàng đe dọa: "Hay ta cắt nó đi, để ngươi trở thành thái giám. Vậy thì không cần phải chịu trách nhiệm với ta nữa!?"
Song Ngư hiện tại yếu còn hơn cả nữ tử khuê phòng, chống cự? E rằng tình thế này chỉ có nước bất lợi. Thiên Tử Ninh được nước làm tới bóp vào hai hòn ngọc bên dưới khiến y chảy cả mồ hôi hột vì thốn.
Không thể tuyệt giống được, y liền giở thói mồm mép: "Ta chịu! Nàng muốn gì ta cũng chiều cả!"
"Hừ!" Thiên Tử Ninh cười lạnh: "Vậy thì ngoan ngoãn trở thành phò mã của ta đi!"
Nói rồi nàng ngậm lấy tiểu đệ mút mạnh khiến da đầu y tê rần, sướng rên. Vừa đau vừa sướng, ôi cái cảm giác tuyệt vời lạ lùng làm sao. Thiên Tử Ninh phun nước bọt lên đầu khất bóng lưỡng, bản thân tự thoát y phục ngồi lên người y. Nàng trở thành tướng quân cưỡi trên yên ngựa. Chỉ là cái yên ngựa này có một khối mềm mềm cứng cứng đi vào bên trong nàng, chạm đến tận nơi sâu thẳm nhất. Song Ngư "hự" một tiếng mụ mị, nàng "ưm" lên vì khoái cảm.
Thiên Tử Ninh chủ động nắm lấy đôi bàn tay y đặt lên ngực nàng vuốt ve âu yếm, rồi yêu chiều xoa nắn nó. Ngực nàng không to như Bạch Dương gọn ghẽ nằm trong lòng bàn tay y. Giờ đây Song Ngư đã bị Thiên Tử Ninh câu dẫn mất rồi, cảm thấy có lỗi với Bạch Dương cũng sợ nàng thiến mất, nhưng hiện tại không thể tàn độc với bản thân mình. Thật sự y không muốn dừng lại, huống hồ gì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Song Ngư cần phải bảo toàn nguyên vẹn thân thể đến khi hồi phục hoàn toàn.
Bên trong phòng vang lên từng âm thanh "bạch bạch" đỏ mặt tía tai, khiến cho mớ tạp âm bên ngoài có lớn cỡ nào cũng không đủ che đậy được sự tình diễn ra bên trong.
Tiếng rên rỉ của đôi nam nữ dâm loạn mỗi lúc một lớn hơn. Cũng như việc Thiên Tử Ninh ở trên người Song Ngư dần hóa điên cuồng, dục vọng chiếm hữu tăng cao. Tưởng chừng nàng muốn lấy hết tất cả tinh hoa của y chỉ để khỏa lấp từng khoảng trống bên trong nàng.
Cự Giải lúc tỉnh lúc mê, mơ màng tỉnh giấc nhìn thấy Ma Kết người không ra người, ma không ra ma. Nàng lại tự đổ lỗi cho chính bản thân, nếu như hôm đó chẳng phải nàng cứng đầu đòi đi lên mặt đất tìm vài món đồ linh tinh thì không có chuyện này.
Ma Kết chỉ biết ngồi đó thở dài vỗ nhẹ lên mu bàn tay gầy gò của Cự Giải. Nàng chưa bao giờ hận hay trách móc tỷ tỷ, dù gì lúc đó cũng là nàng muốn được đi cùng.
Thiên Tử Hoàng mở cửa phòng bước vào, nhìn thấy Cự Giải đã thiếp đi rồi. Y ra hiệu muốn ở lại cùng Cự Giải, Ma Kết hiểu chuyện nhẹ nhàng rời khỏi không phát ra tiếng làm kinh động đến giấc ngủ của tỷ tỷ.
Đợi Ma Kết ra ngoài đóng chặt cửa, Thiên Tử Hoàng mới chậm rãi bước đến gần. Cự Giải ngủ rất yên bình, hình như không gặp ác mộng gì cả. Lòng y nhẹ nhõm, ít ra từ lúc xảy ra việc đụng chạm đó đến giờ, nàng không hề tránh mặt y.
Nhân Mã bảo chuyện giữa hai người không thể chỉ xảy ra một lần, muốn cứu nàng Thiên Tử Hoàng phải thực hiện việc đó nhiều lần nữa. Chỉ là y muốn đợi Cự Giải tỉnh, hỏi ý kiến từ nàng. Cự Giải lim dim tỉnh dậy, bóng dáng mờ ảo dần hiện rõ, Thiên Tử Hoàng ngồi cạnh nàng trầm tư điều gì đó. Nàng im lặng, y cũng chưa nhận ra việc nàng đã tỉnh.
Một lúc sau, Thiên Tử Hoàng xoay người liền chạm vào đáy mắt trắng đục quỷ dị kia. Y ôn nhu vuốt ve đôi gò má nàng, hỏi han: "Nàng cảm thấy thế nào rồi?"
Đôi mắt trắng đục ấy cứ ngước lên nhìn Thiên Tử Hoàng, nàng hé môi muốn đáp rồi lại thôi. Thật ra Cự Giải muốn bảo rằng: "Ta không xứng đáng!"
Hãy tha lỗi cho nàng, nàng cũng ích kỷ muốn được sống tiếp. Và quan trọng hơn hết, Cự Giải muốn chính tay trả mối thù này, sau đó mạnh khỏe trở về thời đại của mình. Vậy nên, cho dù bản thân trở nên rẻ mạt, tơi tả, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nàng hơi nhoẻn môi cười, rũ mi, che giấu đi nỗi chán ghét Thiên Yết lớn dần trong lòng.
Thiên Tử Hoàng vân đạm khinh phong, tay vân vê cánh môi nàng: "Hãy xem như ta thay nàng gánh một mạng, nếu có cơ hội hãy đáp ứng với ta một điều kiện. Được không?"
Cự Giải không đáp chỉ nhẹ gật đầu đồng ý. Bất cứ điều kiện gì chỉ cần cho nàng được sống. Để được trông thấy kẻ nhẫn tâm kia phải hối hận vì những gì hắn đã làm.
...
Song Ngư ở cùng phòng với Bảo Bình, Bảo Bình dậy rất sớm, y thay y phục rồi đi đâu đó đến mãi trưa cũng chưa thấy bóng dáng trở về. Song Ngư buồn chán nằm trong phòng hai người thì cửa phòng bật mở, hình bóng nữ nhân vừa quen vừa lạ chạy xộc vào hồng hộc. Rất nhanh đóng cửa lại, tựa như sợ ai trông thấy nàng đến đây vậy. Song Ngư thò cái đầu ra khỏi giường, phát hiện Thiên Tử Ninh lại đến.
Y nằm vật trở lại, mệt mỏi hỏi: "Công chúa đến đây có việc gì?"
Thiên Tử Ninh vẫn còn đang thở dốc vì tức tốc chạy hụt cả hơi, chưa thể đáp lại lời y được. Mãi một lúc, nàng mới nhào người đến chỗ giường, nằm đè lên người Song Ngư. Dùng chất giọng nũng nịu: "Người ta hy sinh cả danh giá để đến gặp chàng. Vậy mà chàng lại nói chuyện với ta kiểu đó sao!?"
Song Ngư thở dài: "Ta không phải có ý đó. Ý ta là... ưm..."
Lời biện minh chưa dứt đôi môi đã bị nàng chiếm đoạt, nuốt hết tất cả âm thanh nơi cuống họng. Song Ngư mở to mắt kinh ngạc trước khi kịp đẩy Thiên Tử Ninh ngồi dậy. Thiên Tử Ninh bặm môi hờn dỗi, đôi mắt đỏ hoe tựa như sắp khóc: "Chàng dám đối xử với ta như thế sao?"
Hiện tại Thiên Tử Ninh đang ngồi trên người y, trùng hợp thay lại đúng vị trí tiểu đệ đệ không ngoan, mới mở mắt đã căng cứng khó chịu. Song Ngư thỉnh cầu: "Công chúa... có thể tha cho ta được không?"
"Tha cho ngươi!?" Thiên Tử Ninh nghiến răng: "Vậy ai tha cho ta?"
"Ta..."
"Đêm hôm đó chính là ngươi đã rót vào tai ta những gì? Ngươi hứa những gì? Nam nhân các ngươi bạc tình đến vậy à?"
"Ta..."
"Ta ta cái gì?" Thiên Tử Ninh chính là không cho Song Ngư đường được giải bày.
Đêm hôm đó đúng là Song Ngư đã làm ra cái loại chuyện không thể cứu vãn được. Y đổ lỗi do thứ rượu mà y uống có vấn đề. Vò rượu đó chắc chắn đã bị bỏ xuân dược vào, không hiểu như thế nào Thiên Tử Ninh lại xuất hiện ngay trước mặt y. Kết quả là...
Y đã có Bạch Dương rồi, hứa sẽ chịu trách nhiệm với nàng, nếu ai không chịu thú nàng thì y sẽ vỗ ngực đứng ra đón nàng đưa về túp lều tranh. Bất quá ông trời cứ gieo xuống oan trái, giờ lại thêm Thiên Tử Ninh, y thật sự không biết phải làm sao cho vẹn cả đôi đường. Nếu Bạch Dương biết chuyện này, thế nào nàng cũng sẽ cắt mất thứ bên dưới rồi ném cho chó tha. Nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ, sởn cả gai óc.
Song Ngư không nói làm Thiên Tử Ninh càng trở nên tức giận hơn. Vì y đang mặc độc nhất trung y trắng mỏng manh, dễ dàng kéo cái quần ném xuống đất. Tiểu đệ bao năm chinh chiến sa trường vừa nhìn thấy mỹ nhân đã ngẩng cao đầu hứng thú.
Nàng đe dọa: "Hay ta cắt nó đi, để ngươi trở thành thái giám. Vậy thì không cần phải chịu trách nhiệm với ta nữa!?"
Song Ngư hiện tại yếu còn hơn cả nữ tử khuê phòng, chống cự? E rằng tình thế này chỉ có nước bất lợi. Thiên Tử Ninh được nước làm tới bóp vào hai hòn ngọc bên dưới khiến y chảy cả mồ hôi hột vì thốn.
Không thể tuyệt giống được, y liền giở thói mồm mép: "Ta chịu! Nàng muốn gì ta cũng chiều cả!"
"Hừ!" Thiên Tử Ninh cười lạnh: "Vậy thì ngoan ngoãn trở thành phò mã của ta đi!"
Nói rồi nàng ngậm lấy tiểu đệ mút mạnh khiến da đầu y tê rần, sướng rên. Vừa đau vừa sướng, ôi cái cảm giác tuyệt vời lạ lùng làm sao. Thiên Tử Ninh phun nước bọt lên đầu khất bóng lưỡng, bản thân tự thoát y phục ngồi lên người y. Nàng trở thành tướng quân cưỡi trên yên ngựa. Chỉ là cái yên ngựa này có một khối mềm mềm cứng cứng đi vào bên trong nàng, chạm đến tận nơi sâu thẳm nhất. Song Ngư "hự" một tiếng mụ mị, nàng "ưm" lên vì khoái cảm.
Thiên Tử Ninh chủ động nắm lấy đôi bàn tay y đặt lên ngực nàng vuốt ve âu yếm, rồi yêu chiều xoa nắn nó. Ngực nàng không to như Bạch Dương gọn ghẽ nằm trong lòng bàn tay y. Giờ đây Song Ngư đã bị Thiên Tử Ninh câu dẫn mất rồi, cảm thấy có lỗi với Bạch Dương cũng sợ nàng thiến mất, nhưng hiện tại không thể tàn độc với bản thân mình. Thật sự y không muốn dừng lại, huống hồ gì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Song Ngư cần phải bảo toàn nguyên vẹn thân thể đến khi hồi phục hoàn toàn.
Bên trong phòng vang lên từng âm thanh "bạch bạch" đỏ mặt tía tai, khiến cho mớ tạp âm bên ngoài có lớn cỡ nào cũng không đủ che đậy được sự tình diễn ra bên trong.
Tiếng rên rỉ của đôi nam nữ dâm loạn mỗi lúc một lớn hơn. Cũng như việc Thiên Tử Ninh ở trên người Song Ngư dần hóa điên cuồng, dục vọng chiếm hữu tăng cao. Tưởng chừng nàng muốn lấy hết tất cả tinh hoa của y chỉ để khỏa lấp từng khoảng trống bên trong nàng.