Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Những việc sau đó phải nói là... Cự Giải ở đâu chắc chắn Thiên Yết hắn sẽ tìm đến tận nơi. Như việc Cự Giải bị chấn động tâm lý, vừa tỉnh lại đã chạy mất. Vừa nhìn thấy Thiên Yết đã hét toáng lên sợ hãi khiến hắn phải động tay động chân cột nàng vào sợi dây thừng dắt về.
Cũng như hôm trước, Thiên Yết tỉnh lại rất sớm, vậy mà người bên cạnh còn biến mất sớm hơn cả hắn. Đi không để lại một chút âm thanh, mặc dù thường ngày lỗ tai Thiên Yết thính hơn cả cẩu cẩu, hôm nay cư nhiên lại chẳng phát giác được tý động tĩnh nào.
Hắn vừa rời khỏi khách điếm liền chạm mặt Tạ Bối, nàng ta bảo: "Nữ nhân của ngươi lại chạy loạn à?"
Hắn lườm ả: "Thì?"
"Chỉ là ban nãy ta thấy nàng ta chạy đến ngôi chùa cách đây không xa. Chẳng qua... ngôi chùa ấy đang cháy rất lớn!"
Vừa nói, ả vừa liếc mắt nhìn biểu hiện biến sắc của Thiên Yết. Nghe dứt câu, Thiên Yết nhanh như chớp lao đi trong gió cũng chẳng hỏi lấy ngôi chùa ấy nằm hướng nào. Bóng lưng hắn khuất dần, đi rồi chẳng để lại nàng ta chút lời. Tạ Bối cắn nhẹ môi dưới, xòe bàn tay với những chiếc lục lạc quen thuộc.
"Nàng ta cần phải chết..." Ả nở nụ cười u uất: "Dù sớm hay muộn... cũng phải chết!"
Khác ở chỗ chết vào tay ai thôi...
Dù không nghe được tiếng lục lạc, Thiên Yết vẫn có thể tìm đến ngôi chùa đang cháy phừng phừng. Người dân xung quanh không ngừng mang nước gần đó truyền tay nhau để dập lửa. Bên trong các sư thầy, sư cô dùng tay áo che mũi chạy ra ho sặc sụa. Đám lửa lớn, khói mịt mù, ngôi chùa xây bằng gỗ dễ dàng trở thành thức ăn cho lửa. Không biết ai phóng hỏa hay tự bắt lửa trong đống tro tàn từ vụn giấy tiền bạc còn cháy dở.
Hôm nay ngày lễ, người dân tìm đến để cúng bái rất nhiều, khó tránh khỏi lửa nhưng không ngờ lại cháy lớn. Còn rất nhiều người bên trong, họ la hét thảm thương vô cùng. Thiên Yết cố gắng quan sát để tìm Cự Giải nhưng không thấy rõ. Đến khi một tiếng thét cầu cứu vang lên đầy quen thuộc...
"Bên đây còn có trẻ con!!! Cứu với!!!"
Thiên Yết mặc cho lửa đang bén lên y phục, hắn chậm rãi bước đến cạnh Cự Giải, nàng ngồi đó dùng tay áo nhúng nước ướt để che cho đứa trẻ nhỏ. Cự Giải không mở mắt, nàng không thể, đôi mắt nàng luôn luôn nhạy cảm với ánh sáng. Hắn nắm lấy bàn tay nàng lôi dậy, Cự Giải không vì thế buông đứa trẻ ra. Ngoan cố ghì chặt đứa trẻ hơn nữa.
Hắn quát: "Đi!"
Nàng vừa khóc vừa lắc đầu: "Không được, ngươi phải mang đứa trẻ này ra ngoài trước!"
Thiên Yết nhìn nữ hài tử mặt mày trắng xanh bất thường, có lẽ bị nàng bóp sắp ngộp chết rồi: "Mau buông tay, ngươi còn giữ như vậy nó sẽ bị bóp chết thay vì khói đấy!"
Cự Giải ti hí, khóe mắt cay xòe vì khói. Đúng thật là nàng cẩn trọng đến mức sắp giết người thật. Thấy thế nàng vội buông tay, Thiên Yết ôm lấy eo nàng và đứa trẻ, một đạp bay thẳng lên cao. Rất nhanh sau đó, cơ thể nàng được thả xuống đất, đứa trẻ cũng bình an vô sự. Không ngờ kẻ luôn giết người lấy tiền, nay ra tay cứu người?
Lúc này, Cự Giải chớp chớp mi mở mắt nhìn người đối diện.
Thiên Yết cau mày nhìn nàng, còn nàng thì buông tay cho đứa trẻ hoảng loạn chạy đi tìm người thân.
"Tại sao lại chạy loạn?"
Cự Giải buồn bã cúi đầu, mặt mày lấm lem nhọ đen: "Muốn cầu cứu sự giúp đỡ từ cửa Phật."
"Rồi!?"
Nàng thút thít: "Chùa cháy..."
Thiên Yết nắm lấy cổ tay nàng, siết thật chặt: "Phật rất cao rất xa không thể nghe được lời thỉnh cầu của ngươi đâu. Tin ta đi, ta hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng là như thế nào!"
Cũng giống như lúc... hắn ôm lấy bằng hữu duy nhất, khóc ngất cầu xin được tha mạng... cũng giống như lúc... bọn chúng cười trên nỗi đau của hắn, mặc kệ hắn sống chết. Cho dù hắn có gọi tên Đức Phật bao nhiêu lần, cũng chỉ có cơn mưa giá buốt, lạnh đến thấu xương đáp lại hắn, đắp lên từng tất da lạnh lẽo dần của bằng hữu ấy...
"Nếu ngươi không tự cứu ngươi. Thì chẳng có ai có thể cứu được ngươi cả. Có hiểu không?"
Hắn như muốn tức điên lên, muốn đưa tay bóp cổ nàng chết quách cho rồi. Bất quá, bây giờ hắn chưa thể làm được.
"Sau hôm nay, ngươi sẽ được tự do!"
Câu nói đó thoát ra từ môi Thiên Yết nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng lại khiến lòng hắn nặng nề khó chịu. Hắn quay lưng, chậm rãi bước đi. Cự Giải ngước mắt nhìn hắn, lại chạm phải bóng lưng rộng lớn cứng nhắc tựa như bức tường thật vững chắc ngăn cách cả hai người.
"Ngươi nói thật chứ?"
Thiên Yết không dừng lại, không hé môi đáp lại nàng, hắn chỉ nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc.
Cự Giải đứng đó, không hiểu bản thân nên vui hay nên buồn.
Chẳng qua, nàng đã rất vui khi hắn xuất hiện. Xuất hiện ngay lúc nàng cần hắn nhất, gọi tên hắn trong vô thức "Thiên Yết..."
...
Giữa đất trời bao la, kẻ đi săn lại yêu con mồi của mình. Thiên Yết ngồi trên mái ngói khách điếm sau khi đã ân ái với Cự Giải, cho nàng uống thuốc an thần ngủ một giấc thật dài. Đêm nay, thời hạn đêm sáu mươi đã đến. Lúc bắt đầu, hắn không nghĩ bản thân có thể lún sâu đến như vậy.
Thiên Yết nhớ lại lúc bọn họ gặp nhau, nàng quỳ dưới chân hắn cầu xin được sống. Đôi mắt trắng đục ấy như kẻ mù đã đánh lừa được hắn. Thân thể lõa lồ giữa đám tha ma, xác chết chất thành núi quấn quanh nàng, chẳng vì thế mà làm cho nàng trở nên tanh tưởi. Màu đỏ máu kiều diễm như chiếc váy tân nương khoác lên từng tất da tất thịt trắng bệch mềm mại. Nàng tựa như tân nương của Ma Quỷ lấp lánh dưới ánh trăng tròn, khoe vẻ xinh đẹp quỷ dị, tô điểm bởi cái chết khiến hắn không thể nào quên được.
Lòng Thiên Yết đau nhói khi nghĩ đến diễn cảnh thân xác nàng cứng ngắc lạnh lẽo nằm trên mặt đất khô cằn sau khi bị Cổ Dục hành hạ đến chết. Hắn đã làm gì thế này?
Tạ Bối xuất hiện cạnh Thiên Yết, trao cho hắn một bình rượu: "Đã nói lời từ biệt chưa?"
"..." Thiên Yết nhận lấy bình rượu ném thật xa.
"Không nỡ?" Tạ Bối giễu cợt lên tiếng.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt hiện lên màu máu.
"Vậy ta sẽ làm thay ngươi."
Đêm hôm nay trăng thật tròn.
Hai kẻ ngồi trên mái đá lòng đầy tâm trạng.
Một người ngủ say không hay lời từ biệt tàn nhẫn nhất...
...
Cự Giải tỉnh dậy, cơ thể đau đớn đến tột cùng. Nàng không còn sức nữa, đầu óc mụ mị vẫn chưa xác định được điều gì thì cơn gió lạnh từ đâu lùa đến khiến Cự Giải co rúm người. Đưa mắt nhìn quanh.
Sao nàng lại ở giữa đồng hoang thế này? Cự Giải hoảng sợ chịu đựng cái đau đang nuốt dần lấy ý thức rồi hét lớn: "Thiên Yết!?"
Chẳng có ai đáp lại ngoài đám côn trùng, rắn rết xung quanh. Thì ra... đây chính là tự do...
"Ngươi vứt bỏ ta sao?"
Khóe mắt nàng cay xòe, nàng không muốn tự do kiểu này đâu. Vứt đâu cũng nên có nhiều người một chút. Đồng hoang mông quạnh biết đường nào đi đây? Đây chẳng khác nào gián tiếp giết chết nàng chứ? Nàng gồng mình đứng dậy, nhưng vừa dùng chút lực liền đau đến ná thở, có cái gì đó vừa cắn vào tim nàng? Đau quá! Nàng đưa tay ôm ngực trái, một lần nữa ngã nhào xuống đất. Mặt tiếp đất đá rách cả đường, máu đỏ nhỏ xuống lớp đất nâu sẫm. Cự Giải lại cố gắng ngồi dậy. Lần này lục phủ ngũ tạng tưởng chừng bị ai đó bóp chặt lại rồi kéo hết chúng ra khỏi cơ thể nàng. Cự Giải "hự" một tiếng ôm bụng ngã ra đất bất tỉnh.
Mơ mơ màng màng Cự Giải tỉnh lại lần nữa, nàng đau rất đau, nhưng lại lo sợ cái chết hơn. Bầu trời đã tối đen, có con gì đó đang gặm lên chỗ vết thương của nàng. Cự Giải khó khăn đưa tay xua nó đi. Trong bóng đêm nàng nhìn thấy những đôi mắt phát sáng đáng sợ, tay áo nàng bỗng nặng trĩu, da thịt nàng chạm phải lớp da sần sùi của con vật nào đó. Nó trườn vào tay áo nàng rồi lại lăn ra vì đường cụt, chưa dừng ở đó nó tìm thấy được con đường mới phập phồng. Cảm thấy vui mắt liền bò trườn vào cổ áo, chui thẳng đến nơi phát ra âm thanh "thình thịch" yếu ớt.
Giờ đây Cự Giải đã kiệt sức, cả việc sợ hãi nàng còn không thể.
Đôi mắt nặng trịch muốn đóng chặt, nàng không muốn chấp nhận số phận. Tại sao vừa mới được tự do lại phải bỏ mạng nơi hoang vắng thế này? Nàng khát nước quá! Môi khô cả rồi, nàng cũng đói quá! Bụng cồn cào khó chịu ghê. Không nước uống, vết thương trở nặng và những con sói hung hãn, đói khát đánh mùi, bất kỳ lúc nào nàng cũng có thể trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho chúng.
"Thiên Yết..."
Nàng lại gọi thầm hắn, mong hắn sẽ nghe được, cảm nhận được nàng sắp không xong rồi...
Mí mắt nàng sắp nhắm nghiền, bỗng bước chân người nào tiến đến nắm lấy đầu con rắn vứt ra khỏi cổ Cự Giải, đôi tay quen thuộc ôm lấy nàng, bế xốc nàng lên cao...
"Có ta đây rồi!"
Cũng như hôm trước, Thiên Yết tỉnh lại rất sớm, vậy mà người bên cạnh còn biến mất sớm hơn cả hắn. Đi không để lại một chút âm thanh, mặc dù thường ngày lỗ tai Thiên Yết thính hơn cả cẩu cẩu, hôm nay cư nhiên lại chẳng phát giác được tý động tĩnh nào.
Hắn vừa rời khỏi khách điếm liền chạm mặt Tạ Bối, nàng ta bảo: "Nữ nhân của ngươi lại chạy loạn à?"
Hắn lườm ả: "Thì?"
"Chỉ là ban nãy ta thấy nàng ta chạy đến ngôi chùa cách đây không xa. Chẳng qua... ngôi chùa ấy đang cháy rất lớn!"
Vừa nói, ả vừa liếc mắt nhìn biểu hiện biến sắc của Thiên Yết. Nghe dứt câu, Thiên Yết nhanh như chớp lao đi trong gió cũng chẳng hỏi lấy ngôi chùa ấy nằm hướng nào. Bóng lưng hắn khuất dần, đi rồi chẳng để lại nàng ta chút lời. Tạ Bối cắn nhẹ môi dưới, xòe bàn tay với những chiếc lục lạc quen thuộc.
"Nàng ta cần phải chết..." Ả nở nụ cười u uất: "Dù sớm hay muộn... cũng phải chết!"
Khác ở chỗ chết vào tay ai thôi...
Dù không nghe được tiếng lục lạc, Thiên Yết vẫn có thể tìm đến ngôi chùa đang cháy phừng phừng. Người dân xung quanh không ngừng mang nước gần đó truyền tay nhau để dập lửa. Bên trong các sư thầy, sư cô dùng tay áo che mũi chạy ra ho sặc sụa. Đám lửa lớn, khói mịt mù, ngôi chùa xây bằng gỗ dễ dàng trở thành thức ăn cho lửa. Không biết ai phóng hỏa hay tự bắt lửa trong đống tro tàn từ vụn giấy tiền bạc còn cháy dở.
Hôm nay ngày lễ, người dân tìm đến để cúng bái rất nhiều, khó tránh khỏi lửa nhưng không ngờ lại cháy lớn. Còn rất nhiều người bên trong, họ la hét thảm thương vô cùng. Thiên Yết cố gắng quan sát để tìm Cự Giải nhưng không thấy rõ. Đến khi một tiếng thét cầu cứu vang lên đầy quen thuộc...
"Bên đây còn có trẻ con!!! Cứu với!!!"
Thiên Yết mặc cho lửa đang bén lên y phục, hắn chậm rãi bước đến cạnh Cự Giải, nàng ngồi đó dùng tay áo nhúng nước ướt để che cho đứa trẻ nhỏ. Cự Giải không mở mắt, nàng không thể, đôi mắt nàng luôn luôn nhạy cảm với ánh sáng. Hắn nắm lấy bàn tay nàng lôi dậy, Cự Giải không vì thế buông đứa trẻ ra. Ngoan cố ghì chặt đứa trẻ hơn nữa.
Hắn quát: "Đi!"
Nàng vừa khóc vừa lắc đầu: "Không được, ngươi phải mang đứa trẻ này ra ngoài trước!"
Thiên Yết nhìn nữ hài tử mặt mày trắng xanh bất thường, có lẽ bị nàng bóp sắp ngộp chết rồi: "Mau buông tay, ngươi còn giữ như vậy nó sẽ bị bóp chết thay vì khói đấy!"
Cự Giải ti hí, khóe mắt cay xòe vì khói. Đúng thật là nàng cẩn trọng đến mức sắp giết người thật. Thấy thế nàng vội buông tay, Thiên Yết ôm lấy eo nàng và đứa trẻ, một đạp bay thẳng lên cao. Rất nhanh sau đó, cơ thể nàng được thả xuống đất, đứa trẻ cũng bình an vô sự. Không ngờ kẻ luôn giết người lấy tiền, nay ra tay cứu người?
Lúc này, Cự Giải chớp chớp mi mở mắt nhìn người đối diện.
Thiên Yết cau mày nhìn nàng, còn nàng thì buông tay cho đứa trẻ hoảng loạn chạy đi tìm người thân.
"Tại sao lại chạy loạn?"
Cự Giải buồn bã cúi đầu, mặt mày lấm lem nhọ đen: "Muốn cầu cứu sự giúp đỡ từ cửa Phật."
"Rồi!?"
Nàng thút thít: "Chùa cháy..."
Thiên Yết nắm lấy cổ tay nàng, siết thật chặt: "Phật rất cao rất xa không thể nghe được lời thỉnh cầu của ngươi đâu. Tin ta đi, ta hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng là như thế nào!"
Cũng giống như lúc... hắn ôm lấy bằng hữu duy nhất, khóc ngất cầu xin được tha mạng... cũng giống như lúc... bọn chúng cười trên nỗi đau của hắn, mặc kệ hắn sống chết. Cho dù hắn có gọi tên Đức Phật bao nhiêu lần, cũng chỉ có cơn mưa giá buốt, lạnh đến thấu xương đáp lại hắn, đắp lên từng tất da lạnh lẽo dần của bằng hữu ấy...
"Nếu ngươi không tự cứu ngươi. Thì chẳng có ai có thể cứu được ngươi cả. Có hiểu không?"
Hắn như muốn tức điên lên, muốn đưa tay bóp cổ nàng chết quách cho rồi. Bất quá, bây giờ hắn chưa thể làm được.
"Sau hôm nay, ngươi sẽ được tự do!"
Câu nói đó thoát ra từ môi Thiên Yết nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng lại khiến lòng hắn nặng nề khó chịu. Hắn quay lưng, chậm rãi bước đi. Cự Giải ngước mắt nhìn hắn, lại chạm phải bóng lưng rộng lớn cứng nhắc tựa như bức tường thật vững chắc ngăn cách cả hai người.
"Ngươi nói thật chứ?"
Thiên Yết không dừng lại, không hé môi đáp lại nàng, hắn chỉ nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc.
Cự Giải đứng đó, không hiểu bản thân nên vui hay nên buồn.
Chẳng qua, nàng đã rất vui khi hắn xuất hiện. Xuất hiện ngay lúc nàng cần hắn nhất, gọi tên hắn trong vô thức "Thiên Yết..."
...
Giữa đất trời bao la, kẻ đi săn lại yêu con mồi của mình. Thiên Yết ngồi trên mái ngói khách điếm sau khi đã ân ái với Cự Giải, cho nàng uống thuốc an thần ngủ một giấc thật dài. Đêm nay, thời hạn đêm sáu mươi đã đến. Lúc bắt đầu, hắn không nghĩ bản thân có thể lún sâu đến như vậy.
Thiên Yết nhớ lại lúc bọn họ gặp nhau, nàng quỳ dưới chân hắn cầu xin được sống. Đôi mắt trắng đục ấy như kẻ mù đã đánh lừa được hắn. Thân thể lõa lồ giữa đám tha ma, xác chết chất thành núi quấn quanh nàng, chẳng vì thế mà làm cho nàng trở nên tanh tưởi. Màu đỏ máu kiều diễm như chiếc váy tân nương khoác lên từng tất da tất thịt trắng bệch mềm mại. Nàng tựa như tân nương của Ma Quỷ lấp lánh dưới ánh trăng tròn, khoe vẻ xinh đẹp quỷ dị, tô điểm bởi cái chết khiến hắn không thể nào quên được.
Lòng Thiên Yết đau nhói khi nghĩ đến diễn cảnh thân xác nàng cứng ngắc lạnh lẽo nằm trên mặt đất khô cằn sau khi bị Cổ Dục hành hạ đến chết. Hắn đã làm gì thế này?
Tạ Bối xuất hiện cạnh Thiên Yết, trao cho hắn một bình rượu: "Đã nói lời từ biệt chưa?"
"..." Thiên Yết nhận lấy bình rượu ném thật xa.
"Không nỡ?" Tạ Bối giễu cợt lên tiếng.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt hiện lên màu máu.
"Vậy ta sẽ làm thay ngươi."
Đêm hôm nay trăng thật tròn.
Hai kẻ ngồi trên mái đá lòng đầy tâm trạng.
Một người ngủ say không hay lời từ biệt tàn nhẫn nhất...
...
Cự Giải tỉnh dậy, cơ thể đau đớn đến tột cùng. Nàng không còn sức nữa, đầu óc mụ mị vẫn chưa xác định được điều gì thì cơn gió lạnh từ đâu lùa đến khiến Cự Giải co rúm người. Đưa mắt nhìn quanh.
Sao nàng lại ở giữa đồng hoang thế này? Cự Giải hoảng sợ chịu đựng cái đau đang nuốt dần lấy ý thức rồi hét lớn: "Thiên Yết!?"
Chẳng có ai đáp lại ngoài đám côn trùng, rắn rết xung quanh. Thì ra... đây chính là tự do...
"Ngươi vứt bỏ ta sao?"
Khóe mắt nàng cay xòe, nàng không muốn tự do kiểu này đâu. Vứt đâu cũng nên có nhiều người một chút. Đồng hoang mông quạnh biết đường nào đi đây? Đây chẳng khác nào gián tiếp giết chết nàng chứ? Nàng gồng mình đứng dậy, nhưng vừa dùng chút lực liền đau đến ná thở, có cái gì đó vừa cắn vào tim nàng? Đau quá! Nàng đưa tay ôm ngực trái, một lần nữa ngã nhào xuống đất. Mặt tiếp đất đá rách cả đường, máu đỏ nhỏ xuống lớp đất nâu sẫm. Cự Giải lại cố gắng ngồi dậy. Lần này lục phủ ngũ tạng tưởng chừng bị ai đó bóp chặt lại rồi kéo hết chúng ra khỏi cơ thể nàng. Cự Giải "hự" một tiếng ôm bụng ngã ra đất bất tỉnh.
Mơ mơ màng màng Cự Giải tỉnh lại lần nữa, nàng đau rất đau, nhưng lại lo sợ cái chết hơn. Bầu trời đã tối đen, có con gì đó đang gặm lên chỗ vết thương của nàng. Cự Giải khó khăn đưa tay xua nó đi. Trong bóng đêm nàng nhìn thấy những đôi mắt phát sáng đáng sợ, tay áo nàng bỗng nặng trĩu, da thịt nàng chạm phải lớp da sần sùi của con vật nào đó. Nó trườn vào tay áo nàng rồi lại lăn ra vì đường cụt, chưa dừng ở đó nó tìm thấy được con đường mới phập phồng. Cảm thấy vui mắt liền bò trườn vào cổ áo, chui thẳng đến nơi phát ra âm thanh "thình thịch" yếu ớt.
Giờ đây Cự Giải đã kiệt sức, cả việc sợ hãi nàng còn không thể.
Đôi mắt nặng trịch muốn đóng chặt, nàng không muốn chấp nhận số phận. Tại sao vừa mới được tự do lại phải bỏ mạng nơi hoang vắng thế này? Nàng khát nước quá! Môi khô cả rồi, nàng cũng đói quá! Bụng cồn cào khó chịu ghê. Không nước uống, vết thương trở nặng và những con sói hung hãn, đói khát đánh mùi, bất kỳ lúc nào nàng cũng có thể trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho chúng.
"Thiên Yết..."
Nàng lại gọi thầm hắn, mong hắn sẽ nghe được, cảm nhận được nàng sắp không xong rồi...
Mí mắt nàng sắp nhắm nghiền, bỗng bước chân người nào tiến đến nắm lấy đầu con rắn vứt ra khỏi cổ Cự Giải, đôi tay quen thuộc ôm lấy nàng, bế xốc nàng lên cao...
"Có ta đây rồi!"