Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Khi mà đóa hoa trong túi hương tàn, cũng là lúc Thiên Bình vô lực ngã xuống sàn, giống như con cá thoi thóp khi lên mặt đất, cách xa dòng nước. Đôi mắt nàng cháy rực vẻ thèm khát sự sống, nàng vẫn chưa hề muốn chết. Ít ra bây giờ chưa phải lúc.
Bảo Bình đi vào phòng rất nhanh, trao cho nàng một túi hương mới, bên trong hoa tươi vừa hái. Chỉ trong chốc lát nàng liền cảm thấy rất tốt, rất khỏe, nhoẻn miệng cười đáp trả sự lo lắng từ y: "Thiếp không sao!"
"Nàng không nên vận động mạnh, cơ thể nàng không còn mạnh khỏe như trước nữa."
Thiên Bình gật đầu, cảm thấy bản thân thật vô dụng. Chết đi sống lại hai ba lần, cứ ngỡ ông trời thương, phước lớn mạng lớn không để nàng chết. Rốt cuộc thì, đây cũng chỉ là trò đùa của ông, bắt nàng sống dở chết dở.
Ở phía sau Bảo Bình còn có người, đó là thầy lang nổi ở Thiên Hồng Quốc mà người ta giới thiệu cho y. Ông để Thiên Bình ngồi tựa vào khung giường, lấy ra một chiếc khăn tối màu, cùng cái đệm gối nhỏ bằng lòng bàn tay, lót khăn lên gối đặt dưới cổ tay nàng. Sắc mặt Thiên Bình xanh xao, gầy gò đến mức sắp vụn vỡ.
Dù vậy trái tim cùng đôi mắt Thiên Bình hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ có máu bên trong cơ thể nàng... bất ổn. Thầy lang bảo: "Cần phải thay máu gấp, nếu không mạng sống nàng e rằng khó giữ."
Bảo Bình hỏi: "Máu? Tìm ở đâu bây giờ?"
Thầy lang lắc đầu: "Cho dù có tìm ra, ta cũng không đủ tinh thông để thực hiện việc đó. Mong công tử sớm chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất."
Thiên Bình giả vờ không sao, nhưng lòng lại đau đớn quá đỗi. Nàng chỉ mới tìm được nam nhân tốt vậy mà đã vội vàng rời khỏi nhân thế. Bảo Bình đưa tiễn thầy lang một đoạn, rồi quay trở vào cùng Thiên Bình. Nàng nhìn y cười khan: "Bệnh tình thiếp không thuốc chữa rồi."
Bảo Bình cau mày, kiên quyết nói: "Ta sẽ tìm ra người chữa được bệnh cho nàng."
Đầu nàng khẽ lay động, lắc lắc tỏ ý không cần đâu: "Thiếp không muốn sống những ngày còn lại cùng mùi thuốc. Chúng ta cùng đi ngắm nhìn thế gian một chút được chứ?"
Bảo Bình hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Thiên Bình hiền hòa đáp: "Bất cứ đâu chàng đưa thiếp đi."
Bảo Bình bước đến giường, ngồi cạnh nàng, tay y xoa đôi gò má đã hóp tạo thành hố sâu hốc hác. Y muốn an ủi rằng nàng sẽ không sao đâu, cho dù phải đi tìm Cốt Dạ biệt vô tâm tích mấy năm nay y cũng tìm. Nhưng khi đối diện đáy mắt chờ đợi từ lời thỉnh cầu đơn giản nhất, không hiểu sao y chỉ muốn im lặng, nắm lấy tay Thiên Bình và làm những gì hiện tại nàng mong muốn.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng chân gấp rút, có người nào đó bước vào đá phăng cánh cửa khách điếm. Bảo Bình đứng dậy rất nhanh, theo bản năng mà che chở cho Thiên Bình. Đến khi kẻ tùy tiện kia ló cái mặt đần độn ra, Bảo Bình mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể căng cứng.
"Song đệ, đệ đến đây có việc gì?"
Song Ngư vui vẻ huơ tay múa chân: "Hoàng huynh!"
Bảo Bình có chút kinh ngạc: "Sao cơ?"
Song Ngư cứ nghĩ Bảo Bình chưa nghe rõ nên gọi lại bằng chất giọng the thé: "HOÀNG HUYNH!"
Bảo Bình nhanh tay bụm miệng Song Ngư lại kéo y vào trong, không quên dùng chân đóng chặt cửa: "Đừng lớn tiếng!"
Mỗi ngày đều có người muốn ám sát Bảo Bình, khó khăn lắm y mới lẫn trốn được ở Thiên Hồng Quốc. Không thể để Song Ngư phá hỏng chuyện, chỉ không ngờ Song Ngư đứng bên ngoài cửa hét lớn đến như vậy. Đến khi đóng chặt cửa Bảo Bình mới buông tay ra khỏi miệng Song Ngư: "Ai đã nói cho đệ biết?"
Chưa biết vì cớ gì lại bị bụm miệng, Song Ngư cũng làm như nghiêm trọng hóa vấn đề, đè nén giọng đến mức thì thào: "Sư thúc đệ ở Song Thương giáo gửi thư mật đến, ghi rất rõ ràng."
Muốn tránh rắc rối nhưng nó cứ vây lấy, rồi bám theo Bảo Bình, y đập tay lên trán chán nản. Một mình lo không xong, mang theo Thiên Bình đã khổ cực, vậy mà lại thêm Song Ngư nữa. Y không biết bản lĩnh mình đến đâu để đảm bảo an nguy cho những người bên cạnh đây.
Trong lúc Bảo Bình trầm tư Thiên Bình nâng người đứng dậy, đi đến cạnh y: "Thiếp đi gọi điểm tâm."
Bảo Bình gật đầu, chạm lên tay nàng, phớt nhẹ qua năm ngón tay, không an tâm cho lắm.
Tự dưng Song Ngư bừng tỉnh ngộ, chợt thấy bản thân chẳng khác nào cái bóng chen ngang đoạn tâm tình của hai người họ. Y đưa tay gãi ót, phát giác ra chân lý, y hết sức sượng, bảo: "Ta sẽ quay lại sau."
"Không sao đâu, dù gì ta cũng nên để khoảng không gian riêng tư cho hai người." Thiên Bình nói rồi, hơi cúi người dùng kính lễ rời đi.
Song Ngư nhìn Bảo Bình, còn Bảo Bình thì dõi theo bóng lưng Thiên Bình khi nàng đưa tay khép cánh cửa lại. Y thở dài: "Chẳng phải ta đã bảo đừng tìm nữa sao?"
Song Ngư nghiêng đầu: "Tại sao?"
Bảo Bình ngồi xuống ghế, ngẩng đầu, giương đôi mắt lãnh đạm xoáy vào tâm tư người đối diện: "Cát Bình Quốc không phải nơi tồn tại tình thâm!"
"Đệ không có ý định trở về Cát Bình Quốc..." Song Ngư ngồi xuống ghế bên cạnh Bảo Bình: "... tâm nguyện của đệ... là muốn biết bản thân mình là ai?"
Bảo Bình đứng phắt dậy, xoay người, để bóng lưng thẳng tắp lạnh lùng đối diện Song Ngư. Y sợ những lời mình nói sẽ làm Song Ngư tổn thương, thật sự lo rằng bản thân sẽ mềm lòng, tay phải nâng lên đặt vuông góc trước bụng: "Biết rồi, thì bây giờ hãy đi đi, tránh xa ta ra! Nếu muốn sống tiếp những ngày tháng tự do tự tại, tốt nhất đừng nói với ai thân phận của đệ. Bằng không, giống như ta đây... có nhà mà không thể trở về."
Dù không hiểu ngọn ngành sự việc lắm, nhưng mà Song Ngư cũng không có ý định hỏi đến cùng. Nguyên căn của sự cảnh báo đều xuất phát từ việc xấu, nguy hiểm. Nếu Bảo Bình đã nói thế, thì nơi mà Song Ngư mơ tưởng mỗi ngày chính là nấm mồ đáng sợ đang đợi y. Song Ngư đứng dậy, chậm rãi quay người đến hướng cửa: "Ít nhất, đệ cũng chỉ muốn cảm nhận một chút tình thâm... nhưng có lẽ... cáo từ!"
Nói rồi Song Ngư đi thẳng đến cửa, rời khỏi khách điếm nhanh như lúc y bay đến. Thiên Bình bên ngoài chạm mặt Song Ngư, nàng cúi đầu, bặm môi, nhưng đủ thâu tóm hình ảnh yếu đuối của y. Đợi Song Ngư mất hút, nàng mới bước vào, ôn tồn khuyên bảo: "Song công tử cũng rất đáng thương... giống như thiếp!"
Bảo Bình lắc đầu, ánh mắt đượm buồn, hơi thở có vẻ nặng nhọc cất lên hai tiếng: "Ta biết!"
Bảo Bình đi vào phòng rất nhanh, trao cho nàng một túi hương mới, bên trong hoa tươi vừa hái. Chỉ trong chốc lát nàng liền cảm thấy rất tốt, rất khỏe, nhoẻn miệng cười đáp trả sự lo lắng từ y: "Thiếp không sao!"
"Nàng không nên vận động mạnh, cơ thể nàng không còn mạnh khỏe như trước nữa."
Thiên Bình gật đầu, cảm thấy bản thân thật vô dụng. Chết đi sống lại hai ba lần, cứ ngỡ ông trời thương, phước lớn mạng lớn không để nàng chết. Rốt cuộc thì, đây cũng chỉ là trò đùa của ông, bắt nàng sống dở chết dở.
Ở phía sau Bảo Bình còn có người, đó là thầy lang nổi ở Thiên Hồng Quốc mà người ta giới thiệu cho y. Ông để Thiên Bình ngồi tựa vào khung giường, lấy ra một chiếc khăn tối màu, cùng cái đệm gối nhỏ bằng lòng bàn tay, lót khăn lên gối đặt dưới cổ tay nàng. Sắc mặt Thiên Bình xanh xao, gầy gò đến mức sắp vụn vỡ.
Dù vậy trái tim cùng đôi mắt Thiên Bình hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ có máu bên trong cơ thể nàng... bất ổn. Thầy lang bảo: "Cần phải thay máu gấp, nếu không mạng sống nàng e rằng khó giữ."
Bảo Bình hỏi: "Máu? Tìm ở đâu bây giờ?"
Thầy lang lắc đầu: "Cho dù có tìm ra, ta cũng không đủ tinh thông để thực hiện việc đó. Mong công tử sớm chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất."
Thiên Bình giả vờ không sao, nhưng lòng lại đau đớn quá đỗi. Nàng chỉ mới tìm được nam nhân tốt vậy mà đã vội vàng rời khỏi nhân thế. Bảo Bình đưa tiễn thầy lang một đoạn, rồi quay trở vào cùng Thiên Bình. Nàng nhìn y cười khan: "Bệnh tình thiếp không thuốc chữa rồi."
Bảo Bình cau mày, kiên quyết nói: "Ta sẽ tìm ra người chữa được bệnh cho nàng."
Đầu nàng khẽ lay động, lắc lắc tỏ ý không cần đâu: "Thiếp không muốn sống những ngày còn lại cùng mùi thuốc. Chúng ta cùng đi ngắm nhìn thế gian một chút được chứ?"
Bảo Bình hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Thiên Bình hiền hòa đáp: "Bất cứ đâu chàng đưa thiếp đi."
Bảo Bình bước đến giường, ngồi cạnh nàng, tay y xoa đôi gò má đã hóp tạo thành hố sâu hốc hác. Y muốn an ủi rằng nàng sẽ không sao đâu, cho dù phải đi tìm Cốt Dạ biệt vô tâm tích mấy năm nay y cũng tìm. Nhưng khi đối diện đáy mắt chờ đợi từ lời thỉnh cầu đơn giản nhất, không hiểu sao y chỉ muốn im lặng, nắm lấy tay Thiên Bình và làm những gì hiện tại nàng mong muốn.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng chân gấp rút, có người nào đó bước vào đá phăng cánh cửa khách điếm. Bảo Bình đứng dậy rất nhanh, theo bản năng mà che chở cho Thiên Bình. Đến khi kẻ tùy tiện kia ló cái mặt đần độn ra, Bảo Bình mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể căng cứng.
"Song đệ, đệ đến đây có việc gì?"
Song Ngư vui vẻ huơ tay múa chân: "Hoàng huynh!"
Bảo Bình có chút kinh ngạc: "Sao cơ?"
Song Ngư cứ nghĩ Bảo Bình chưa nghe rõ nên gọi lại bằng chất giọng the thé: "HOÀNG HUYNH!"
Bảo Bình nhanh tay bụm miệng Song Ngư lại kéo y vào trong, không quên dùng chân đóng chặt cửa: "Đừng lớn tiếng!"
Mỗi ngày đều có người muốn ám sát Bảo Bình, khó khăn lắm y mới lẫn trốn được ở Thiên Hồng Quốc. Không thể để Song Ngư phá hỏng chuyện, chỉ không ngờ Song Ngư đứng bên ngoài cửa hét lớn đến như vậy. Đến khi đóng chặt cửa Bảo Bình mới buông tay ra khỏi miệng Song Ngư: "Ai đã nói cho đệ biết?"
Chưa biết vì cớ gì lại bị bụm miệng, Song Ngư cũng làm như nghiêm trọng hóa vấn đề, đè nén giọng đến mức thì thào: "Sư thúc đệ ở Song Thương giáo gửi thư mật đến, ghi rất rõ ràng."
Muốn tránh rắc rối nhưng nó cứ vây lấy, rồi bám theo Bảo Bình, y đập tay lên trán chán nản. Một mình lo không xong, mang theo Thiên Bình đã khổ cực, vậy mà lại thêm Song Ngư nữa. Y không biết bản lĩnh mình đến đâu để đảm bảo an nguy cho những người bên cạnh đây.
Trong lúc Bảo Bình trầm tư Thiên Bình nâng người đứng dậy, đi đến cạnh y: "Thiếp đi gọi điểm tâm."
Bảo Bình gật đầu, chạm lên tay nàng, phớt nhẹ qua năm ngón tay, không an tâm cho lắm.
Tự dưng Song Ngư bừng tỉnh ngộ, chợt thấy bản thân chẳng khác nào cái bóng chen ngang đoạn tâm tình của hai người họ. Y đưa tay gãi ót, phát giác ra chân lý, y hết sức sượng, bảo: "Ta sẽ quay lại sau."
"Không sao đâu, dù gì ta cũng nên để khoảng không gian riêng tư cho hai người." Thiên Bình nói rồi, hơi cúi người dùng kính lễ rời đi.
Song Ngư nhìn Bảo Bình, còn Bảo Bình thì dõi theo bóng lưng Thiên Bình khi nàng đưa tay khép cánh cửa lại. Y thở dài: "Chẳng phải ta đã bảo đừng tìm nữa sao?"
Song Ngư nghiêng đầu: "Tại sao?"
Bảo Bình ngồi xuống ghế, ngẩng đầu, giương đôi mắt lãnh đạm xoáy vào tâm tư người đối diện: "Cát Bình Quốc không phải nơi tồn tại tình thâm!"
"Đệ không có ý định trở về Cát Bình Quốc..." Song Ngư ngồi xuống ghế bên cạnh Bảo Bình: "... tâm nguyện của đệ... là muốn biết bản thân mình là ai?"
Bảo Bình đứng phắt dậy, xoay người, để bóng lưng thẳng tắp lạnh lùng đối diện Song Ngư. Y sợ những lời mình nói sẽ làm Song Ngư tổn thương, thật sự lo rằng bản thân sẽ mềm lòng, tay phải nâng lên đặt vuông góc trước bụng: "Biết rồi, thì bây giờ hãy đi đi, tránh xa ta ra! Nếu muốn sống tiếp những ngày tháng tự do tự tại, tốt nhất đừng nói với ai thân phận của đệ. Bằng không, giống như ta đây... có nhà mà không thể trở về."
Dù không hiểu ngọn ngành sự việc lắm, nhưng mà Song Ngư cũng không có ý định hỏi đến cùng. Nguyên căn của sự cảnh báo đều xuất phát từ việc xấu, nguy hiểm. Nếu Bảo Bình đã nói thế, thì nơi mà Song Ngư mơ tưởng mỗi ngày chính là nấm mồ đáng sợ đang đợi y. Song Ngư đứng dậy, chậm rãi quay người đến hướng cửa: "Ít nhất, đệ cũng chỉ muốn cảm nhận một chút tình thâm... nhưng có lẽ... cáo từ!"
Nói rồi Song Ngư đi thẳng đến cửa, rời khỏi khách điếm nhanh như lúc y bay đến. Thiên Bình bên ngoài chạm mặt Song Ngư, nàng cúi đầu, bặm môi, nhưng đủ thâu tóm hình ảnh yếu đuối của y. Đợi Song Ngư mất hút, nàng mới bước vào, ôn tồn khuyên bảo: "Song công tử cũng rất đáng thương... giống như thiếp!"
Bảo Bình lắc đầu, ánh mắt đượm buồn, hơi thở có vẻ nặng nhọc cất lên hai tiếng: "Ta biết!"