Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Định bụng đến tối sẽ được diện kiến Bạch cô nương trong truyền thuyết, thế nhưng chẳng may y vớ phải nữ nhân bí ẩn. Nàng vận bạch y, trùm kín mặt, len lỏi trong từng con hẻm và chẳng may va trúng người y. Song Ngư bị va bất ngờ không đề phòng nên lùi về một bước, còn nàng ta yếu đuối đã ngã nhào về sau.
Đưa tay chụp lấy cổ tay nữ nhân bí ẩn kéo ngược trở lại, chẳng hay bộ dáng ôm trọn nàng trong lòng thật ám muội.
"Cô nương không sao chứ?"
Y không có ý buông ra, nàng cũng vậy. Lời hắn vừa cất lên, ngón trỏ nàng đã đưa lên môi y: "Im lặng!"
Ngoan ngoãn, y lập tức im lặng lắng tai nghe từng tiếng động xung quanh. Thì ra có tiếng bước chân tầm ba đến bốn người không ngừng di chuyển rất nhanh.
"Ngươi có võ công? Mau mang ta rời khỏi nơi này!"
Thật chẳng hiểu vì sao, vừa ngửi thấy mùi hương mê hoặc trên người nữ nhân này y dường như trúng ma thuật. Nhanh chóng thi triển khinh công đưa nàng rời khỏi đây không một tiếng động, chỉ thấy trong không trung một vệt mờ, gió rung chuyển, vài cái cây xung quanh kêu xào xạc bởi lá cây trên cành chạm vào nhau.
Mang nàng đến một nơi hoang vắng bên ngoài Bắc Thành, Song Ngư buột miệng hỏi: "Vị đây có phải là Bạch cô nương?"
Mắt đẹp liếc nhìn, nàng tháo chiếc mạng mỏng che mặt, đôi mắt trong veo như nước, ngũ quan hài hòa đến mức phát "ồ" lên ca ngợi. Đúng thật tuyệt phẩm, mỹ nhân trong mỹ nhân! Chỉ tiếc là bên khóe mắt phải nàng lại xuất hiện một vết sẹo tuy nhỏ nhưng dễ chú ý.
"Ngươi không phải người Bắc Thành?"
Song Ngư lắc đầu.
"Tốt, như vậy thì lại quá thuận tiện!"
Song Ngư ngờ nghệch: "Thuận tiện cho việc gì?"
"Bạch Dương, người Bắc Thành Khang Vương Quốc."
"Tại hạ Song Ngư, môn đồ Song Thương giáo."
Bạch Dương vừa nghe đến hai chữ Song Thương giáo, cả người liền rung lên, trên môi hiện nụ cười, biểu cảm vui mừng như nhặt được vàng: "Ngươi là người Song Thương giáo?"
"Đúng."
Nàng vui vẻ thả lỏng cơ thể: "Vài hôm trước Trúc Đỉnh Lâu được thuê bởi một vị công tử không rõ lai lịch, chỉ biết y có rất nhiều vàng. Ta cứ nghĩ y cũng giống những nam tử đến đây mua vui, cho nên không quan tâm. Đến khi y tìm đến và căn dặn ta chờ đợi người Song Thương giáo đến chuộc thân."
Song Ngư sờ cằm, suy nghĩ: "Có lẽ là Song Tịnh sư thúc, chỉ có y mới hành tung bí ẩn, tự do xuống núi như thế thôi. Nhưng vì sao lại là Bạch cô nương?"
Bạch Dương lại nói tiếp: "Nhưng ta nào có thể chờ đợi, hôm nay nhân cơ hội đám người trong Trúc Đỉnh Lâu bận rộn đã trốn ra ngoài. Chẳng qua lúc ta vừa rời khỏi đã có một đám người vận dạ y truy đuổi. Bọn chúng muốn giết ta!"
"Tại sao?"
"Người muốn giết ta nhiều lắm!"
Y nhìn Bạch Dương suy nghĩ vớ vẩn, nhưng đúng hơn là có lời giải đáp trong lòng, việc giữa y và nàng hoàn toàn không phải trùng hợp. Song Ngư nhanh tay bế xốc nàng lên vai: "Xin thứ lỗi!"
Vừa nói xong, y không cần nghe lời đáp của Bạch Dương, chỉ biết một tiếng "xoẹt" gọn lẹ vang lên trong màn đêm. Bạch Dương chết lặng, sửng sốt không đáp nên lời. Còn Song Ngư lại mừng rỡ như vớ được cá: "Tìm được rồi!"
Trên mông phải Bạch Dương có ấn ký cánh bướm, bất quá y mới lướt nhìn đã thấy ót đau điếng, cả người vô lực ngã nhào về phía trước. Không ngờ nữ nhân yếu đuối lại có thể ra tay tàn độc đến như vậy, y đã xem thường lơ là cảnh giác nàng rồi.
Song Ngư tỉnh dậy bởi âm thanh xung quanh và cơn ngứa ngáy do côn trùng cắn, y đưa tay sờ ót vẫn còn đau, lòm khòm bò dậy, tay kia vô tình chạm vào một mảnh lụa mỏng, trong đầu hiện lên hình ảnh y phục của Bạch Dương. Y ngẩng đầu, đôi mắt mở to hết mức trước khung cảnh ngàn năm có một. Nữ nhân như ngọc đang ngâm mình dưới nước, tiếng nước chảy róc rách từ những khe đá. Thêm việc không gian mờ ảo, làn da trắng mịn trước mắt như ma thuật thôi miên Song Ngư phải bước đến. Bất quá y dừng lại trước những vết sẹo cũ trên lưng Bạch Dương, chúng xấu xí chẳng khác nào bọn rết nhiều chân chạy khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Cảm thấy thương cảm, y đưa tay chạm vào chúng. Và việc đó đã làm cho Bạch Dương một lần nữa đứng tim, cả người căng cứng. Nàng thật muốn móc mắt Song Ngư, sau đó giết chết rồi phi tang xác, chẳng qua khi nãy nàng đã nghĩ cần người bảo hộ nếu muốn sống sót lâu hơn chút. Giờ thì nàng phải thay đổi ý tưởng đó thôi. Bạch Dương định xoay người tát thẳng vào mặt Song Ngư, không may y đã ra tay trước nắm lấy tóc nàng kéo ngược về sau, mạnh bạo ngấu nghiến đôi môi nàng. Da đầu đau điếng khiến nàng choáng váng, nàng không ngờ có dạng nam nhân nhìn đạo mạo nhưng hành xử với nữ nhân kiểu đấy. Nàng vùng vẫy, chống cự tiếc rằng kẻ nàng đang muốn so tài lại là cao thủ thuộc hành đứng đầu trong Song Thương giáo. Y ra chiêu nhanh gọn điểm huyết huyệt đạo trên người nàng, nào để nàng có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Ẵm Bạch Dương ra khỏi hồ nước, cơ thể nàng đẹp tựa như được khắc từ ngọc ẩn hiện trong đêm. Dưới bầu trời đầy sao và ánh trăng thẹn thùng núp sau màn mây, nàng giống như một con hồ ly quyến rũ, chỉ cần nhẹ nở môi cười cũng đủ giết chết vạn chúng sinh. Bạch Dương không ngờ có một ngày món quà đặc biệt nàng luôn tự hào lại hại nàng mất đi sự trong sạch, mất hết trinh tiết. Mùi hương ấy như ma thuật khiến lý trí Song Ngư không còn kiên định, dấy lên tạp niệm dơ bẩn trong lòng y. Y thoát hết y phục, ngắm nhìn nàng thật lâu, đôi tay chơi đùa trên từng tất da tất thịt căng cứng mỗi lần y lướt qua. Dù đôi má nàng ửng hồng ngượng ngùng, nhưng biểu cảm đến cả ánh nhìn đều toát lên vẻ tức giận, căm phẫn. Nếu giờ y giải huyệt nói, có lẽ nàng sẽ gào lên rất to. Cho nên y đã không.
Bên tai y văng vẳng tiếng nói: "Nàng ấy là của ngươi!"
Viền môi nhẹ cong, y cúi người thì thầm bên tai Bạch Dương: "Ngoan, ta sẽ không làm nàng đau, sẽ hảo hảo yêu thương chăm sóc nàng."
Bạch Dương nàng muốn thét thật to: "Cút! Ta không cần."
Nhưng nàng không nói được, mọi âm thanh đều dừng ở cuốn họng, cả người nhơ nhuốc, kinh tởm. Bờ môi mỏng bị y ngấu nghiến, triền miên đến mức rớm máu, nhưng y đã say trong mùi vị nữ nhân nào để tâm đến vị tanh của máu.
Đôi gò bồng trắng nõn nà, nhụy hoa hồng nhuận se cứng nhô lên khi cơn gió đêm lạnh lùa qua, ôm lấy nàng đặt dưới thân. Âm huyệt ẩm ướt bởi d*m thủy, y nở nụ cười phóng đãng, môi cùng lưỡi lướt từ chiếc cổ thon thơm tho xuống dưới. Đầu lưỡi khẽ tách nơi u nguyệt, khu rừng phía ở trên được y đùa bỡn chải chuốt rồi chạm nhẹ một ngón tay vào "hạt tương", y lại tà mị khiêu khích dục vọng trong nàng: "Tiểu yêu tinh, nàng thật ngon! Mùi vị cũng không tệ, ngọt thật đấy!"
Nước mắt không ngừng rơi, lệ nóng hổi đáp xuống cỏ, đôi ngươi đen láy dần co lại. Linh hồn nàng như chết đi trăm lần khi y xâm nhập, cơn đau ấy muốn xé toạc Bạch Dương làm hai. Mà nàng lại không thể thét, hay cấu xé để giảm bớt cơn đau, cả cơ thể gồng lên chống chịu những lần xâm nhập dồn dập. Yết hầu Song Ngư rung lên, cả cơ thể to lớn đè lên người nàng không ngừng nuốt lấy nhục thể lẫn linh hồn. Y cúi đầu mút nhẹ đôi nhũ hoa chớm nở, u nguyệt co thắt thật chặt khiến y phát ra những âm thanh rên rỉ cực kỳ ái muội. Nhịp thở đứt quãng, y không nhanh không chậm đưa đẩy. Hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, Song Ngư ôm lấy Bạch Dương đứng dậy di chuyển xuống hồ. Nước lạnh có thể giúp nàng giảm bớt cơn đau buốt bên dưới, một phần cũng giúp cả hai tăng thêm kích thích. Áp thân thể Bạch Dương vào sát bờ, Song Ngữ từ phía sau tiến sâu vào thăm dò một lần nữa. Dưới làn nước hiện bóng trăng khuyết, y mang nàng đến ranh giới thiên đường địa ngục.
"Dương Dương... Dương Dương..."
Y gọi tên nàng đầy yêu thương, thật ra là gọi trong dục vọng với đôi mắt đục ngầu bởi những tà niệm đen tối nhất. Y thúc mạnh hơn, dồn dập hơn, âm thanh trần tục phát ra mỗi lúc lại khuếch đại hơn trong màn đêm. Cứ thế y đưa nàng chạm đến tột đỉnh của tội lỗi, mang hết tinh hoa gửi trọn cho Bạch Dương. Cả người y vô lực gục mặt xuống ngực nàng, còn Bạch Dương cảm nhận được u nguyệt không ngừng co giật đón nhận món quà y trao. Nàng nuốt nước mắt, chán ghét chính cơ thể dâm đãng, không tuân theo sự kháng cự từ lý trí. Từng giọt từng giọt chảy ngược vào tim, đau đớn vì sự nhục nhã ngày hôm nay phải gánh chịu. Bạch Dương nàng chưa bao giờ chịu thua số phận cho dù có trở nên dơ bẩn, nàng cũng phải bắt Song Ngư trả lại món nợ này.
Đưa tay chụp lấy cổ tay nữ nhân bí ẩn kéo ngược trở lại, chẳng hay bộ dáng ôm trọn nàng trong lòng thật ám muội.
"Cô nương không sao chứ?"
Y không có ý buông ra, nàng cũng vậy. Lời hắn vừa cất lên, ngón trỏ nàng đã đưa lên môi y: "Im lặng!"
Ngoan ngoãn, y lập tức im lặng lắng tai nghe từng tiếng động xung quanh. Thì ra có tiếng bước chân tầm ba đến bốn người không ngừng di chuyển rất nhanh.
"Ngươi có võ công? Mau mang ta rời khỏi nơi này!"
Thật chẳng hiểu vì sao, vừa ngửi thấy mùi hương mê hoặc trên người nữ nhân này y dường như trúng ma thuật. Nhanh chóng thi triển khinh công đưa nàng rời khỏi đây không một tiếng động, chỉ thấy trong không trung một vệt mờ, gió rung chuyển, vài cái cây xung quanh kêu xào xạc bởi lá cây trên cành chạm vào nhau.
Mang nàng đến một nơi hoang vắng bên ngoài Bắc Thành, Song Ngư buột miệng hỏi: "Vị đây có phải là Bạch cô nương?"
Mắt đẹp liếc nhìn, nàng tháo chiếc mạng mỏng che mặt, đôi mắt trong veo như nước, ngũ quan hài hòa đến mức phát "ồ" lên ca ngợi. Đúng thật tuyệt phẩm, mỹ nhân trong mỹ nhân! Chỉ tiếc là bên khóe mắt phải nàng lại xuất hiện một vết sẹo tuy nhỏ nhưng dễ chú ý.
"Ngươi không phải người Bắc Thành?"
Song Ngư lắc đầu.
"Tốt, như vậy thì lại quá thuận tiện!"
Song Ngư ngờ nghệch: "Thuận tiện cho việc gì?"
"Bạch Dương, người Bắc Thành Khang Vương Quốc."
"Tại hạ Song Ngư, môn đồ Song Thương giáo."
Bạch Dương vừa nghe đến hai chữ Song Thương giáo, cả người liền rung lên, trên môi hiện nụ cười, biểu cảm vui mừng như nhặt được vàng: "Ngươi là người Song Thương giáo?"
"Đúng."
Nàng vui vẻ thả lỏng cơ thể: "Vài hôm trước Trúc Đỉnh Lâu được thuê bởi một vị công tử không rõ lai lịch, chỉ biết y có rất nhiều vàng. Ta cứ nghĩ y cũng giống những nam tử đến đây mua vui, cho nên không quan tâm. Đến khi y tìm đến và căn dặn ta chờ đợi người Song Thương giáo đến chuộc thân."
Song Ngư sờ cằm, suy nghĩ: "Có lẽ là Song Tịnh sư thúc, chỉ có y mới hành tung bí ẩn, tự do xuống núi như thế thôi. Nhưng vì sao lại là Bạch cô nương?"
Bạch Dương lại nói tiếp: "Nhưng ta nào có thể chờ đợi, hôm nay nhân cơ hội đám người trong Trúc Đỉnh Lâu bận rộn đã trốn ra ngoài. Chẳng qua lúc ta vừa rời khỏi đã có một đám người vận dạ y truy đuổi. Bọn chúng muốn giết ta!"
"Tại sao?"
"Người muốn giết ta nhiều lắm!"
Y nhìn Bạch Dương suy nghĩ vớ vẩn, nhưng đúng hơn là có lời giải đáp trong lòng, việc giữa y và nàng hoàn toàn không phải trùng hợp. Song Ngư nhanh tay bế xốc nàng lên vai: "Xin thứ lỗi!"
Vừa nói xong, y không cần nghe lời đáp của Bạch Dương, chỉ biết một tiếng "xoẹt" gọn lẹ vang lên trong màn đêm. Bạch Dương chết lặng, sửng sốt không đáp nên lời. Còn Song Ngư lại mừng rỡ như vớ được cá: "Tìm được rồi!"
Trên mông phải Bạch Dương có ấn ký cánh bướm, bất quá y mới lướt nhìn đã thấy ót đau điếng, cả người vô lực ngã nhào về phía trước. Không ngờ nữ nhân yếu đuối lại có thể ra tay tàn độc đến như vậy, y đã xem thường lơ là cảnh giác nàng rồi.
Song Ngư tỉnh dậy bởi âm thanh xung quanh và cơn ngứa ngáy do côn trùng cắn, y đưa tay sờ ót vẫn còn đau, lòm khòm bò dậy, tay kia vô tình chạm vào một mảnh lụa mỏng, trong đầu hiện lên hình ảnh y phục của Bạch Dương. Y ngẩng đầu, đôi mắt mở to hết mức trước khung cảnh ngàn năm có một. Nữ nhân như ngọc đang ngâm mình dưới nước, tiếng nước chảy róc rách từ những khe đá. Thêm việc không gian mờ ảo, làn da trắng mịn trước mắt như ma thuật thôi miên Song Ngư phải bước đến. Bất quá y dừng lại trước những vết sẹo cũ trên lưng Bạch Dương, chúng xấu xí chẳng khác nào bọn rết nhiều chân chạy khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Cảm thấy thương cảm, y đưa tay chạm vào chúng. Và việc đó đã làm cho Bạch Dương một lần nữa đứng tim, cả người căng cứng. Nàng thật muốn móc mắt Song Ngư, sau đó giết chết rồi phi tang xác, chẳng qua khi nãy nàng đã nghĩ cần người bảo hộ nếu muốn sống sót lâu hơn chút. Giờ thì nàng phải thay đổi ý tưởng đó thôi. Bạch Dương định xoay người tát thẳng vào mặt Song Ngư, không may y đã ra tay trước nắm lấy tóc nàng kéo ngược về sau, mạnh bạo ngấu nghiến đôi môi nàng. Da đầu đau điếng khiến nàng choáng váng, nàng không ngờ có dạng nam nhân nhìn đạo mạo nhưng hành xử với nữ nhân kiểu đấy. Nàng vùng vẫy, chống cự tiếc rằng kẻ nàng đang muốn so tài lại là cao thủ thuộc hành đứng đầu trong Song Thương giáo. Y ra chiêu nhanh gọn điểm huyết huyệt đạo trên người nàng, nào để nàng có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Ẵm Bạch Dương ra khỏi hồ nước, cơ thể nàng đẹp tựa như được khắc từ ngọc ẩn hiện trong đêm. Dưới bầu trời đầy sao và ánh trăng thẹn thùng núp sau màn mây, nàng giống như một con hồ ly quyến rũ, chỉ cần nhẹ nở môi cười cũng đủ giết chết vạn chúng sinh. Bạch Dương không ngờ có một ngày món quà đặc biệt nàng luôn tự hào lại hại nàng mất đi sự trong sạch, mất hết trinh tiết. Mùi hương ấy như ma thuật khiến lý trí Song Ngư không còn kiên định, dấy lên tạp niệm dơ bẩn trong lòng y. Y thoát hết y phục, ngắm nhìn nàng thật lâu, đôi tay chơi đùa trên từng tất da tất thịt căng cứng mỗi lần y lướt qua. Dù đôi má nàng ửng hồng ngượng ngùng, nhưng biểu cảm đến cả ánh nhìn đều toát lên vẻ tức giận, căm phẫn. Nếu giờ y giải huyệt nói, có lẽ nàng sẽ gào lên rất to. Cho nên y đã không.
Bên tai y văng vẳng tiếng nói: "Nàng ấy là của ngươi!"
Viền môi nhẹ cong, y cúi người thì thầm bên tai Bạch Dương: "Ngoan, ta sẽ không làm nàng đau, sẽ hảo hảo yêu thương chăm sóc nàng."
Bạch Dương nàng muốn thét thật to: "Cút! Ta không cần."
Nhưng nàng không nói được, mọi âm thanh đều dừng ở cuốn họng, cả người nhơ nhuốc, kinh tởm. Bờ môi mỏng bị y ngấu nghiến, triền miên đến mức rớm máu, nhưng y đã say trong mùi vị nữ nhân nào để tâm đến vị tanh của máu.
Đôi gò bồng trắng nõn nà, nhụy hoa hồng nhuận se cứng nhô lên khi cơn gió đêm lạnh lùa qua, ôm lấy nàng đặt dưới thân. Âm huyệt ẩm ướt bởi d*m thủy, y nở nụ cười phóng đãng, môi cùng lưỡi lướt từ chiếc cổ thon thơm tho xuống dưới. Đầu lưỡi khẽ tách nơi u nguyệt, khu rừng phía ở trên được y đùa bỡn chải chuốt rồi chạm nhẹ một ngón tay vào "hạt tương", y lại tà mị khiêu khích dục vọng trong nàng: "Tiểu yêu tinh, nàng thật ngon! Mùi vị cũng không tệ, ngọt thật đấy!"
Nước mắt không ngừng rơi, lệ nóng hổi đáp xuống cỏ, đôi ngươi đen láy dần co lại. Linh hồn nàng như chết đi trăm lần khi y xâm nhập, cơn đau ấy muốn xé toạc Bạch Dương làm hai. Mà nàng lại không thể thét, hay cấu xé để giảm bớt cơn đau, cả cơ thể gồng lên chống chịu những lần xâm nhập dồn dập. Yết hầu Song Ngư rung lên, cả cơ thể to lớn đè lên người nàng không ngừng nuốt lấy nhục thể lẫn linh hồn. Y cúi đầu mút nhẹ đôi nhũ hoa chớm nở, u nguyệt co thắt thật chặt khiến y phát ra những âm thanh rên rỉ cực kỳ ái muội. Nhịp thở đứt quãng, y không nhanh không chậm đưa đẩy. Hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, Song Ngư ôm lấy Bạch Dương đứng dậy di chuyển xuống hồ. Nước lạnh có thể giúp nàng giảm bớt cơn đau buốt bên dưới, một phần cũng giúp cả hai tăng thêm kích thích. Áp thân thể Bạch Dương vào sát bờ, Song Ngữ từ phía sau tiến sâu vào thăm dò một lần nữa. Dưới làn nước hiện bóng trăng khuyết, y mang nàng đến ranh giới thiên đường địa ngục.
"Dương Dương... Dương Dương..."
Y gọi tên nàng đầy yêu thương, thật ra là gọi trong dục vọng với đôi mắt đục ngầu bởi những tà niệm đen tối nhất. Y thúc mạnh hơn, dồn dập hơn, âm thanh trần tục phát ra mỗi lúc lại khuếch đại hơn trong màn đêm. Cứ thế y đưa nàng chạm đến tột đỉnh của tội lỗi, mang hết tinh hoa gửi trọn cho Bạch Dương. Cả người y vô lực gục mặt xuống ngực nàng, còn Bạch Dương cảm nhận được u nguyệt không ngừng co giật đón nhận món quà y trao. Nàng nuốt nước mắt, chán ghét chính cơ thể dâm đãng, không tuân theo sự kháng cự từ lý trí. Từng giọt từng giọt chảy ngược vào tim, đau đớn vì sự nhục nhã ngày hôm nay phải gánh chịu. Bạch Dương nàng chưa bao giờ chịu thua số phận cho dù có trở nên dơ bẩn, nàng cũng phải bắt Song Ngư trả lại món nợ này.