Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Bạch Dương vỗ bốp bốp vào vai Song Ngư, nụ cười đê tiện nở trên môi: "Phải chi ta là Thái tử điện hạ, mỗi ngày đều được sủng hạnh cực phẩm mỹ nhân."
Song Ngư khinh miệt ra tận mặt: "Thái tử điện hạ Thiên Hồng Quốc may mắn không phải nàng."
Nàng lườm y, lườm đến rách cả mắt.
Chẳng qua là hôm nay có sự xuất hiện của một người nữa khiến Song Ngư chú ý: "Đó hình như là Bảo huynh."
Y chỉ tay về hướng xa xa, Bảo Bình cùng một nữ nhân bước xuống từ xe ngựa gỗ. Bạch Dương hỏi: "Là người quen à?"
Song Ngư không hẳn nhận định, hơi nhẹ gật đầu.
"Nếu là người quen thì tốt quá!" Vì cốt cách như nào mới có thể ngang nhiên vào Hoàng cung dễ dàng như thế: "Có lẽ là người mang thân phận cao quý! Nhưng nhìn sao thì cũng trông không thuận mắt, thế gian rộng lớn như vậy cũng có người mang vẻ ngoài hệt như ngươi."
Nhờ lời của Bạch Dương mà Song Ngư mới để ý, đúng là Bảo Bình có nét tựa tựa với Song Ngư, nhất là đôi mắt và cánh môi. Nếu nhìn tổng thể thì thật là tướng mạo song toàn, giống nhau như đúc ra từ một lò. Và cũng mang ý tự mình khen ngợi bản thân...
"Người lạ vô tình quen biết khi hỏi đường thôi." Sao lại có sự trùng hợp đến nhường này?
"Ừ hử!?" Bạch Dương nhìn một chốc rồi đưa mắt về hướng khác. Nàng vẫn đang quan sát đám cung nữ vận y phục mỏng, đeo khăn che mặt, vì so với đám cung nữ kia. Những người này có vẻ là vũ nữ của hoàng thất, y phục một phần cũng nói lên được phẩm của họ. Nhìn lại y phục của mình, nàng đúng là than ngắn thở dài, kéo áo Song Ngư: "Ta cần một bộ y phục của vũ nữ để tiện thể trà trộn đến gần vị Công chúa kia thăm dò."
Rất nhanh Song Ngư đi rồi quay lại mang cho nàng không những bộ y phục mà luôn cả người. Vũ nữ bị bắt trói còn bị điểm huyệt đạo, hai mắt đỏ hoe nhìn nàng chăm chăm như muốn khóc. Bạch Dương muốn quỳ xuống vái lạy tên ngốc này: "Ta bảo ngươi lấy bộ y phục chứ đâu phải bắt người!?"
Song Ngư gãi gãi đầu: "Nhưng ta đâu thể lột đồ nàng ấy được!?"
Bạch Dương nheo mắt, hơi đần mặt: "Ngươi nói cũng phải."
Nàng cúi đầu nhìn vũ nữ đáng thương: "Ta xin lỗi, ta chỉ muốn mượn y phục cô nương một chút. Chắc chắn sẽ hồi lại nguyên vẹn, giặt giũ thơm tho và sạch sẽ."
Vũ nữ kia dù có không muốn cũng chẳng nói được, vì nàng bị trói như đòn bánh tét. Bạch Dương cùng Song Ngư mang vũ nữ vào một gian phòng chứa đựng rất nhiều sách cũ, có góc còn đóng bụi, mạng nhện giăng khắp lối. Bạch Dương kêu Song Ngư đi lấy chén nước, với vài cái bánh bao: "Chút nữa huyệt được giải nhưng cô nương không thể tháo trói được, nên cứ cầm lấy bánh bao ăn lót bụng nhé!"
Bạch Dương nàng nợ người ta như vậy, không thể ác ôn đến mức làm người ta khổ sở chết đói chết khát ở đây. Đợi lúc y rời khỏi nàng mới bắt đầu trao đổi y phục, lớp vải voan mỏng manh này thật đúng là cực hình, hai tay ôm vai, người hơi run rẩy: "Ái chà! Cô nương mặc y phục này không lạnh ư? Thôi vận y phục của ta sẽ ấm hơn đó!"
Nước mắt nữ nhân không rơi từng giọt...
Đuôi chân mày Bạch Dương không ngừng giật giật...
...
Vì che mặt nên giờ đây không ai nhận ra được Bạch Dương nữa. Nàng phải biết vì sao lại bảo đến đây tìm thân phận thật sự. Còn Song Ngư lại tiếp tục đội mũ làm thị vệ tuần tra, đi chung với đám người kia đứng dọc ở nơi tổ chức dạ yến tiệc tối nay. Y bảo Bạch Dương trà trộn cẩn thận có việc gì thì cứ tháo chạy sau đó thét lên y sẽ bay đến cứu. Chứ nàng mà gọi nho nhỏ thì sư phụ Song Ngư có đắc đạo thành tiên cũng không nghe thấy được.
Bạch Dương gật gù hiểu "ám lệnh" rồi, tuy vậy nàng vẫn hoài nghi về việc vừa chạy vừa thét lớn chẳng khác nào báo hiệu cho quân lính "ta đang ở đây đến bắt ta đi?"
Đó có phải là kế sách hay? Tốt nhất có việc chẳng lành cứ tẩu vi thượng sách còn những cái khác tính sau.
Lúc nàng lướt qua vũ đài lớn, lại nhớ đến ngày tháng ở Trúc Đỉnh Lâu chỉ có việc thanh lâu xây vũ đài nhỏ hơn đây nhiều. Đường đường là "mỹ nhân Bắc Thành", Bạch Dương không ngừng cười nham nhở. Chút nữa chắc chắn nàng sẽ khuynh đảo vũ đài, khiến ai nấy đều phải trố mắt trầm trồ khen ngợi mỹ nữ thoát tục như nàng.
Cho nên nàng cứ bước tiếp cùng đoàn người bước vào trong chuẩn bị.
Công chúa Đại Nam Quốc - Nam Cung Mễ Tình không hề đến tham kiến Hoàng thượng hay Hoàng hậu trước mà đi thẳng vào chỗ chuẩn bị. Chất giọng thanh thoát như chim vành khuyên, tiếng nói ngọt như hát, lại trong như suối êm đềm trôi trên từng mảnh đá sỏi tinh khiết: "Trước tiên ta phải tạo một ấn tượng sâu sắc và xinh đẹp lộng lẫy nhất!"
Đám vũ nữ não ngắn đứng vỗ tay khen ngợi, còn Bạch Dương thì lạnh cóng cả tay chân, tứ chi cứng ngắc, thiếu điều hai hàm răng va vào nhau kêu "lạch cạch" thảm hại.
Nam Cung Mễ Tình lấy một mảnh vải lụa đỏ khác biệt với màu hồng của vũ nữ, tạo nên điểm nhấn nổi bật giữa một rừng hoa hồng. Bạch Dương điểm nốt son trên trán bằng máu Song Ngư cho nên nó sẫm hơn những người còn lại, nàng quay mặt chỗ khác sợ bị phát hiện. Lại bắt gặp vị nhũ mẫu ban nãy đi đến cầm bút lông điểm lên ấn đường Công chúa một đóa tường vi. Bạch Dương thích ngất ngây, nàng cũng muốn. Tiếc thân phận thấp kém, nào dám trèo cao.
Khi dạ yến tiệc diễn ra, Bạch Dương cùng đám người Nam Cung Mễ Tình bước ra sau cánh gà, trời cũng đã tối, bụng chỉ chứa nước. Tay chân bủn rủn như này sao có thể uyển chuyển điêu luyện nổi đây? So ra Nam Cung Mễ Tình nội lực đoán chừng khá thâm hậu, không cần ăn mà vẫn rất sốt sắng, tràn đầy năng lượng chẳng bù cho nàng. Có lẽ vậy mà nàng ta gầy đến thế!
Hoàng thượng Thiên Hồng Quốc cho lệnh bắt đầu tiệc cũng là lúc vũ nữ ùa lên vũ đài theo dọc đường đi, thảm đỏ trải cùng cánh hoa hồng từ trên không rải xuống. Nhạc Đại Nam Quốc tiết tấu có chút nhanh, bất chợt lại kéo dài rồi chậm miên man. Dù ban nãy có coi vũ nữ tập dợt múa trước, khả năng học hỏi của nàng cũng không tệ. Thế nhưng vũ điệu rõ ràng kỳ công, độ khó có thể nói cao vời vợi. Bạch Dương đưa tay lên cao bên trái lại không may chiếc vòng rườm rà vướng vào tóc vũ nữ trước, nàng giật mạnh tay khiến nàng ta ngã nhào ra sau hét lên một tiếng đau đớn. Bạch Dương do tiếng thét mà hoảng hồn lúng túng bước lùi về sau đạp vào chân vũ nữ đang tiến đến. Nàng vội né người làm nữ nhân trước ngã vào người sau, vừa tránh được cú xô xát nàng lại bị vấp cánh hoa hồng, trượt chân xoạc ngang, tông thẳng ba bốn vũ nữ bên phải khiến cả đám không té thì bị thương đến rách y phục. Công chúa Nam Cung Mễ Tình vừa được nâng lên từ dưới bục vũ đài, nàng đứng sững ra đó chết lặng. Cả một đám thiên nga bỗng chốc biến thành mớ hỗn loạn. Còn Bạch Dương thì xoạc ngang ở giữa đám vũ nữ bò lê bò lết xung quanh, chẳng khác nào cái nhân thịt nằm giữa lớp bánh bao. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía nàng, giờ đứng dậy vừa chạy vừa thét cũng không kịp nữa rồi huống hồ dùng kế "tẩu vi thượng sách". Cho nên Bạch Dương chỉ còn nước tháo tấm voan che mặt ra cười xòa hối lỗi, thật ra nàng không nghĩ bản thân mình tệ đến như vậy. Đúng là khuynh đảo cả vũ đài theo một nghĩa không vẻ vang cho mấy...
Song Ngư khinh miệt ra tận mặt: "Thái tử điện hạ Thiên Hồng Quốc may mắn không phải nàng."
Nàng lườm y, lườm đến rách cả mắt.
Chẳng qua là hôm nay có sự xuất hiện của một người nữa khiến Song Ngư chú ý: "Đó hình như là Bảo huynh."
Y chỉ tay về hướng xa xa, Bảo Bình cùng một nữ nhân bước xuống từ xe ngựa gỗ. Bạch Dương hỏi: "Là người quen à?"
Song Ngư không hẳn nhận định, hơi nhẹ gật đầu.
"Nếu là người quen thì tốt quá!" Vì cốt cách như nào mới có thể ngang nhiên vào Hoàng cung dễ dàng như thế: "Có lẽ là người mang thân phận cao quý! Nhưng nhìn sao thì cũng trông không thuận mắt, thế gian rộng lớn như vậy cũng có người mang vẻ ngoài hệt như ngươi."
Nhờ lời của Bạch Dương mà Song Ngư mới để ý, đúng là Bảo Bình có nét tựa tựa với Song Ngư, nhất là đôi mắt và cánh môi. Nếu nhìn tổng thể thì thật là tướng mạo song toàn, giống nhau như đúc ra từ một lò. Và cũng mang ý tự mình khen ngợi bản thân...
"Người lạ vô tình quen biết khi hỏi đường thôi." Sao lại có sự trùng hợp đến nhường này?
"Ừ hử!?" Bạch Dương nhìn một chốc rồi đưa mắt về hướng khác. Nàng vẫn đang quan sát đám cung nữ vận y phục mỏng, đeo khăn che mặt, vì so với đám cung nữ kia. Những người này có vẻ là vũ nữ của hoàng thất, y phục một phần cũng nói lên được phẩm của họ. Nhìn lại y phục của mình, nàng đúng là than ngắn thở dài, kéo áo Song Ngư: "Ta cần một bộ y phục của vũ nữ để tiện thể trà trộn đến gần vị Công chúa kia thăm dò."
Rất nhanh Song Ngư đi rồi quay lại mang cho nàng không những bộ y phục mà luôn cả người. Vũ nữ bị bắt trói còn bị điểm huyệt đạo, hai mắt đỏ hoe nhìn nàng chăm chăm như muốn khóc. Bạch Dương muốn quỳ xuống vái lạy tên ngốc này: "Ta bảo ngươi lấy bộ y phục chứ đâu phải bắt người!?"
Song Ngư gãi gãi đầu: "Nhưng ta đâu thể lột đồ nàng ấy được!?"
Bạch Dương nheo mắt, hơi đần mặt: "Ngươi nói cũng phải."
Nàng cúi đầu nhìn vũ nữ đáng thương: "Ta xin lỗi, ta chỉ muốn mượn y phục cô nương một chút. Chắc chắn sẽ hồi lại nguyên vẹn, giặt giũ thơm tho và sạch sẽ."
Vũ nữ kia dù có không muốn cũng chẳng nói được, vì nàng bị trói như đòn bánh tét. Bạch Dương cùng Song Ngư mang vũ nữ vào một gian phòng chứa đựng rất nhiều sách cũ, có góc còn đóng bụi, mạng nhện giăng khắp lối. Bạch Dương kêu Song Ngư đi lấy chén nước, với vài cái bánh bao: "Chút nữa huyệt được giải nhưng cô nương không thể tháo trói được, nên cứ cầm lấy bánh bao ăn lót bụng nhé!"
Bạch Dương nàng nợ người ta như vậy, không thể ác ôn đến mức làm người ta khổ sở chết đói chết khát ở đây. Đợi lúc y rời khỏi nàng mới bắt đầu trao đổi y phục, lớp vải voan mỏng manh này thật đúng là cực hình, hai tay ôm vai, người hơi run rẩy: "Ái chà! Cô nương mặc y phục này không lạnh ư? Thôi vận y phục của ta sẽ ấm hơn đó!"
Nước mắt nữ nhân không rơi từng giọt...
Đuôi chân mày Bạch Dương không ngừng giật giật...
...
Vì che mặt nên giờ đây không ai nhận ra được Bạch Dương nữa. Nàng phải biết vì sao lại bảo đến đây tìm thân phận thật sự. Còn Song Ngư lại tiếp tục đội mũ làm thị vệ tuần tra, đi chung với đám người kia đứng dọc ở nơi tổ chức dạ yến tiệc tối nay. Y bảo Bạch Dương trà trộn cẩn thận có việc gì thì cứ tháo chạy sau đó thét lên y sẽ bay đến cứu. Chứ nàng mà gọi nho nhỏ thì sư phụ Song Ngư có đắc đạo thành tiên cũng không nghe thấy được.
Bạch Dương gật gù hiểu "ám lệnh" rồi, tuy vậy nàng vẫn hoài nghi về việc vừa chạy vừa thét lớn chẳng khác nào báo hiệu cho quân lính "ta đang ở đây đến bắt ta đi?"
Đó có phải là kế sách hay? Tốt nhất có việc chẳng lành cứ tẩu vi thượng sách còn những cái khác tính sau.
Lúc nàng lướt qua vũ đài lớn, lại nhớ đến ngày tháng ở Trúc Đỉnh Lâu chỉ có việc thanh lâu xây vũ đài nhỏ hơn đây nhiều. Đường đường là "mỹ nhân Bắc Thành", Bạch Dương không ngừng cười nham nhở. Chút nữa chắc chắn nàng sẽ khuynh đảo vũ đài, khiến ai nấy đều phải trố mắt trầm trồ khen ngợi mỹ nữ thoát tục như nàng.
Cho nên nàng cứ bước tiếp cùng đoàn người bước vào trong chuẩn bị.
Công chúa Đại Nam Quốc - Nam Cung Mễ Tình không hề đến tham kiến Hoàng thượng hay Hoàng hậu trước mà đi thẳng vào chỗ chuẩn bị. Chất giọng thanh thoát như chim vành khuyên, tiếng nói ngọt như hát, lại trong như suối êm đềm trôi trên từng mảnh đá sỏi tinh khiết: "Trước tiên ta phải tạo một ấn tượng sâu sắc và xinh đẹp lộng lẫy nhất!"
Đám vũ nữ não ngắn đứng vỗ tay khen ngợi, còn Bạch Dương thì lạnh cóng cả tay chân, tứ chi cứng ngắc, thiếu điều hai hàm răng va vào nhau kêu "lạch cạch" thảm hại.
Nam Cung Mễ Tình lấy một mảnh vải lụa đỏ khác biệt với màu hồng của vũ nữ, tạo nên điểm nhấn nổi bật giữa một rừng hoa hồng. Bạch Dương điểm nốt son trên trán bằng máu Song Ngư cho nên nó sẫm hơn những người còn lại, nàng quay mặt chỗ khác sợ bị phát hiện. Lại bắt gặp vị nhũ mẫu ban nãy đi đến cầm bút lông điểm lên ấn đường Công chúa một đóa tường vi. Bạch Dương thích ngất ngây, nàng cũng muốn. Tiếc thân phận thấp kém, nào dám trèo cao.
Khi dạ yến tiệc diễn ra, Bạch Dương cùng đám người Nam Cung Mễ Tình bước ra sau cánh gà, trời cũng đã tối, bụng chỉ chứa nước. Tay chân bủn rủn như này sao có thể uyển chuyển điêu luyện nổi đây? So ra Nam Cung Mễ Tình nội lực đoán chừng khá thâm hậu, không cần ăn mà vẫn rất sốt sắng, tràn đầy năng lượng chẳng bù cho nàng. Có lẽ vậy mà nàng ta gầy đến thế!
Hoàng thượng Thiên Hồng Quốc cho lệnh bắt đầu tiệc cũng là lúc vũ nữ ùa lên vũ đài theo dọc đường đi, thảm đỏ trải cùng cánh hoa hồng từ trên không rải xuống. Nhạc Đại Nam Quốc tiết tấu có chút nhanh, bất chợt lại kéo dài rồi chậm miên man. Dù ban nãy có coi vũ nữ tập dợt múa trước, khả năng học hỏi của nàng cũng không tệ. Thế nhưng vũ điệu rõ ràng kỳ công, độ khó có thể nói cao vời vợi. Bạch Dương đưa tay lên cao bên trái lại không may chiếc vòng rườm rà vướng vào tóc vũ nữ trước, nàng giật mạnh tay khiến nàng ta ngã nhào ra sau hét lên một tiếng đau đớn. Bạch Dương do tiếng thét mà hoảng hồn lúng túng bước lùi về sau đạp vào chân vũ nữ đang tiến đến. Nàng vội né người làm nữ nhân trước ngã vào người sau, vừa tránh được cú xô xát nàng lại bị vấp cánh hoa hồng, trượt chân xoạc ngang, tông thẳng ba bốn vũ nữ bên phải khiến cả đám không té thì bị thương đến rách y phục. Công chúa Nam Cung Mễ Tình vừa được nâng lên từ dưới bục vũ đài, nàng đứng sững ra đó chết lặng. Cả một đám thiên nga bỗng chốc biến thành mớ hỗn loạn. Còn Bạch Dương thì xoạc ngang ở giữa đám vũ nữ bò lê bò lết xung quanh, chẳng khác nào cái nhân thịt nằm giữa lớp bánh bao. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía nàng, giờ đứng dậy vừa chạy vừa thét cũng không kịp nữa rồi huống hồ dùng kế "tẩu vi thượng sách". Cho nên Bạch Dương chỉ còn nước tháo tấm voan che mặt ra cười xòa hối lỗi, thật ra nàng không nghĩ bản thân mình tệ đến như vậy. Đúng là khuynh đảo cả vũ đài theo một nghĩa không vẻ vang cho mấy...