Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Kinh thành Thiên Hồng Quốc.
Tiết trời vào Đông khá lạnh, chưa nói đến Thiên Hồng Quốc lại nằm ở vị thế cận hàn, khí hậu quanh năm luôn man mát, lành lạnh. Trời nhìn trong thì có vẻ sáng bừng, nhưng ẩn sâu những rạng mây bồng bềnh kia lại là cơn mưa phùn đang chực chờ đổ xuống không đoán trước được.
Bước chân đã mỏi nhừ, cơ thể thiếu nước làm Bạch Dương khó chịu, mà mọi cơn nóng giận đều trút lên đầu Song Ngư. Vì y làm cho nàng ngứa tay gai mắt mỗi khi nhớ về ngày ấy...
"Đến rồi!" Song Ngư hô lên hân hoan, nắm lấy tay Bạch Dương chạy nhanh qua cổng thành cao lớn.
Bạch Dương đang thở hồng hộc vì mệt, lại bị tên dở hơi kéo đi khiến cả người không còn sức lực bay theo chiều gió, trầy hết cả chân. Song Ngư dừng lại trước tửu điếm kiêm luôn quán trọ, mặt mày như nhặt được vàng sau bao nhiêu lâu đói khát do cố gắng lê lết tìm đường đến được đây.
...
Dùng bữa xong Song Ngư đề nghị với Bạch Dương: "Đi dạo Kinh thành không?"
Bạch Dương lắc đầu: "Ta buồn ngủ rồi!"
Y nhìn tiết trời vẫn còn sớm, liền kéo tay Bạch Dương: "Ngủ gì giờ này? Đi dạo một chốc rồi ngủ sau!"
Đâu đợi nàng trả lời, y nắm tay nàng kéo ra khỏi cửa tửu điếm, mặc nàng hét la inh ỏi: "Này!!! Này!!! Buông ra!!!"
Quanh quẩn hết kinh thành Thiên Hồng Quốc mà bọn họ chẳng thu được tin tức gì, vừa hay trên đường về tửu điếm bắt gặp tiểu thư nhà ai ném tú cầu kén rể. Bạch Dương thấy thế hai mắt sáng rực, nàng kéo Song Ngư: "Ta cũng từng ước được một lần ném tú cầu chọn đức lang quân cho mình.
Song Ngư làm vẻ dè bĩu.
Bạch Dương liếc xéo: "Nếu không phải xui xẻo gặp nhà ngươi, thì bổn cô nương ta đây đã không phải hàng ngày tức chết. Nhìn cỡ nào cũng không thuận mắt."
"Nhưng..." Song Ngư cảm thấy bản thân cũng đâu đến nỗi nào tệ, nhan sắc có, võ công có, kỹ năng giường chiếu cũng tuyệt vời, bản lĩnh như vậy còn chê bai nữa: "Ta đâu phải dạng quất ngựa truy phong."
"Ta chính là không cần." Đúng là tức chết nàng mà. Không hiểu sao cái bản mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc này luôn làm Bạch Dương sôi máu. Nàng quyết rời khỏi y, lẩn vào đám đông để Song Ngư đứng một chỗ đông nghịt nam nhân khó nhúc nhích.
Phải một lúc lâu y mới thoát ra khỏi đám người chờ tú cầu từ đài cát ném xuống. Quanh quẩn tìm Bạch Dương nhưng không thấy nàng đâu, trong lòng có chút bất an.
Về phía Bạch Dương sau khi rời khỏi đó liền hòa vào dòng người, bỗng thấy một đoàn xe ngựa gỗ nạm vàng tiến thẳng về phía Hoàng cung. Thế là Bạch Dương cũng chạy theo ngóng, không hiểu sao đám hạ nhân diễu hành ở sau vừa thấy nàng đã nắm cổ áo lôi vào. Một bà bà nắm tay nàng nói nhỏ: "Nhà ngươi thuộc cung nữ phía nào, sao lại rời khỏi hàng ngũ như thế?"
Bạch Dương định bảo: "Ta chỉ chạy đến coi thôi."
Chợt nàng nhận ra đám người này có cùng kiểu y phục như nàng, thảo nào nhìn nhầm. Thôi thì Bạch Dương cũng im lặng đi theo, hiếm khi có cơ hội được vào Hoàng cung, lần này quyết phải chơi cho đã.
Lúc nàng vào cung mới phát hiện đây là xe ngựa của công chúa hòa thân từ nước láng giềng đến. Công chúa Đại Nam Quốc - Nam Cung Mễ Tình. Hòa thân là một chuyện, Thái tử muốn hay không còn là một chuyện nữa, nhưng vì tình giao hảo giữa hai nước, việc Thái tử từ chối có phần phật lòng đôi chút.
Nhưng vì đoàn người dừng trước cổng lớn Hoàng cung cũng hơi lâu tý, nên rất nhanh Song Ngư đã tìm đến, đánh ngất một tên thị vệ cướp quần áo của hắn. Song Ngư muốn biết nữ nhân kia muốn làm gì, nàng chẳng khác nào con mèo nhỏ kiêu kỳ khó chiều, lại nghịch ngợm tò mò mọi thứ mà không nghĩ đến kết quả sẽ ra sao.
Vị bà bà khi nãy lại xuất hiện cạnh Bạch Dương, nàng đang trốn một góc, cái mặt ai đó bất thình lình thò ra làm nàng hết cả hồn, thiếu điều thốt lên mấy từ tục tĩu: "Ôi nãi nãi!"
Bà bà vỗ nhẹ lên đầu nàng: "Ta trông ngươi không quen mắt, có phải là cung nữ vừa được tuyển đến mấy hôm trước?"
Bạch Dương vội gật đầu, trước khi đến Thiên Hồng Quốc nàng có ghé sang Đại Nam Quốc mua y phục, và nghỉ ngơi gần nửa ngày đường. Đó là lý do vì sao nàng bị hiểu nhầm là người của Đại Nam Quốc. Chẳng qua là khuôn mặt nàng có giống điểm nào đâu, ai lại bán y phục cung nữ ngoài đường?
Vừa lúc đó bóng dáng tên thị vệ đội mũ che hết vầng trán đi ngang, y cúi thật thấp trước mặt lão bà bà, giọng nói như ai đó bóp mũi: "Nhũ mẫu Công chúa Đại Nam? Công chúa đang tìm người!"
Bà bà ấy là nhũ mẫu của Công chúa, hèn chi lại theo sát từng người bên cạnh đến như vậy. Nhũ mẫu vừa rời đi, tên thị vệ liền nắm lấy tay Bạch Dương lôi vào một góc khuất, nhanh chóng đưa ngón trỏ lên giữa môi nàng, gỡ bỏ mũ: "Là ta!"
Bạch Dương nhìn ngón tay y đặt thật sát môi, hai mắt như muốn rớt xuống luôn. Cả người nàng giờ đây chính là nóng như lửa đốt, khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu. Cái gì mà làm ôm nàng chặt như thế chứ?
Người Bạch Dương hơi cục cựa, Song Ngư biết mình vô lễ nên nới lỏng vòng tay nhưng không hẳn là buông thỏng. Y đưa mắt nhìn cục diện xung quanh, đoàn người đi theo cùng Công chúa Đại Nam đúng là nhiều thật, vừa đông vừa dài đứng chen chân gần một phần ba dặm. Mà trong đó có một nhóm cung nữ ăn vận mỏng manh, khăn lụa mỏng che nửa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt cùng đường kẻ đậm và ấn đường có điểm nốt son. Công chúa Nam Cung Mễ Tình trong truyền thuyết đưa tay ngọc vén màn hoa, chân nàng vừa đặt xuống liền có mấy tên nô bộc khom lưng làm bậc thang. Hai bên cung nữ thay nhau nắm tay nàng dìu xuống. So với y phục thượng đẳng, y phục nàng được may vá công phu hơn, loại vải cũng hảo hạng và tốt nhất, toát lên được khí chất quý tộc, điểm nhẹ từng đường cong cơ thể ma mị. Nói đến mái tóc dài như suối chạm gót chân, thướt tha mượt mà đúng là không ai sánh bằng. Nàng không che mặt nên để lộ ngũ quan tinh xảo, nụ cười tươi tắn và dáng vóc tựa như búp bê sứ được đúc ra từ những đôi tay nghệ nhân điêu luyện tỉ mỉ nhất. Phải nói là có một không hai. Nữ nhân nhìn còn yêu thương, huống hồ gì nam nhân. Da thịt nàng trông thật mịn, quả mông căng tròn có vẻ rất nõn nà trông giống bánh bao, nếu cắn nhẹ liền đỏ ửng. Bờ eo thon thả, đôi chân khẳng khiu, đẹp thì có đẹp, quốc sắc thiên hương thật nhưng là nàng quá ốm. Cơ thể nàng gầy đến mức, một trận gió Đông ùa đến sợ rằng nàng có thể bay đi hay ngã bệnh. Tưởng tượng đến điều đó, bất giác trong lòng người đối diện liền cảm thấy muốn dùng cả đời để che chở.
Bạch Dương nhìn Nam Cung Mễ Tình đến mê muội, đôi mắt không ngừng hiện lên hai từ "mỹ nhân" miệng chóp chép suy nghĩ: "Chắc là ngon lắm!"
Song Ngư đưa tay huơ huơ trước mặt Bạch Dương vài cái, xác định rõ nàng đang thèm khát đến mức nào mà nước dãi rướm cả khóe môi. Nam Cung Mễ Tình dẫu có đẹp cũng không thể bằng "mỹ nhân Bắc Thành" đang đứng trước mặt y được. Nhất là về khoản gò bồng, so ngực cả hai thì Bạch Dương chỉ cần chốt hạ bằng một cú úp thôi cũng đủ đè đối thủ ngạt thở đến chết.
Tiết trời vào Đông khá lạnh, chưa nói đến Thiên Hồng Quốc lại nằm ở vị thế cận hàn, khí hậu quanh năm luôn man mát, lành lạnh. Trời nhìn trong thì có vẻ sáng bừng, nhưng ẩn sâu những rạng mây bồng bềnh kia lại là cơn mưa phùn đang chực chờ đổ xuống không đoán trước được.
Bước chân đã mỏi nhừ, cơ thể thiếu nước làm Bạch Dương khó chịu, mà mọi cơn nóng giận đều trút lên đầu Song Ngư. Vì y làm cho nàng ngứa tay gai mắt mỗi khi nhớ về ngày ấy...
"Đến rồi!" Song Ngư hô lên hân hoan, nắm lấy tay Bạch Dương chạy nhanh qua cổng thành cao lớn.
Bạch Dương đang thở hồng hộc vì mệt, lại bị tên dở hơi kéo đi khiến cả người không còn sức lực bay theo chiều gió, trầy hết cả chân. Song Ngư dừng lại trước tửu điếm kiêm luôn quán trọ, mặt mày như nhặt được vàng sau bao nhiêu lâu đói khát do cố gắng lê lết tìm đường đến được đây.
...
Dùng bữa xong Song Ngư đề nghị với Bạch Dương: "Đi dạo Kinh thành không?"
Bạch Dương lắc đầu: "Ta buồn ngủ rồi!"
Y nhìn tiết trời vẫn còn sớm, liền kéo tay Bạch Dương: "Ngủ gì giờ này? Đi dạo một chốc rồi ngủ sau!"
Đâu đợi nàng trả lời, y nắm tay nàng kéo ra khỏi cửa tửu điếm, mặc nàng hét la inh ỏi: "Này!!! Này!!! Buông ra!!!"
Quanh quẩn hết kinh thành Thiên Hồng Quốc mà bọn họ chẳng thu được tin tức gì, vừa hay trên đường về tửu điếm bắt gặp tiểu thư nhà ai ném tú cầu kén rể. Bạch Dương thấy thế hai mắt sáng rực, nàng kéo Song Ngư: "Ta cũng từng ước được một lần ném tú cầu chọn đức lang quân cho mình.
Song Ngư làm vẻ dè bĩu.
Bạch Dương liếc xéo: "Nếu không phải xui xẻo gặp nhà ngươi, thì bổn cô nương ta đây đã không phải hàng ngày tức chết. Nhìn cỡ nào cũng không thuận mắt."
"Nhưng..." Song Ngư cảm thấy bản thân cũng đâu đến nỗi nào tệ, nhan sắc có, võ công có, kỹ năng giường chiếu cũng tuyệt vời, bản lĩnh như vậy còn chê bai nữa: "Ta đâu phải dạng quất ngựa truy phong."
"Ta chính là không cần." Đúng là tức chết nàng mà. Không hiểu sao cái bản mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc này luôn làm Bạch Dương sôi máu. Nàng quyết rời khỏi y, lẩn vào đám đông để Song Ngư đứng một chỗ đông nghịt nam nhân khó nhúc nhích.
Phải một lúc lâu y mới thoát ra khỏi đám người chờ tú cầu từ đài cát ném xuống. Quanh quẩn tìm Bạch Dương nhưng không thấy nàng đâu, trong lòng có chút bất an.
Về phía Bạch Dương sau khi rời khỏi đó liền hòa vào dòng người, bỗng thấy một đoàn xe ngựa gỗ nạm vàng tiến thẳng về phía Hoàng cung. Thế là Bạch Dương cũng chạy theo ngóng, không hiểu sao đám hạ nhân diễu hành ở sau vừa thấy nàng đã nắm cổ áo lôi vào. Một bà bà nắm tay nàng nói nhỏ: "Nhà ngươi thuộc cung nữ phía nào, sao lại rời khỏi hàng ngũ như thế?"
Bạch Dương định bảo: "Ta chỉ chạy đến coi thôi."
Chợt nàng nhận ra đám người này có cùng kiểu y phục như nàng, thảo nào nhìn nhầm. Thôi thì Bạch Dương cũng im lặng đi theo, hiếm khi có cơ hội được vào Hoàng cung, lần này quyết phải chơi cho đã.
Lúc nàng vào cung mới phát hiện đây là xe ngựa của công chúa hòa thân từ nước láng giềng đến. Công chúa Đại Nam Quốc - Nam Cung Mễ Tình. Hòa thân là một chuyện, Thái tử muốn hay không còn là một chuyện nữa, nhưng vì tình giao hảo giữa hai nước, việc Thái tử từ chối có phần phật lòng đôi chút.
Nhưng vì đoàn người dừng trước cổng lớn Hoàng cung cũng hơi lâu tý, nên rất nhanh Song Ngư đã tìm đến, đánh ngất một tên thị vệ cướp quần áo của hắn. Song Ngư muốn biết nữ nhân kia muốn làm gì, nàng chẳng khác nào con mèo nhỏ kiêu kỳ khó chiều, lại nghịch ngợm tò mò mọi thứ mà không nghĩ đến kết quả sẽ ra sao.
Vị bà bà khi nãy lại xuất hiện cạnh Bạch Dương, nàng đang trốn một góc, cái mặt ai đó bất thình lình thò ra làm nàng hết cả hồn, thiếu điều thốt lên mấy từ tục tĩu: "Ôi nãi nãi!"
Bà bà vỗ nhẹ lên đầu nàng: "Ta trông ngươi không quen mắt, có phải là cung nữ vừa được tuyển đến mấy hôm trước?"
Bạch Dương vội gật đầu, trước khi đến Thiên Hồng Quốc nàng có ghé sang Đại Nam Quốc mua y phục, và nghỉ ngơi gần nửa ngày đường. Đó là lý do vì sao nàng bị hiểu nhầm là người của Đại Nam Quốc. Chẳng qua là khuôn mặt nàng có giống điểm nào đâu, ai lại bán y phục cung nữ ngoài đường?
Vừa lúc đó bóng dáng tên thị vệ đội mũ che hết vầng trán đi ngang, y cúi thật thấp trước mặt lão bà bà, giọng nói như ai đó bóp mũi: "Nhũ mẫu Công chúa Đại Nam? Công chúa đang tìm người!"
Bà bà ấy là nhũ mẫu của Công chúa, hèn chi lại theo sát từng người bên cạnh đến như vậy. Nhũ mẫu vừa rời đi, tên thị vệ liền nắm lấy tay Bạch Dương lôi vào một góc khuất, nhanh chóng đưa ngón trỏ lên giữa môi nàng, gỡ bỏ mũ: "Là ta!"
Bạch Dương nhìn ngón tay y đặt thật sát môi, hai mắt như muốn rớt xuống luôn. Cả người nàng giờ đây chính là nóng như lửa đốt, khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu. Cái gì mà làm ôm nàng chặt như thế chứ?
Người Bạch Dương hơi cục cựa, Song Ngư biết mình vô lễ nên nới lỏng vòng tay nhưng không hẳn là buông thỏng. Y đưa mắt nhìn cục diện xung quanh, đoàn người đi theo cùng Công chúa Đại Nam đúng là nhiều thật, vừa đông vừa dài đứng chen chân gần một phần ba dặm. Mà trong đó có một nhóm cung nữ ăn vận mỏng manh, khăn lụa mỏng che nửa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt cùng đường kẻ đậm và ấn đường có điểm nốt son. Công chúa Nam Cung Mễ Tình trong truyền thuyết đưa tay ngọc vén màn hoa, chân nàng vừa đặt xuống liền có mấy tên nô bộc khom lưng làm bậc thang. Hai bên cung nữ thay nhau nắm tay nàng dìu xuống. So với y phục thượng đẳng, y phục nàng được may vá công phu hơn, loại vải cũng hảo hạng và tốt nhất, toát lên được khí chất quý tộc, điểm nhẹ từng đường cong cơ thể ma mị. Nói đến mái tóc dài như suối chạm gót chân, thướt tha mượt mà đúng là không ai sánh bằng. Nàng không che mặt nên để lộ ngũ quan tinh xảo, nụ cười tươi tắn và dáng vóc tựa như búp bê sứ được đúc ra từ những đôi tay nghệ nhân điêu luyện tỉ mỉ nhất. Phải nói là có một không hai. Nữ nhân nhìn còn yêu thương, huống hồ gì nam nhân. Da thịt nàng trông thật mịn, quả mông căng tròn có vẻ rất nõn nà trông giống bánh bao, nếu cắn nhẹ liền đỏ ửng. Bờ eo thon thả, đôi chân khẳng khiu, đẹp thì có đẹp, quốc sắc thiên hương thật nhưng là nàng quá ốm. Cơ thể nàng gầy đến mức, một trận gió Đông ùa đến sợ rằng nàng có thể bay đi hay ngã bệnh. Tưởng tượng đến điều đó, bất giác trong lòng người đối diện liền cảm thấy muốn dùng cả đời để che chở.
Bạch Dương nhìn Nam Cung Mễ Tình đến mê muội, đôi mắt không ngừng hiện lên hai từ "mỹ nhân" miệng chóp chép suy nghĩ: "Chắc là ngon lắm!"
Song Ngư đưa tay huơ huơ trước mặt Bạch Dương vài cái, xác định rõ nàng đang thèm khát đến mức nào mà nước dãi rướm cả khóe môi. Nam Cung Mễ Tình dẫu có đẹp cũng không thể bằng "mỹ nhân Bắc Thành" đang đứng trước mặt y được. Nhất là về khoản gò bồng, so ngực cả hai thì Bạch Dương chỉ cần chốt hạ bằng một cú úp thôi cũng đủ đè đối thủ ngạt thở đến chết.