Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Một tháng trôi qua, Tịnh Mãn vẫn không có ai lui đến, cả Kim Ngưu cũng chưa từng nhìn ngó qua để xem sống chết của nàng. Hắn không được phép mang nữ tử nào khác về phủ, nhưng có thể cùng mỹ nữ hưởng lạc bên ngoài. Song Tử ở trong phủ đệ Kim Vương Gia ngày đêm cùng Hoa Mộc Di ân ân ái ái, chung quy nàng cũng không muốn thuận theo, nhưng khó trách cơ thể không do nàng điều khiển.
"Sau này khi nàng trở thành Giáo Chủ Hoa Phiên giáo, ấn ký trên người sẽ tự khắc bị gỡ bỏ."
Trong lòng Song Tử không ngừng gào thét âm ỉ, nếu như thế này chắc chắn không ổn. Nàng đương đã gả vào đây, sống là người họ Kim chết cũng làm ma nhà họ Kim, tiếc là thân thể này lại thuộc về nữ nhân Ma Đầu Hoa Mộc Di.
Hôm đấy, Song Tử quyết định đi ra khỏi Tịnh Mãn, đường trong Kim Vương Gia có ngõ ngách nào nàng chưa từng đến. Đi vòng vòng một hồi nàng vô tình thấy bóng dáng của Kim phu nhân, Song Tử không thể trực tiếp đi đến đó làm rồi gọi hai từ: "Thân mẫu!"
Nàng quyết định trốn đằng sau một hòn đá to được khắc bốn chữ: "Vạn Sự Tại Tâm."
Đang trong lúc ngực phập phồng thì bị một bàn tay cứng rắn đưa ra nắm chặt lấy cổ tay nàng, Song Tử hốt hoảng tay kia che miệng giấu nghẹn tiếng la, nhanh như thoắt đã xoay người về hướng cổ tay đó. Nam nhân đang đứng cạnh nàng thật sự rất cao to, hắn vận lam y, hông đeo bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo cùng mái tóc muối tiêu phất phơ trong gió. Nam nhân ấy nhìn nàng, hơi nheo mắt: "Ngươi là... thiếu phu nhân?"
Trong đầu Song Tử liền hiện lên câu hỏi: "Người này biết nàng sao?"
Còn đương lúc hoài nghi, nam nhân nhanh tay kéo nàng sát vào lòng, dùng cả thân thể che lấp cho nàng khỏi đôi mắt ngấu nghiến của Kim phu nhân. Bà ta đi đến gần, dùng ngữ điệu tám phần cung kính, hai phần kiêu kỳ: "Tam Vương gia, là ngài sao? Đây là...?"
Người vừa gọi là Tam Vương gia cau mày, nét mặt có chút bức bối: "Phiền phức!"
Kim phu nhân nghe thế liền cúi đầu tạ lỗi rời đi, dù Tam Vương gia không phải Hoàng Thượng, nhưng ai cũng biết người nắm giữ binh quyền không ai khác ngoài hắn. Việc lập Thập hoàng tử lên làm Vua cũng là một tay hắn sắp xếp, kẻ nào dám làm mích lòng chứ?
"Tam... Tam... Vương gia..."
Xác định Kim phu nhân đã rời đi, hắn mới nới lỏng tay, giữ khoảng cách với Song Tử, đôi mày khẽ chau: "Cô gia vừa hay đang muốn tìm ngươi."
"Ta sao?"
"Phải."
"Về việc gì?"
"Liên hiệp Hoa Phiên giáo cùng Đông Xưởng."
Song Tử hít phải một ngụm khí lạnh, hai tay không ngừng xoa huyệt thái dương.
...
Nàng đưa Tam Vương gia về gặp Hoa Mộc Di, hắn vừa nhìn thấy Mộc Di liền chắp hai tay thành quyền, hết sức mạnh mẽ để chào đón Ma Đầu trong truyền thuyết: "Giáo Chủ Hoa Phiên giáo!"
Hoa Mộc Di nâng chén trà thưởng thức, đến cái liếc mắt cũng không thèm đánh tới: "Sao ngươi biết ta ở đây?"
Hắn đưa mắt nhìn Song Tử, rồi đáp: "Cô gia vô tình điều tra được chân tướng của thiếu phu nhân đây, cũng hay thiếu phu nhân ở đâu Giáo Chủ phải có mặt ở đó!"
Hoa Mộc Di nâng nhẹ cánh môi: "Giỏi!" Nói rồi, nàng hạ chén trà, gọi Song Tử đến ngồi cạnh mình trên tràng kỷ, còn Tam Vương Gia vẫn phải đứng như người hầu kẻ hạ: "Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
"Liên kết cùng Đông Xưởng?"
"Ta có lợi gì cho việc này?"
"Lật đổ Kim Vương gia, trở thành giáo phái đứng đầu dưới sự bảo trợ của triều đình."
Hoa Mộc Di nhẹ đảo mắt: "Ta sợ bên trong còn có ẩn tình, không phải muốn lật đổ Kim Vương Gia đối với Tam Vương Gia dễ như trở bàn tay sao?"
Tam Vương Gia hắn đúng là không nhìn sai, dạng người như Hoa Mộc Di thật là kiểu nữ nhân tâm như rắn độc, nhưng tuyệt nhiên hảo hảo thông minh. Kiểu nữ nhân như vậy chỉ có thể ngắm, không thể chạm: "Hoàng Hậu chính là cháu gái của Kim Vương, lão ta đang muốn lật đổ Đông Xưởng, và giành lấy ngôi vị. Bắt Hoàng Thượng phải thoái vị, hai tay dâng ngài vàng đến cho lão."
"Ba đời Hoa Phiên giáo luôn như nước với lửa cùng triều đình, nay bảo bọn ta đứng lên giành lẽ phải, lại còn làm việc tốt. Thử hỏi có thể sao?"
"Đúng là không thể, nhưng ngươi biết rõ bao năm qua triều đình dưới quyền kiểm soát của cô gia đã mắt nhắm mắt mở để ngươi hoành hành như thế nào? Không lẽ ngươi muốn kẻ như Kim Vương lên ngôi, diệt tận Hoa Phiên giáo!?"
"Ta phi!"
Vừa nói nàng vừa làm bộ dạng phỉ nhổ, Hoa Phiên giáo bao đời nghe tên đã sợ, dựa vào một Kim Vương muốn diệt tận giết sạch ư? Nhưng là, nàng đánh mắt về phía Song Tử, trong đầu lại suy nghĩ điều khác. Nếu Kim Vương dễ dàng giết thì nàng đã ra tay từ lâu lắm rồi không đợi đến bây giờ vẫn ẩn nhẫn thế này.
"Mà ngươi nói cũng chí phải!"
Hôm đó cuộc giao dịch đã được định sẵn, Song Tử không hiểu chuyện nhưng cũng nghe ngóng đôi chút. Vị Hoàng Thượng mười ba tuổi Sư Tử, từng là Thập hoàng tử không được sủng ái, đương thời còn bị thất lạc mà chẳng ai để tâm đến, do thân phận được sinh ra bởi nô tì rửa chân, vốn dĩ không nên tồn tại. Chính Tam Vương gia năm ấy đã có mặt tại Nha Môn Bắc Thành Khang Vương Quốc, mang Thập hoàng tử trở về, một tay giúp y lên ngôi, bảo hộ đến tận bây giờ. Nói về lý Tam Vương gia mới chính là người thích hợp để lên ngôi, nhưng hắn không muốn một phần Sư Tử là người đơn giản lại có tình có nghĩa, sau này sẽ có lúc dùng đến. Chuyện nữa là, Tam Vương gia hắn đây, cả đời chung thủy với duy nhất Tam Vương Phi.
Chiều hôm đó Tam Vương Phi xuất hiện ở phủ, Song Tử ở trên một cái cây to hóng chuyện. Tại sao người đời lại mệnh danh nam nhân này cao quý đến thế. Tam Vương Phi bước từ kiệu ra, khuôn mặt không thanh thoát, cũng chẳng xinh đẹp, còn mang theo nhiều vết sẹo đã lành, trông chẳng khác nào rắn rết ghê tởm bò quanh trên mặt, và đôi mắt nàng dường như không có. Lúc Tam Vương gia nắm lấy bàn tay Tam Vương Phi, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ôn nhu nhất, yêu thương nhất, như thể mọi vật xung quanh không có gì ngoài hình bóng của nàng. Tam Vương Phi bỗng hướng mặt về phía nàng, môi nở một nụ cười. Nụ cười đó vừa nhân hậu lại chứa đựng cả sự hạnh phúc vô biên.
Sau đó, Song Tử mới biết Tam Vương Phi từng là người cùng Tam Vương gia chinh chiến sa trường, trải qua hơn mười năm cực khổ đứng trước cái chết. Một lần vì cứu Tam Vương gia, nàng ta đã chịu đựng cảnh mù đôi mắt. Vì một lần Tam Vương gia sống dở chết dở vì bạo bệnh, nàng quỳ gối dưới chân một nữ nhân xinh đẹp độc ác, nhưng lại giỏi y thuật, chấp nhận mất đi dung nhan, điều này có thể khiến Tam Vương gia kinh hãi đến không nhận ra. Đổi lấy Tam Vương gia được cứu sống, cứ ngỡ Tam Vương gia sẽ tránh xa Tam Vương Phi, nữ nhân chẳng còn gì ngoài trái tim mạnh mẽ, yêu đến mức cao thượng sẵn sàng mất hết tất cả. Thế nhưng, điều đó lại làm hắn yêu nàng nhiều hơn, trân quý nàng hơn nữa, thề nguyện cả đời này bảo an nàng. Tam Vương gia không thú nữ nhân nào khác, cũng không để bóng hồng nào lọt vào mắt hắn, dù Tam Vương Phi xấu xí như thế. Bất quá, nàng ta cũng đã từng rất đẹp, vạn phần mê hoặc, đến bây giờ trong mắt Tam Vương gia vẫn là vậy, luôn luôn xinh đẹp nhất thế gian này.
"Sau này khi nàng trở thành Giáo Chủ Hoa Phiên giáo, ấn ký trên người sẽ tự khắc bị gỡ bỏ."
Trong lòng Song Tử không ngừng gào thét âm ỉ, nếu như thế này chắc chắn không ổn. Nàng đương đã gả vào đây, sống là người họ Kim chết cũng làm ma nhà họ Kim, tiếc là thân thể này lại thuộc về nữ nhân Ma Đầu Hoa Mộc Di.
Hôm đấy, Song Tử quyết định đi ra khỏi Tịnh Mãn, đường trong Kim Vương Gia có ngõ ngách nào nàng chưa từng đến. Đi vòng vòng một hồi nàng vô tình thấy bóng dáng của Kim phu nhân, Song Tử không thể trực tiếp đi đến đó làm rồi gọi hai từ: "Thân mẫu!"
Nàng quyết định trốn đằng sau một hòn đá to được khắc bốn chữ: "Vạn Sự Tại Tâm."
Đang trong lúc ngực phập phồng thì bị một bàn tay cứng rắn đưa ra nắm chặt lấy cổ tay nàng, Song Tử hốt hoảng tay kia che miệng giấu nghẹn tiếng la, nhanh như thoắt đã xoay người về hướng cổ tay đó. Nam nhân đang đứng cạnh nàng thật sự rất cao to, hắn vận lam y, hông đeo bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo cùng mái tóc muối tiêu phất phơ trong gió. Nam nhân ấy nhìn nàng, hơi nheo mắt: "Ngươi là... thiếu phu nhân?"
Trong đầu Song Tử liền hiện lên câu hỏi: "Người này biết nàng sao?"
Còn đương lúc hoài nghi, nam nhân nhanh tay kéo nàng sát vào lòng, dùng cả thân thể che lấp cho nàng khỏi đôi mắt ngấu nghiến của Kim phu nhân. Bà ta đi đến gần, dùng ngữ điệu tám phần cung kính, hai phần kiêu kỳ: "Tam Vương gia, là ngài sao? Đây là...?"
Người vừa gọi là Tam Vương gia cau mày, nét mặt có chút bức bối: "Phiền phức!"
Kim phu nhân nghe thế liền cúi đầu tạ lỗi rời đi, dù Tam Vương gia không phải Hoàng Thượng, nhưng ai cũng biết người nắm giữ binh quyền không ai khác ngoài hắn. Việc lập Thập hoàng tử lên làm Vua cũng là một tay hắn sắp xếp, kẻ nào dám làm mích lòng chứ?
"Tam... Tam... Vương gia..."
Xác định Kim phu nhân đã rời đi, hắn mới nới lỏng tay, giữ khoảng cách với Song Tử, đôi mày khẽ chau: "Cô gia vừa hay đang muốn tìm ngươi."
"Ta sao?"
"Phải."
"Về việc gì?"
"Liên hiệp Hoa Phiên giáo cùng Đông Xưởng."
Song Tử hít phải một ngụm khí lạnh, hai tay không ngừng xoa huyệt thái dương.
...
Nàng đưa Tam Vương gia về gặp Hoa Mộc Di, hắn vừa nhìn thấy Mộc Di liền chắp hai tay thành quyền, hết sức mạnh mẽ để chào đón Ma Đầu trong truyền thuyết: "Giáo Chủ Hoa Phiên giáo!"
Hoa Mộc Di nâng chén trà thưởng thức, đến cái liếc mắt cũng không thèm đánh tới: "Sao ngươi biết ta ở đây?"
Hắn đưa mắt nhìn Song Tử, rồi đáp: "Cô gia vô tình điều tra được chân tướng của thiếu phu nhân đây, cũng hay thiếu phu nhân ở đâu Giáo Chủ phải có mặt ở đó!"
Hoa Mộc Di nâng nhẹ cánh môi: "Giỏi!" Nói rồi, nàng hạ chén trà, gọi Song Tử đến ngồi cạnh mình trên tràng kỷ, còn Tam Vương Gia vẫn phải đứng như người hầu kẻ hạ: "Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
"Liên kết cùng Đông Xưởng?"
"Ta có lợi gì cho việc này?"
"Lật đổ Kim Vương gia, trở thành giáo phái đứng đầu dưới sự bảo trợ của triều đình."
Hoa Mộc Di nhẹ đảo mắt: "Ta sợ bên trong còn có ẩn tình, không phải muốn lật đổ Kim Vương Gia đối với Tam Vương Gia dễ như trở bàn tay sao?"
Tam Vương Gia hắn đúng là không nhìn sai, dạng người như Hoa Mộc Di thật là kiểu nữ nhân tâm như rắn độc, nhưng tuyệt nhiên hảo hảo thông minh. Kiểu nữ nhân như vậy chỉ có thể ngắm, không thể chạm: "Hoàng Hậu chính là cháu gái của Kim Vương, lão ta đang muốn lật đổ Đông Xưởng, và giành lấy ngôi vị. Bắt Hoàng Thượng phải thoái vị, hai tay dâng ngài vàng đến cho lão."
"Ba đời Hoa Phiên giáo luôn như nước với lửa cùng triều đình, nay bảo bọn ta đứng lên giành lẽ phải, lại còn làm việc tốt. Thử hỏi có thể sao?"
"Đúng là không thể, nhưng ngươi biết rõ bao năm qua triều đình dưới quyền kiểm soát của cô gia đã mắt nhắm mắt mở để ngươi hoành hành như thế nào? Không lẽ ngươi muốn kẻ như Kim Vương lên ngôi, diệt tận Hoa Phiên giáo!?"
"Ta phi!"
Vừa nói nàng vừa làm bộ dạng phỉ nhổ, Hoa Phiên giáo bao đời nghe tên đã sợ, dựa vào một Kim Vương muốn diệt tận giết sạch ư? Nhưng là, nàng đánh mắt về phía Song Tử, trong đầu lại suy nghĩ điều khác. Nếu Kim Vương dễ dàng giết thì nàng đã ra tay từ lâu lắm rồi không đợi đến bây giờ vẫn ẩn nhẫn thế này.
"Mà ngươi nói cũng chí phải!"
Hôm đó cuộc giao dịch đã được định sẵn, Song Tử không hiểu chuyện nhưng cũng nghe ngóng đôi chút. Vị Hoàng Thượng mười ba tuổi Sư Tử, từng là Thập hoàng tử không được sủng ái, đương thời còn bị thất lạc mà chẳng ai để tâm đến, do thân phận được sinh ra bởi nô tì rửa chân, vốn dĩ không nên tồn tại. Chính Tam Vương gia năm ấy đã có mặt tại Nha Môn Bắc Thành Khang Vương Quốc, mang Thập hoàng tử trở về, một tay giúp y lên ngôi, bảo hộ đến tận bây giờ. Nói về lý Tam Vương gia mới chính là người thích hợp để lên ngôi, nhưng hắn không muốn một phần Sư Tử là người đơn giản lại có tình có nghĩa, sau này sẽ có lúc dùng đến. Chuyện nữa là, Tam Vương gia hắn đây, cả đời chung thủy với duy nhất Tam Vương Phi.
Chiều hôm đó Tam Vương Phi xuất hiện ở phủ, Song Tử ở trên một cái cây to hóng chuyện. Tại sao người đời lại mệnh danh nam nhân này cao quý đến thế. Tam Vương Phi bước từ kiệu ra, khuôn mặt không thanh thoát, cũng chẳng xinh đẹp, còn mang theo nhiều vết sẹo đã lành, trông chẳng khác nào rắn rết ghê tởm bò quanh trên mặt, và đôi mắt nàng dường như không có. Lúc Tam Vương gia nắm lấy bàn tay Tam Vương Phi, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ôn nhu nhất, yêu thương nhất, như thể mọi vật xung quanh không có gì ngoài hình bóng của nàng. Tam Vương Phi bỗng hướng mặt về phía nàng, môi nở một nụ cười. Nụ cười đó vừa nhân hậu lại chứa đựng cả sự hạnh phúc vô biên.
Sau đó, Song Tử mới biết Tam Vương Phi từng là người cùng Tam Vương gia chinh chiến sa trường, trải qua hơn mười năm cực khổ đứng trước cái chết. Một lần vì cứu Tam Vương gia, nàng ta đã chịu đựng cảnh mù đôi mắt. Vì một lần Tam Vương gia sống dở chết dở vì bạo bệnh, nàng quỳ gối dưới chân một nữ nhân xinh đẹp độc ác, nhưng lại giỏi y thuật, chấp nhận mất đi dung nhan, điều này có thể khiến Tam Vương gia kinh hãi đến không nhận ra. Đổi lấy Tam Vương gia được cứu sống, cứ ngỡ Tam Vương gia sẽ tránh xa Tam Vương Phi, nữ nhân chẳng còn gì ngoài trái tim mạnh mẽ, yêu đến mức cao thượng sẵn sàng mất hết tất cả. Thế nhưng, điều đó lại làm hắn yêu nàng nhiều hơn, trân quý nàng hơn nữa, thề nguyện cả đời này bảo an nàng. Tam Vương gia không thú nữ nhân nào khác, cũng không để bóng hồng nào lọt vào mắt hắn, dù Tam Vương Phi xấu xí như thế. Bất quá, nàng ta cũng đã từng rất đẹp, vạn phần mê hoặc, đến bây giờ trong mắt Tam Vương gia vẫn là vậy, luôn luôn xinh đẹp nhất thế gian này.