Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Thiên Tử Bảo An đến trấn Thượng Thủy hỏi tung tích về người tên A Mạ thì không ai biết, hắn bỗng nhớ ra người từng bị đuổi đi năm ấy - A Thập. Nói đến tên A Thập thì chỉ cần hai vòng ngắn ngủi hắn đã tìm được người. A Thập chính là ông chủ khách điếm Bảo An.
"Bảo An?"
Đầu còn một đóng câu hỏi khó hiểu thì chân hắn cũng dừng trước khách điếm Bảo An, do lần này vi hành gấp Bảo An chỉ mang theo ba người, một thái giám với hai hộ vệ. Đưa mắt nhìn vào, hắn trong thấy ở quầy là một nam nhân đứng tuổi nhưng mang khuôn mặt hiền hòa dễ gần.
Đang đứng quan sát thì bỗng có một bóng người từ ngoài cửa bước vào trên tay cầm giỏ trúc, chắc hẳn vừa đi phiên chợ sáng về. Người bước vào có dóc dáng nhỏ, da nâu chắc khỏe và một giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Xem ta vừa mua được gì cho chàng nè?"
Bảo An kích động quên luôn bản thân đang cải trang thành thường dân, hắn nâng bước chân tiến đến chỗ nữ nhân ấy: "Mẫu hậu!"
Nữ nhân ấy chính là A Mạ, giọng nói ấy tiếng gọi ấy làm nàng tức thời không kịp phản ứng, chết lặng một cách khó hiểu. Đến khi Bảo An nắm lấy tay A Mạ, nàng lúc này đã qua tuổi tứ tuần nhưng bàn tay vẫn không có dấu hiệu của tuổi già. Nàng đưa mắt kinh ngạc nhìn hắn, chất giọng nghẹn ngào: "Bảo An!?"
Thiên Tử Bảo An liền ôm chầm lấy A Mạ, A Mạ giang tay ôm lấy hắn, vuốt nhẹ lên tấm lưng hắn như vỗ về một đứa trẻ. A Thập đứng cạnh vội lên tiếng: "Mình vào trong nói chuyện nhé!"
Đúng vậy, hiện tại hắn đang đi vi hành nếu cứ vậy sẽ để lộ thân phận mất.
Mười bảy năm cách biệt biết bao nhiêu chuyện muốn nói, sau khi bị đuổi khỏi cung A Mạ với A Thập đã được Thiên Tử Hoàng ban cho hơn một ngàn lượng vàng. Ban đầu A Mạ không đồng ý nhưng vì sự an nguy của Bảo An nên nàng đành ngậm ngùi chấp nhận. Mỗi tháng Thiên Tử Hoàng gửi thư tình hình của Bảo An còn kèm thêm vài trăm lượng vàng bạc cho nên cuộc sống cứ thế khắm khá dần. Đa phần tiền nhận đều cúng chùa hay giúp những người dân nghèo khó khăn.
Cả hai người kết tóc se duyên vào mười năm trước có với nhau hai mặt con đều là nam. Thiên Tử Bảo An sau khi nghe xong liền cảm thấy lòng nhẹ nhõm vì biết A Mạ sống rất tốt. Bỗng một bóng hình nữ nhân bước vào mang theo một mâm trà bánh thơm phức. Vừa nhìn thấy nàng trái tim Thiên Tử Bảo An đã đánh rơi mất rồi, sau đó nàng cũng chính thức trở thành mẫu nghi thiên hạ...
...
Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu Ma Tôn bị nhốt vào cõi U Minh không thấy đường ra, nhưng Phật Tổ đã nói với hắn rằng: "Nếu người thành tâm hối cãi ta nhất định sẽ cho ngươi con đường làm lại từ đầu!"
Nhân Mã giữ lại mảnh hồn yếu ớt của Ma Kết, lúc này đây hắn không còn muốn trở nên cường bá nữa. Hắn chỉ muốn thực hiện lời hứa cuối cùng của mình đối với Ma Kết, mang nào trở về với Cự Giải, cho nàng một cuộc sống bình an nhất.
Hàng ngày hắn vẫn thường dùng linh khí mỏng manh của bản thân để duy trì mảnh hồn nàng, đến một ngày Phật Tổ cho hắn một nguyện vọng. Thế là hắn dùng nó cho nàng, Phật Tổ cười từ bi nhận lấy mảnh hồn Ma Kết giúp nàng trở về nhà.
Phật Tổ thấy thế lại cho hắn một lời thỉnh cầu nữa.
Nhân Mã sau nhiều lần từ chối cuối cùng cũng cầu mong được luân hồi chuyển kiếp trở thành người trần, được chăm sóc bảo vệ Ma Kết suốt đời suốt kiếp. Dù hắn biết tội của hắn rất lớn khó có thể dung thứ, nhưng Phật Tổ lại nhẹ nhàng gật đầu chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn. Bởi vì, Nhân Mã đã dùng cơ hội rời khỏi đây mang theo sức mạnh để nhường lại cơ hội sống cho Ma Kết.
...
Cự Giải còn chưa hết ngây ngốc thì đã bị những người ở trên kéo lên, cô được để lên băng ca kéo vào xe cứu thương. Nằm trong bệnh viện, cô nhìn quanh sau đó mới chăm chăm hướng mắt đến tờ lịch vạn niên trên bàn. Năm 3020, có nghĩa là... nơi đây không phải thời đại của cô, thế cô lại đến nơi nào nữa vậy? Thiên Yết đã hứa sẽ gặp lại cô cơ mà!?
Bỗng ngoài cửa xuất hiện một đám người rất đông đúc, Cự Giải còn nghe thấy cả tiếng máy ảnh chụp "tách tách" cùng những tiếng ồn của người: "Cho hỏi người bên trong có quan hệ như thế nào với anh?"
Rồi lại một người khác lên tiếng: "Đó có phải là người đã làm anh từ chối thiên kim tập đoàn Trần Thị không?"
"Giới báo chí ư?" Cự Giải tự hỏi chính mình, cô hay xem những bộ phim tài liệu xưa về cánh báo chí lắm, bọn họ đông đúc hơn cả kiến, một khi đã săn tin thì bán sống bán chết cũng phải mang tin nóng hổi về.
Trong đám người ấy chợt xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, hắn nhìn Cự Giải với ánh mắt vui mừng: "Anh đợi em rất lâu rồi!"
Hắn bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, thần sắc Cự Giải biến hóa khôn lường vui buồn lẫn lộn, bỗng khóe mắt nàng cay cay, sao giờ này hắn mới xuất hiện cơ chứ? Nàng gọi tên hắn tha thiết như trăm năm không gặp: "Thiên Yết!"
Đi đế cạnh Cự Giải, Thiên Yết vuốt lấy mái tóc nàng, ánh mắt hắn đầy ấp thương yêu, ôn nhu cười: "Ừ, anh đây!"
~ Hoàn chính văn ~
Kun: Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện "Nhục Dục" với 101 chương chính văn, bộ truyện đã hoàn thành với những gì nó cần phải kết. Nhưng các bạn đừng vội đi đâu nhé vì vẫn còn đến mấy phần ngoại truyện cho các cặp đôi. Có cặp đôi sẽ gặp lại nhau ở một nơi xa, và tiến triển tình cảm - cuộc sống của họ trong tương lai nữa.
Đến đoạn đường này rồi các bạn có lời nào muốn nói không, ví dụ như những cảm xúc ức chế, vui sướng hay tiếc nuối chẳng hạn. Hãy để lại bình luận như cách bạn ủng hộ Kun nhé! Cảm ơn!
"Bảo An?"
Đầu còn một đóng câu hỏi khó hiểu thì chân hắn cũng dừng trước khách điếm Bảo An, do lần này vi hành gấp Bảo An chỉ mang theo ba người, một thái giám với hai hộ vệ. Đưa mắt nhìn vào, hắn trong thấy ở quầy là một nam nhân đứng tuổi nhưng mang khuôn mặt hiền hòa dễ gần.
Đang đứng quan sát thì bỗng có một bóng người từ ngoài cửa bước vào trên tay cầm giỏ trúc, chắc hẳn vừa đi phiên chợ sáng về. Người bước vào có dóc dáng nhỏ, da nâu chắc khỏe và một giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Xem ta vừa mua được gì cho chàng nè?"
Bảo An kích động quên luôn bản thân đang cải trang thành thường dân, hắn nâng bước chân tiến đến chỗ nữ nhân ấy: "Mẫu hậu!"
Nữ nhân ấy chính là A Mạ, giọng nói ấy tiếng gọi ấy làm nàng tức thời không kịp phản ứng, chết lặng một cách khó hiểu. Đến khi Bảo An nắm lấy tay A Mạ, nàng lúc này đã qua tuổi tứ tuần nhưng bàn tay vẫn không có dấu hiệu của tuổi già. Nàng đưa mắt kinh ngạc nhìn hắn, chất giọng nghẹn ngào: "Bảo An!?"
Thiên Tử Bảo An liền ôm chầm lấy A Mạ, A Mạ giang tay ôm lấy hắn, vuốt nhẹ lên tấm lưng hắn như vỗ về một đứa trẻ. A Thập đứng cạnh vội lên tiếng: "Mình vào trong nói chuyện nhé!"
Đúng vậy, hiện tại hắn đang đi vi hành nếu cứ vậy sẽ để lộ thân phận mất.
Mười bảy năm cách biệt biết bao nhiêu chuyện muốn nói, sau khi bị đuổi khỏi cung A Mạ với A Thập đã được Thiên Tử Hoàng ban cho hơn một ngàn lượng vàng. Ban đầu A Mạ không đồng ý nhưng vì sự an nguy của Bảo An nên nàng đành ngậm ngùi chấp nhận. Mỗi tháng Thiên Tử Hoàng gửi thư tình hình của Bảo An còn kèm thêm vài trăm lượng vàng bạc cho nên cuộc sống cứ thế khắm khá dần. Đa phần tiền nhận đều cúng chùa hay giúp những người dân nghèo khó khăn.
Cả hai người kết tóc se duyên vào mười năm trước có với nhau hai mặt con đều là nam. Thiên Tử Bảo An sau khi nghe xong liền cảm thấy lòng nhẹ nhõm vì biết A Mạ sống rất tốt. Bỗng một bóng hình nữ nhân bước vào mang theo một mâm trà bánh thơm phức. Vừa nhìn thấy nàng trái tim Thiên Tử Bảo An đã đánh rơi mất rồi, sau đó nàng cũng chính thức trở thành mẫu nghi thiên hạ...
...
Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu Ma Tôn bị nhốt vào cõi U Minh không thấy đường ra, nhưng Phật Tổ đã nói với hắn rằng: "Nếu người thành tâm hối cãi ta nhất định sẽ cho ngươi con đường làm lại từ đầu!"
Nhân Mã giữ lại mảnh hồn yếu ớt của Ma Kết, lúc này đây hắn không còn muốn trở nên cường bá nữa. Hắn chỉ muốn thực hiện lời hứa cuối cùng của mình đối với Ma Kết, mang nào trở về với Cự Giải, cho nàng một cuộc sống bình an nhất.
Hàng ngày hắn vẫn thường dùng linh khí mỏng manh của bản thân để duy trì mảnh hồn nàng, đến một ngày Phật Tổ cho hắn một nguyện vọng. Thế là hắn dùng nó cho nàng, Phật Tổ cười từ bi nhận lấy mảnh hồn Ma Kết giúp nàng trở về nhà.
Phật Tổ thấy thế lại cho hắn một lời thỉnh cầu nữa.
Nhân Mã sau nhiều lần từ chối cuối cùng cũng cầu mong được luân hồi chuyển kiếp trở thành người trần, được chăm sóc bảo vệ Ma Kết suốt đời suốt kiếp. Dù hắn biết tội của hắn rất lớn khó có thể dung thứ, nhưng Phật Tổ lại nhẹ nhàng gật đầu chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn. Bởi vì, Nhân Mã đã dùng cơ hội rời khỏi đây mang theo sức mạnh để nhường lại cơ hội sống cho Ma Kết.
...
Cự Giải còn chưa hết ngây ngốc thì đã bị những người ở trên kéo lên, cô được để lên băng ca kéo vào xe cứu thương. Nằm trong bệnh viện, cô nhìn quanh sau đó mới chăm chăm hướng mắt đến tờ lịch vạn niên trên bàn. Năm 3020, có nghĩa là... nơi đây không phải thời đại của cô, thế cô lại đến nơi nào nữa vậy? Thiên Yết đã hứa sẽ gặp lại cô cơ mà!?
Bỗng ngoài cửa xuất hiện một đám người rất đông đúc, Cự Giải còn nghe thấy cả tiếng máy ảnh chụp "tách tách" cùng những tiếng ồn của người: "Cho hỏi người bên trong có quan hệ như thế nào với anh?"
Rồi lại một người khác lên tiếng: "Đó có phải là người đã làm anh từ chối thiên kim tập đoàn Trần Thị không?"
"Giới báo chí ư?" Cự Giải tự hỏi chính mình, cô hay xem những bộ phim tài liệu xưa về cánh báo chí lắm, bọn họ đông đúc hơn cả kiến, một khi đã săn tin thì bán sống bán chết cũng phải mang tin nóng hổi về.
Trong đám người ấy chợt xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, hắn nhìn Cự Giải với ánh mắt vui mừng: "Anh đợi em rất lâu rồi!"
Hắn bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, thần sắc Cự Giải biến hóa khôn lường vui buồn lẫn lộn, bỗng khóe mắt nàng cay cay, sao giờ này hắn mới xuất hiện cơ chứ? Nàng gọi tên hắn tha thiết như trăm năm không gặp: "Thiên Yết!"
Đi đế cạnh Cự Giải, Thiên Yết vuốt lấy mái tóc nàng, ánh mắt hắn đầy ấp thương yêu, ôn nhu cười: "Ừ, anh đây!"
~ Hoàn chính văn ~
Kun: Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện "Nhục Dục" với 101 chương chính văn, bộ truyện đã hoàn thành với những gì nó cần phải kết. Nhưng các bạn đừng vội đi đâu nhé vì vẫn còn đến mấy phần ngoại truyện cho các cặp đôi. Có cặp đôi sẽ gặp lại nhau ở một nơi xa, và tiến triển tình cảm - cuộc sống của họ trong tương lai nữa.
Đến đoạn đường này rồi các bạn có lời nào muốn nói không, ví dụ như những cảm xúc ức chế, vui sướng hay tiếc nuối chẳng hạn. Hãy để lại bình luận như cách bạn ủng hộ Kun nhé! Cảm ơn!