Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 518
Có điều Bắc Minh Huân cũng chưa từng nói gì cô, ngược lại cuộc sống là của tự bản thân cô, vui vẻ là được, kể cả cô có không học được anh cũng có thể nuôi cô.
Khả Khả thấy áy náy, lần nào nói chuyện cùng anh xong cũng lại cảm thấy cảm động, rồi lại như có động lực học tập chăm chỉ, nhưng chỉ được hai hôm, những ngày sau đó sự nhiệt huyết hay mê cũng chẳng còn, lại hòa vào cùng lũ bạn mải chơi.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Khả Khả sinh nhật lần thứ 19, cô đã học năm ba đại học rồi.
Nhưng cô phát hiện ra một điều, không kể là tự cô bay về Hải Thành để tìm Bắc Minh Huân hay là Bắc Minh Huân tranh thủ công việc đến Vân Thành rồi thăm cô, nhưng dường như hai người không hề có bất kì biểu hiện gì thân mật, cùng lắm cũng chỉ là ôm một cái.
Cô cảm thấy bí bách khó chịu.
Sao mà khi càng nhiều tuổi con người ta càng trưởng thành thì hai người yêu nhau lại càng giống như ngày còn nhỏ.
Các bạn cùng phòng cô là một đám lắm điều, thích bàn tán chuyện lung tung, mới đầu cô cũng đưa chuyện này ra nói và hàng loạt các cách giải thích khác nhau được đưa ra.
“Kẻ đói khát!” – đây là một biệt danh mà bạn cùng phòng cô đặt cho cô (do hiện tượng đồng âm của tên cô và từ này trong tiếng trung) nói: “Bạn trai cậu khi ở cùng cậu mà cũng không động tay động chân? Ví dụ như sờ ngực cậu, hay chạm vào chỗ nào đó nhạy cảm mềm mại là sao nhỉ?”
Khả Khả xấu hổ, lắc đầu: “Anh ấy không phải người bình thường, cái kiểu yêu nhau của những người bình thường đó đương nhiên là không hợp với bọn tớ!”
“Điệu bộ, anh ta có còn là đàn ông con trai không hả?” một người bạn cùng phòng khác lườm cho cô một cái.
Khả Khả bĩu môi, thực ra cô cũng không hiểu tại sao.
“Nói thực lòng, trước đây không phải như thế này!”
Bạn cùng phòng “ồ” lên một tiếng, bộ dạng hoảng hốt nói: “Thường thì nói, tình trạng này chỉ có thể có hai khả năng xảy ra.”
“Là gì?” Khả Khả chớp mắt tò mò.
Bạn cùng phòng lại tiếp tục: “Thứ nhất, các cậu yêu xa quá lâu làm anh ta mất cảm giác rồi, khả năng này á, nếu vậy thì chúc mừng cậu, tốt nhất cậu lên ở trường tìm một chiếc lốp dự phòng làm phương án hai đi là vừa, phòng việc sau này bị người ta đá lại chẳng có chỗ mà khóc.”
“Shut up!” anh ấy đã đồng ý với tớ là không bao giờ chia tay! Khả Khả hay tay khoanh trước ngực, nhìn cô bạn chằm chằm vẻ tức giận: “Chắc chắn là khả năng thứ hai rồi, mau nói, là gì?”
Người bạn cùng phòng tỏ ra rất hiểu biết về những chuyện này, nhìn cô giơ ngón tay cái ra hiệu rằng có thể, rồi nét mặc tỏ vẻ đồng cảm.
“Nếu là khả năng thứ hai vậy thì cô bạn tôi ơi, tôi thấy cô càng thảm hơn đấy!”
“Ý gì?”
“Cậu xem cậu xinh đẹp thế này, ngực to mông nở, thế mà anh ta lại ngồi im bất động, không có chút hứng thú hay cảm giác nào với cậu, nói cách khác, anh ta không có cảm giác với con gái, là chỉ là tình anh em, tình đồng chí! Mà cậu với anh ta đã đính hôn hai ba năm rồi, đến những cái thuộc về bản chất của anh ta mà cậu cũng không biết, nếu là người đàn ông của tớ thì tớ sớm đã lừa anh ta lên giường rồi.....”
Khả Khả có vẻ hết sức ngạc nhiên trước thái độ và sự thẳng thắn của cô bạn, sau đó cô nhớ lại lời cô bạn nói lại đùng đùng nổi giận, cầm gối đập vào người cô bạn vì những lời giải thích linh tinh đó.
“Các cậu có thể nghiêm túc một chút được không hả?”
Cô bạn cùng phòng giơ tay đỡ lấy chiếc gối, nhướn mày cười cười nói: “Trả lời nghiêm túc thế còn gì, không thì chúng ta các cược với nhau đi, nếu bạn trai cậu thay đổi thái độ với cậu thì tớ sẽ....mặc bikini chạy một vòng xuống tầng một của kí túc.”
Vừa dứt lời, những người khác liền hào hứng cổ vũ.
“Được, còn ngược lại, thì Khả Khả cậu sẽ phải chạy một vòng như thế, biết đâu lại còn tìm được một chiếc lốp dự phòng ưng ý hơn ấy chứ!”
“Nói thật lòng đấy, cậu sớm thử bạn trai cậu đi, nếu không được thì đổi người đi....nhìn thì đẹp trai mà cuối cùng thì lại.....ảnh hưởng tới cuộc sống chăn gối của cậu sau này đấy, mà nói đúng ra, cậu sau này liền biến thành cái tấm bia để che mắt thiên hạ cho anh ta thôi, lúc đấy khóc cũng muộn rồi!”
“Sao lại không nói gì? Khả Khả, lẽ nào cậu lại không dám đồng ý?”
“Ai...ai nói tớ không dám?” chỉ là cô đang nghĩ làm thế nào để hạ gục được Bắc Minh Huân.
“Vậy thì nói gì đi chứ!”
Khả Khả ánh mắt sáng lên, nhất thì chết....
“Đồng ý thì đồng ý, nếu như anh ấy không cong mà thẳng, lại cũng không phải đã thay lòng đổi dạ thì cậu không chỉ phải mặc bikini chạy một vòng mà còn phải làm vệ sinh một học kì!”
“Khiếp, Khả Khả sao cậu ác thế.....”
“Chẳng bằng cậu, dám tìm cách để thử thách Tiểu Tiểu Bắc của tớ!”
Mùng một tháng mười là ngày Quốc khánh, nhà trường nghỉ lễ một tuần.
Khả Khả liền bắt đầu kế hoạch tấn công Bắc Minh Huân, nhưng lại sợ gặp phải phản kháng, cô một cô gái “yếu ớt” chắc chắn sức không là gì với anh, sau cùng cô còn nói chuyện với Mộc Mộc một lúc, hi vọng cô bạn có thể đóng góp ý kiến.
Mộc Mộc sau khi thi đại học xong thì liền chọn một trường đại học của Hải Thành.
Tuy là trường bình thường, nhưng trong trường đại học cô đã tham gia vào hội học sinh sinh viên, phát triển bản thân càng ngày càng chững chạc, thậm chí thỉnh thoảng còn cùng với giáo sư làm các hạng mục nghiên cứu, cũng được coi là nhân vật tiêu biểu của trường cô.
Cộng thêm với việc điều kiện gia đình tốt, người theo đuổi Mộc Mộc đều đếm không xuể.
Những năm này, Mộc Mộc thay bạn trai nhanh như thay áo.
“Quốc khánh cậu về không?” Mộc Mộc hỏi.
Khả Khả trả lời: “Đương nhiên rồi, tớ và các bạn cùng phòng đã cá cược, nhất định phải về để cướp gin anh ấy chứ.....”
“Sắp ba năm rồi mà các cậu chưa tới bước cuối cùng đó à, đắp chăn vào nằm mà chỉ nói chuyện với nhau thôi?”
“Cái đó....”
“Thôi được rồi, chẳng trách bạn cùng phòng cậu cũng phải lên tiếng, đến tớ cũng thấy không chấp nhận được rồi.....” Mộc Mộc vênh mặt với thái độ rất hiểu biết, sau đó cười cười: “Cứ về đi hãy, về rồi tớ sẽ tặng cậu món quà thần bí, chắc chắn rằng cậu sẽ thắng.”
Buổi tối hôm trước ngày Quốc khánh, Khả Khả nhanh chóng bay về Hải Thành.
Ai cô cũng không gọi mà đi thẳng một mình tới nhà Mộc Mộc.
Nhưng Lý Tranh Diễn thực ra khi Khả Khả xuống khỏi máy bay đã nhận được tin tức từ người phụ trách ở sân bay gọi điện tới nói rằng Khả Khả đã về rồi, Lý Tranh Diễn sau khi chắc chắn Khả Khả đã an toàn cũng không hỏi gì thêm, con gái mài, cứ thích làm theo ý mình.
.............
Hai ngày sau.
Cô lấy cớ là kỉ niệm hai năm ngày đính hôn, đã hẹn Bắc Minh Huân ra khách sạn.
Bắc Minh Huân tuy biết rằng đã hơn hai năm kể từ ngày họ đính hôn rồi, nhưng xử lý xong công việc cũng đã tới khách sạn.
Đầu tháng mười cũng chưa lạnh lắm, nhưng Khả Khả lại khoác bên ngoài một chiếc áo khoác dài màu đen, trùm kín cơ thể lại, ngaon ngoãn ngồi trên ghế sô pha đợi anh.
Bắc Minh Huân vừa đi vào đã ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ.
“Em uống rượu đấy à?”
“Một chút chút!” Khả Khả nhìn anh, cười ngọt ngào, sau đó rót cho anh một li rượu, ánh mắt có chút chờ đợi: “Chúc mừng hai năm chúng ta đính hôn, anh có chuẩn bị quà cho em không?”
Bắc Minh Huân mỉm cười: “Em muốn gì?”
“Lần nào anh cũng tặng nào là dây chuyền, nhẫn, hoa hồng..... chẳng có gì mới lạ cả!”
“Ừm!” anh nghe xong vẫn cười tủm tỉm: “Vậy lần này muộn một chút, anh sẽ tặng em một món quà bất ngờ.”
Khả Khả tức trong lòng, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ làm mặt lạnh lùng rồi nói nếu không thích thì trả lại anh.
Bây giờ nhìn anh trong điệu bộ mới mẻ này cô lại thấy có chút “xa lạ”!
“Anh có biết gần đây bạn cùng phòng em đang thảo luận cái gì không?” cô đột nhiên cười mơ màng, vì đã uống rượu, mặt cô đỏ lên, ánh mắt đảo quanh, trong có phần lả lướt.
“Thảo luận gì?”
Bắc Minh Huân cầm ly rượu trên tay nhấp một ngụm, anh hơi nhăn mặt lại, chỉ là một loại rượu vang bình thường.
Khả Khả nhìn anh uống, nói: “Bọn họ nói chúng ta đính hôn ba năm rồi, nhưng chẳng tiến triển thêm được bước nào, nếu cứ thế này, hoặc là anh đã thay đổi, hoặc là anh bị cong!”
“Em tin à?” Bắc Minh Huân nheo mày hỏi.
Không ngờ đến những việc thế này cô cũng nói cho bạn cùng phòng biết, cũng không ngờ con gái bây giờ lại đưa cả những chuyện như vậy ra thảo luận.
Khả Khả thấy áy náy, lần nào nói chuyện cùng anh xong cũng lại cảm thấy cảm động, rồi lại như có động lực học tập chăm chỉ, nhưng chỉ được hai hôm, những ngày sau đó sự nhiệt huyết hay mê cũng chẳng còn, lại hòa vào cùng lũ bạn mải chơi.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Khả Khả sinh nhật lần thứ 19, cô đã học năm ba đại học rồi.
Nhưng cô phát hiện ra một điều, không kể là tự cô bay về Hải Thành để tìm Bắc Minh Huân hay là Bắc Minh Huân tranh thủ công việc đến Vân Thành rồi thăm cô, nhưng dường như hai người không hề có bất kì biểu hiện gì thân mật, cùng lắm cũng chỉ là ôm một cái.
Cô cảm thấy bí bách khó chịu.
Sao mà khi càng nhiều tuổi con người ta càng trưởng thành thì hai người yêu nhau lại càng giống như ngày còn nhỏ.
Các bạn cùng phòng cô là một đám lắm điều, thích bàn tán chuyện lung tung, mới đầu cô cũng đưa chuyện này ra nói và hàng loạt các cách giải thích khác nhau được đưa ra.
“Kẻ đói khát!” – đây là một biệt danh mà bạn cùng phòng cô đặt cho cô (do hiện tượng đồng âm của tên cô và từ này trong tiếng trung) nói: “Bạn trai cậu khi ở cùng cậu mà cũng không động tay động chân? Ví dụ như sờ ngực cậu, hay chạm vào chỗ nào đó nhạy cảm mềm mại là sao nhỉ?”
Khả Khả xấu hổ, lắc đầu: “Anh ấy không phải người bình thường, cái kiểu yêu nhau của những người bình thường đó đương nhiên là không hợp với bọn tớ!”
“Điệu bộ, anh ta có còn là đàn ông con trai không hả?” một người bạn cùng phòng khác lườm cho cô một cái.
Khả Khả bĩu môi, thực ra cô cũng không hiểu tại sao.
“Nói thực lòng, trước đây không phải như thế này!”
Bạn cùng phòng “ồ” lên một tiếng, bộ dạng hoảng hốt nói: “Thường thì nói, tình trạng này chỉ có thể có hai khả năng xảy ra.”
“Là gì?” Khả Khả chớp mắt tò mò.
Bạn cùng phòng lại tiếp tục: “Thứ nhất, các cậu yêu xa quá lâu làm anh ta mất cảm giác rồi, khả năng này á, nếu vậy thì chúc mừng cậu, tốt nhất cậu lên ở trường tìm một chiếc lốp dự phòng làm phương án hai đi là vừa, phòng việc sau này bị người ta đá lại chẳng có chỗ mà khóc.”
“Shut up!” anh ấy đã đồng ý với tớ là không bao giờ chia tay! Khả Khả hay tay khoanh trước ngực, nhìn cô bạn chằm chằm vẻ tức giận: “Chắc chắn là khả năng thứ hai rồi, mau nói, là gì?”
Người bạn cùng phòng tỏ ra rất hiểu biết về những chuyện này, nhìn cô giơ ngón tay cái ra hiệu rằng có thể, rồi nét mặc tỏ vẻ đồng cảm.
“Nếu là khả năng thứ hai vậy thì cô bạn tôi ơi, tôi thấy cô càng thảm hơn đấy!”
“Ý gì?”
“Cậu xem cậu xinh đẹp thế này, ngực to mông nở, thế mà anh ta lại ngồi im bất động, không có chút hứng thú hay cảm giác nào với cậu, nói cách khác, anh ta không có cảm giác với con gái, là chỉ là tình anh em, tình đồng chí! Mà cậu với anh ta đã đính hôn hai ba năm rồi, đến những cái thuộc về bản chất của anh ta mà cậu cũng không biết, nếu là người đàn ông của tớ thì tớ sớm đã lừa anh ta lên giường rồi.....”
Khả Khả có vẻ hết sức ngạc nhiên trước thái độ và sự thẳng thắn của cô bạn, sau đó cô nhớ lại lời cô bạn nói lại đùng đùng nổi giận, cầm gối đập vào người cô bạn vì những lời giải thích linh tinh đó.
“Các cậu có thể nghiêm túc một chút được không hả?”
Cô bạn cùng phòng giơ tay đỡ lấy chiếc gối, nhướn mày cười cười nói: “Trả lời nghiêm túc thế còn gì, không thì chúng ta các cược với nhau đi, nếu bạn trai cậu thay đổi thái độ với cậu thì tớ sẽ....mặc bikini chạy một vòng xuống tầng một của kí túc.”
Vừa dứt lời, những người khác liền hào hứng cổ vũ.
“Được, còn ngược lại, thì Khả Khả cậu sẽ phải chạy một vòng như thế, biết đâu lại còn tìm được một chiếc lốp dự phòng ưng ý hơn ấy chứ!”
“Nói thật lòng đấy, cậu sớm thử bạn trai cậu đi, nếu không được thì đổi người đi....nhìn thì đẹp trai mà cuối cùng thì lại.....ảnh hưởng tới cuộc sống chăn gối của cậu sau này đấy, mà nói đúng ra, cậu sau này liền biến thành cái tấm bia để che mắt thiên hạ cho anh ta thôi, lúc đấy khóc cũng muộn rồi!”
“Sao lại không nói gì? Khả Khả, lẽ nào cậu lại không dám đồng ý?”
“Ai...ai nói tớ không dám?” chỉ là cô đang nghĩ làm thế nào để hạ gục được Bắc Minh Huân.
“Vậy thì nói gì đi chứ!”
Khả Khả ánh mắt sáng lên, nhất thì chết....
“Đồng ý thì đồng ý, nếu như anh ấy không cong mà thẳng, lại cũng không phải đã thay lòng đổi dạ thì cậu không chỉ phải mặc bikini chạy một vòng mà còn phải làm vệ sinh một học kì!”
“Khiếp, Khả Khả sao cậu ác thế.....”
“Chẳng bằng cậu, dám tìm cách để thử thách Tiểu Tiểu Bắc của tớ!”
Mùng một tháng mười là ngày Quốc khánh, nhà trường nghỉ lễ một tuần.
Khả Khả liền bắt đầu kế hoạch tấn công Bắc Minh Huân, nhưng lại sợ gặp phải phản kháng, cô một cô gái “yếu ớt” chắc chắn sức không là gì với anh, sau cùng cô còn nói chuyện với Mộc Mộc một lúc, hi vọng cô bạn có thể đóng góp ý kiến.
Mộc Mộc sau khi thi đại học xong thì liền chọn một trường đại học của Hải Thành.
Tuy là trường bình thường, nhưng trong trường đại học cô đã tham gia vào hội học sinh sinh viên, phát triển bản thân càng ngày càng chững chạc, thậm chí thỉnh thoảng còn cùng với giáo sư làm các hạng mục nghiên cứu, cũng được coi là nhân vật tiêu biểu của trường cô.
Cộng thêm với việc điều kiện gia đình tốt, người theo đuổi Mộc Mộc đều đếm không xuể.
Những năm này, Mộc Mộc thay bạn trai nhanh như thay áo.
“Quốc khánh cậu về không?” Mộc Mộc hỏi.
Khả Khả trả lời: “Đương nhiên rồi, tớ và các bạn cùng phòng đã cá cược, nhất định phải về để cướp gin anh ấy chứ.....”
“Sắp ba năm rồi mà các cậu chưa tới bước cuối cùng đó à, đắp chăn vào nằm mà chỉ nói chuyện với nhau thôi?”
“Cái đó....”
“Thôi được rồi, chẳng trách bạn cùng phòng cậu cũng phải lên tiếng, đến tớ cũng thấy không chấp nhận được rồi.....” Mộc Mộc vênh mặt với thái độ rất hiểu biết, sau đó cười cười: “Cứ về đi hãy, về rồi tớ sẽ tặng cậu món quà thần bí, chắc chắn rằng cậu sẽ thắng.”
Buổi tối hôm trước ngày Quốc khánh, Khả Khả nhanh chóng bay về Hải Thành.
Ai cô cũng không gọi mà đi thẳng một mình tới nhà Mộc Mộc.
Nhưng Lý Tranh Diễn thực ra khi Khả Khả xuống khỏi máy bay đã nhận được tin tức từ người phụ trách ở sân bay gọi điện tới nói rằng Khả Khả đã về rồi, Lý Tranh Diễn sau khi chắc chắn Khả Khả đã an toàn cũng không hỏi gì thêm, con gái mài, cứ thích làm theo ý mình.
.............
Hai ngày sau.
Cô lấy cớ là kỉ niệm hai năm ngày đính hôn, đã hẹn Bắc Minh Huân ra khách sạn.
Bắc Minh Huân tuy biết rằng đã hơn hai năm kể từ ngày họ đính hôn rồi, nhưng xử lý xong công việc cũng đã tới khách sạn.
Đầu tháng mười cũng chưa lạnh lắm, nhưng Khả Khả lại khoác bên ngoài một chiếc áo khoác dài màu đen, trùm kín cơ thể lại, ngaon ngoãn ngồi trên ghế sô pha đợi anh.
Bắc Minh Huân vừa đi vào đã ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ.
“Em uống rượu đấy à?”
“Một chút chút!” Khả Khả nhìn anh, cười ngọt ngào, sau đó rót cho anh một li rượu, ánh mắt có chút chờ đợi: “Chúc mừng hai năm chúng ta đính hôn, anh có chuẩn bị quà cho em không?”
Bắc Minh Huân mỉm cười: “Em muốn gì?”
“Lần nào anh cũng tặng nào là dây chuyền, nhẫn, hoa hồng..... chẳng có gì mới lạ cả!”
“Ừm!” anh nghe xong vẫn cười tủm tỉm: “Vậy lần này muộn một chút, anh sẽ tặng em một món quà bất ngờ.”
Khả Khả tức trong lòng, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ làm mặt lạnh lùng rồi nói nếu không thích thì trả lại anh.
Bây giờ nhìn anh trong điệu bộ mới mẻ này cô lại thấy có chút “xa lạ”!
“Anh có biết gần đây bạn cùng phòng em đang thảo luận cái gì không?” cô đột nhiên cười mơ màng, vì đã uống rượu, mặt cô đỏ lên, ánh mắt đảo quanh, trong có phần lả lướt.
“Thảo luận gì?”
Bắc Minh Huân cầm ly rượu trên tay nhấp một ngụm, anh hơi nhăn mặt lại, chỉ là một loại rượu vang bình thường.
Khả Khả nhìn anh uống, nói: “Bọn họ nói chúng ta đính hôn ba năm rồi, nhưng chẳng tiến triển thêm được bước nào, nếu cứ thế này, hoặc là anh đã thay đổi, hoặc là anh bị cong!”
“Em tin à?” Bắc Minh Huân nheo mày hỏi.
Không ngờ đến những việc thế này cô cũng nói cho bạn cùng phòng biết, cũng không ngờ con gái bây giờ lại đưa cả những chuyện như vậy ra thảo luận.