Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447
Thẩm Tịch Nam sáng ngày thứ ba sau hôm đó mới trở về.
toàn thân đầy mùi rượu, râu ria mấy ngày không cạo, trên áo khoác ngoài dính đầy những thứ gì đó màu nâu, không biết rốt cuộc là cái gì.
Khi anh ta vừa trở về, một tin tức cũng được truyền tới.
khu vực biển hôm xảy ra chuyện ở độ sâu khoảng một 1000m có phát hiện một thi thể, thi thể đó nhìn rất giống với Đặng Tử Manh, sau lưng còn bị trúng một viên đạn, Đặng Vũ lo lắng, sợ đó là Đặng Tử Manh nên đã đi nhận thi thể rồi.
Lương Nặc vừa nhìn thấy anh ta trở về, lập tức hỏi: “Anh Hai, anh có cần đi tới cục cảnh sát không?Chú Đặng cũng vừa qua đó rồi!”
“Không cần!”
Trong tay Thẩm Tịch Nam nắm chặt lấy tờ kết quả báo cáo sức khỏe lấy từ bệnh viện về, Lương Nặc nhìn anh ta từng bước từng bước tiến lên lầu, mỗi bước chân đều thấy rất nặng nề, dường như vừa phải trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm, cô nhìn vậy cũng chỉ biết im lặng.
đúng lúc đó, Bắc Minh Dục trở về, cô liền hỏi: “Anh Hai làm sao thế?”
“Em đã xem bản báo cáo kết quả đó chưa?” Bắc Minh Dục nheo mày hỏi.
“Đặng tiểu thư làm sao thế?”
“Cô ấy mang thai rồi.”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt.
..............
Thi thể đó sau khi xác nhận cuối cùng đã kết luận đó không phải là Đặng Tử Manh, nhưng Đặng Tử Manh đã biến mất hoàn toàn, kiểu như chưa từng tồn tại trên thế gian này, khôn ghề tìm thấy bất kì dấu vết gì.
Bắc Minh Dục lập tức đem hầu hết các sự việc của tập đoàn giao cho Thẩm Tịch Nam giải quyết, vỗ tay vào vai anh ta và nói: “Anh Hai, việc của tập đoàn giao cho anh đấy, tìm cho bản thân mình chút việc mà làm, đừng có cả ngày suy nghĩ linh tinh nữa.”
Thẩm Tịch Nam không nói gì, chỉ rút ra từ trong túi một bao thuốc, giơ ra trước mặt ý như hỏi Bắc Minh Dục có hút không.
Bắc Minh Dục lắc đầu, anh ta lại thu về, châm một điếu kẹp giữa hai ngón tay, lặng lẽ nhìn điếu thuốc cứ tàn dần, cuối cùng cháy hết thì thôi.
Ngày hôm sau, Lương Nặc nấu xong bữa sáng rồi mọi người dậy ăn sáng.
Nhưng Thẩm Tịch Nam rất lâu không thấy xuất hiện, hỏi người làm mới biết là sáng sớm anh ta đã ra ngoài rồi.
Đi lần này, Thẩm Tịch Nam không hề về nhà nữa, ngày nào cũng ở công ty, làm việc bạt mạng như thể càng làm càng nhiều việc.
Đến nỗi ba bốn giờ sáng đèn phòng làm việc vẫn được thắp, sáng ngày hôm sau khi người dọn vệ sinh tới quét dọn thì vẫn nhìn thấy Thẩm Tịch Nam ở đó.
Lương Nặc lo lắng, bèn đi tới tập đoàn hỏi Bắc Minh Dục: “Anh Hai dạo gần đây tham công tiếc việc thế liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Anh ấy khi làm việc thì lúc nào cũng làm bạt mạng còn hơn anh ấy, hơn nữa lại một thân một mình chẳng có ai để đi quan tâm chăm sóc, không sao đâu!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục cũng trầm xuống, nhìn qua tấm cửa kính vào phòng làm việc của Thẩm Tịch Nam, rèm cửa được kéo lại còn anh ta thì đang cúi đầu đọc tài liệu, thỉnh thoảng lại dựa đầu vào ghế nghỉ ngơi vài giây.
“Nhưng em lo sức khỏe anh ấy! anh đi khuyên khuyên anh Hai xem?”
Sáu giờ tối hoàng hôn ngày hôm đó, đa phần nhân viên của tập đoàn đều tan làm đi về rồi, nhưng Thẩm Tịch Nam vẫn cắm đầu vào làm việc.
Bắc Minh Dục đi về phía phòng làm việc của anh ta.
Trợ lý của Thẩm Tịch Nam nhìn thấy Bắc Minh Dục đi tới giống như nhìn thấy cứu tinh: “Tam thiếu gia, Thẩm tổng anh ấy không nghe ai khuyên cả, ngày nào cũng thức đêm làm việc, như thế mãi làm sao mà chịu nổi chứ?”
“Tôi biết rồi, cậu cứ về trước đi.”
Bắc Minh Dục đẩy cửa đi vào, Thẩm Tịch Nam vẫn ngồi trước bàn làm việc, vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa đánh máy với tốc độ rất nhanh, cạnh đó vẫn là những chồng tài liệu dày cộp.
Cốc cốc cốc....
Bắc Minh Dục gõ tay lên mặt bàn, nói: “Cùng em ra ngoài rèn luyện cơ thể một chút.”
“Tôi còn có việc, không đi.” Thẩm Tịch Nam từ chối.
“Việc làm không hết được đâu, cùng em đi giãn xương giãn cốt một chút, ngày mai em làm giúp anh.”
“Việc hôm nay chớ để ngày mai, tôi cũng không cần chú giúp tôi!” Thẩm Tịch Nam đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, nói nhanh tới mức như không để người khác nghe thấy: “Nếu chú không có việc gì buồn chán thì có thể cùng với em dâu đưa Tiểu Bắc đi chơi, đừng có tới làm phiền tôi!”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng một tiếng không nói gì, Lương Nặc nhìn mà cũng hết sức lo lắng, đột nhiên, Bắc Minh Dục hất hết đống tài liệu trên bàn Thẩm Tịch Nam xuống đất.
Thẩm Tịch Nam đứng phắt lên: “Chú làm cái gì đấy hả?”
“Nhà tập Taekwondo, anh cần phải trút bỏ những điều không vui đi.”
...............
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới đưuọc nhà tập Taekwondo gần đó, sau khi thay quần áo xong, Bắc Minh Dục và Thẩm Tịch Nam liền khởi động chân tay.
Cả hai đều nhanh chóng ra đòn, cú nào cũng dùng lực và dứt khoát.
Lương Nặc nhìn bọn họ trước mắt mồ hôi ra như nước, cô chỉ lặng lẽ ngồi cạnh đó nhìn bọn ho, trong đầu suy nghĩ lộn xộn.
Lương Nặc khi bỏ qua những suy nghĩ của mình quay ra nhìn hai người thì thấy họ đều đang nằm dài dưới đất, thở hồng hộc: “Các anh đánh xong rồi à? đúng lúc, em đã bảo nhà bếp nấu rất nhiều món ngon, tài xế đang ở dưới lầu đợi rồi, đi thôi, tối nay phải nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Thẩm Tịch Nam nghe thấy vậy, đột nhiên ngồi lên, đi thẳng tới phòng tắm, tắm xong mặc quần áo vào như lúc đầu mới đến, sải những bước dài đi ra ngoài, chân vừa đi miệng vừa nói: “Công ty còn có việc, tôi về công ty trước đây, bữa tối hai người tự ăn với nhau đi.”
“Không được!” Lương Nặc giơ ngang hai tay ra ngăn anh ta lại: “Anh cứ thế này cơ thể làm sao mà chịu được!”
“Vừa mới vận động, tôi thấy tinh thần rất tốt...”
Vừa nói còn chưa dứt lời, cổ họng anh ta dường như có gì đó chặn lại rất khó chịu liền ho lên vài tiếng, hai mắt đỏ lên.
“ANh nên nghỉ ngơi rồi! anh nhìn bộ dạng anh này, người không ra người ngợm không ra ngợm, bản thân anh không quan tâm nhưng những người bên cạnh anh quan tâm!”
“Tôi rất tốt!” đôi mắt Thẩm Tịch Nam hơi run lên, anh ta cúi mặt che giấu đi những suy nghĩ phức tạp.
Lương Nặc rút ra chiếc gương nhỏ đem bên người giơ trước mặt anh ta, chỉ tay vào người trong gương nói: “Thế này mà rất tốt à? một chân anh đã bước vào tới cửa ngục rồi đấy, có phải vì Đặng Tử Manh đúng không? có phải vì hôm đó chúng ta đều bảo cô ấy hãy đi cùng với Thẩm Cách không?Kể cả có hối hận, có áy náy thì anh cũng không thể bỏ mặc tính mạng của bản thân mình như thế chứ!”
“Tôi nói rồi, tôi rất tốt... khụ khụ...” sau khi ho xong, anh ta lại lẩm bẩm: “Ai nói là vì cô ta chứ? ai nói chứ....”
“Anh có thể lừa bản thân mình nhưng không lừa được tất cả mọi người đâu!” Lương Nặc nói kích động: “Anh tội gì phải hành hạ bản thân mình như thế, việc ngày hôm đó tất cả chúng ta ai cũng đều có lỗi, anh hận bản thân mình chẳng bằng hận tất cả mọi người đi, tất cả chúng ta đều sai cả, đều có lỗi cả....”
“Không ai có lỗi cả, không ai sai!” Thẩm Tịch Nam hai mắt nhìn chằm chằm vào Lương Nặc: “Thím hãy lo cho bản thân mình trước đi hãy, đừng có quản việc người khác.”
Nói xong, anh ta đẩy Lương Nặc sang một bên và đi ra ngoài.
Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên Lương Nặc liền nghe thấy tiếng Bắc Minh Dục gọi: “Anh Hai!”
cô quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tịch Nam ngã xuống đất, chiếc khăn tay rơi xuống, trên chiếc khăn tay đó dính đầy máu.
Là máu!
Khi bác sĩ đem kết quả kiểm tra đưa cho Lương Nặc và Bắc Minh Dục, lúc này Lương Nặc mới biết Thẩm Tịch Nam rốt cuộc đã yếu như thế, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, anh ta dường như mắc phải tất cả những bệnh thường gặp, nhưng vẫn không chịu đi đến bệnh viện khám.
“Người bệnh cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bằng không, thần tiên cũng không cứu nổi đâu.”
Đó là lời bác sĩ để lại trước khi rời khỏi phòng bệnh.
Trong lòng Lương Nặc cảm thấy lo lắng bất an....
Sau khi Thẩm Tịch Nam bị bệnh thì cũng đã bình tĩnh hơn không làm việc bạt mạng như trước nữa.
Lương Nặc cũng mới yên tâm hơn, Bắc Minh Dục gần như đem toàn bộ tập đoàn giao hết cho Thẩm Tịch Nam, nói rằng bản thân anh phải về Hải Thành xem thế nào.
Lý Tranh Diễn cũng về theo, nhưng trên đường Bắc Minh Dục lại có ý nghĩ mua hai vé máy bay.
Trước đêm hôm đó Lương Nặc bị giày vò nhũn người ra dậy không nổi.
Tới khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình đã ở trên máy báy, và máy bay cũng vừa mới cất cánh, cảm giác thay đổi đột ngột, cô giật mình nhìn bốn xung quanh: “Tiểu Bắc và Lý thiếu gia đâu? chúng ta thế này là đi đâu đây?!”
toàn thân đầy mùi rượu, râu ria mấy ngày không cạo, trên áo khoác ngoài dính đầy những thứ gì đó màu nâu, không biết rốt cuộc là cái gì.
Khi anh ta vừa trở về, một tin tức cũng được truyền tới.
khu vực biển hôm xảy ra chuyện ở độ sâu khoảng một 1000m có phát hiện một thi thể, thi thể đó nhìn rất giống với Đặng Tử Manh, sau lưng còn bị trúng một viên đạn, Đặng Vũ lo lắng, sợ đó là Đặng Tử Manh nên đã đi nhận thi thể rồi.
Lương Nặc vừa nhìn thấy anh ta trở về, lập tức hỏi: “Anh Hai, anh có cần đi tới cục cảnh sát không?Chú Đặng cũng vừa qua đó rồi!”
“Không cần!”
Trong tay Thẩm Tịch Nam nắm chặt lấy tờ kết quả báo cáo sức khỏe lấy từ bệnh viện về, Lương Nặc nhìn anh ta từng bước từng bước tiến lên lầu, mỗi bước chân đều thấy rất nặng nề, dường như vừa phải trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm, cô nhìn vậy cũng chỉ biết im lặng.
đúng lúc đó, Bắc Minh Dục trở về, cô liền hỏi: “Anh Hai làm sao thế?”
“Em đã xem bản báo cáo kết quả đó chưa?” Bắc Minh Dục nheo mày hỏi.
“Đặng tiểu thư làm sao thế?”
“Cô ấy mang thai rồi.”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt.
..............
Thi thể đó sau khi xác nhận cuối cùng đã kết luận đó không phải là Đặng Tử Manh, nhưng Đặng Tử Manh đã biến mất hoàn toàn, kiểu như chưa từng tồn tại trên thế gian này, khôn ghề tìm thấy bất kì dấu vết gì.
Bắc Minh Dục lập tức đem hầu hết các sự việc của tập đoàn giao cho Thẩm Tịch Nam giải quyết, vỗ tay vào vai anh ta và nói: “Anh Hai, việc của tập đoàn giao cho anh đấy, tìm cho bản thân mình chút việc mà làm, đừng có cả ngày suy nghĩ linh tinh nữa.”
Thẩm Tịch Nam không nói gì, chỉ rút ra từ trong túi một bao thuốc, giơ ra trước mặt ý như hỏi Bắc Minh Dục có hút không.
Bắc Minh Dục lắc đầu, anh ta lại thu về, châm một điếu kẹp giữa hai ngón tay, lặng lẽ nhìn điếu thuốc cứ tàn dần, cuối cùng cháy hết thì thôi.
Ngày hôm sau, Lương Nặc nấu xong bữa sáng rồi mọi người dậy ăn sáng.
Nhưng Thẩm Tịch Nam rất lâu không thấy xuất hiện, hỏi người làm mới biết là sáng sớm anh ta đã ra ngoài rồi.
Đi lần này, Thẩm Tịch Nam không hề về nhà nữa, ngày nào cũng ở công ty, làm việc bạt mạng như thể càng làm càng nhiều việc.
Đến nỗi ba bốn giờ sáng đèn phòng làm việc vẫn được thắp, sáng ngày hôm sau khi người dọn vệ sinh tới quét dọn thì vẫn nhìn thấy Thẩm Tịch Nam ở đó.
Lương Nặc lo lắng, bèn đi tới tập đoàn hỏi Bắc Minh Dục: “Anh Hai dạo gần đây tham công tiếc việc thế liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Anh ấy khi làm việc thì lúc nào cũng làm bạt mạng còn hơn anh ấy, hơn nữa lại một thân một mình chẳng có ai để đi quan tâm chăm sóc, không sao đâu!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục cũng trầm xuống, nhìn qua tấm cửa kính vào phòng làm việc của Thẩm Tịch Nam, rèm cửa được kéo lại còn anh ta thì đang cúi đầu đọc tài liệu, thỉnh thoảng lại dựa đầu vào ghế nghỉ ngơi vài giây.
“Nhưng em lo sức khỏe anh ấy! anh đi khuyên khuyên anh Hai xem?”
Sáu giờ tối hoàng hôn ngày hôm đó, đa phần nhân viên của tập đoàn đều tan làm đi về rồi, nhưng Thẩm Tịch Nam vẫn cắm đầu vào làm việc.
Bắc Minh Dục đi về phía phòng làm việc của anh ta.
Trợ lý của Thẩm Tịch Nam nhìn thấy Bắc Minh Dục đi tới giống như nhìn thấy cứu tinh: “Tam thiếu gia, Thẩm tổng anh ấy không nghe ai khuyên cả, ngày nào cũng thức đêm làm việc, như thế mãi làm sao mà chịu nổi chứ?”
“Tôi biết rồi, cậu cứ về trước đi.”
Bắc Minh Dục đẩy cửa đi vào, Thẩm Tịch Nam vẫn ngồi trước bàn làm việc, vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa đánh máy với tốc độ rất nhanh, cạnh đó vẫn là những chồng tài liệu dày cộp.
Cốc cốc cốc....
Bắc Minh Dục gõ tay lên mặt bàn, nói: “Cùng em ra ngoài rèn luyện cơ thể một chút.”
“Tôi còn có việc, không đi.” Thẩm Tịch Nam từ chối.
“Việc làm không hết được đâu, cùng em đi giãn xương giãn cốt một chút, ngày mai em làm giúp anh.”
“Việc hôm nay chớ để ngày mai, tôi cũng không cần chú giúp tôi!” Thẩm Tịch Nam đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, nói nhanh tới mức như không để người khác nghe thấy: “Nếu chú không có việc gì buồn chán thì có thể cùng với em dâu đưa Tiểu Bắc đi chơi, đừng có tới làm phiền tôi!”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng một tiếng không nói gì, Lương Nặc nhìn mà cũng hết sức lo lắng, đột nhiên, Bắc Minh Dục hất hết đống tài liệu trên bàn Thẩm Tịch Nam xuống đất.
Thẩm Tịch Nam đứng phắt lên: “Chú làm cái gì đấy hả?”
“Nhà tập Taekwondo, anh cần phải trút bỏ những điều không vui đi.”
...............
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới đưuọc nhà tập Taekwondo gần đó, sau khi thay quần áo xong, Bắc Minh Dục và Thẩm Tịch Nam liền khởi động chân tay.
Cả hai đều nhanh chóng ra đòn, cú nào cũng dùng lực và dứt khoát.
Lương Nặc nhìn bọn họ trước mắt mồ hôi ra như nước, cô chỉ lặng lẽ ngồi cạnh đó nhìn bọn ho, trong đầu suy nghĩ lộn xộn.
Lương Nặc khi bỏ qua những suy nghĩ của mình quay ra nhìn hai người thì thấy họ đều đang nằm dài dưới đất, thở hồng hộc: “Các anh đánh xong rồi à? đúng lúc, em đã bảo nhà bếp nấu rất nhiều món ngon, tài xế đang ở dưới lầu đợi rồi, đi thôi, tối nay phải nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Thẩm Tịch Nam nghe thấy vậy, đột nhiên ngồi lên, đi thẳng tới phòng tắm, tắm xong mặc quần áo vào như lúc đầu mới đến, sải những bước dài đi ra ngoài, chân vừa đi miệng vừa nói: “Công ty còn có việc, tôi về công ty trước đây, bữa tối hai người tự ăn với nhau đi.”
“Không được!” Lương Nặc giơ ngang hai tay ra ngăn anh ta lại: “Anh cứ thế này cơ thể làm sao mà chịu được!”
“Vừa mới vận động, tôi thấy tinh thần rất tốt...”
Vừa nói còn chưa dứt lời, cổ họng anh ta dường như có gì đó chặn lại rất khó chịu liền ho lên vài tiếng, hai mắt đỏ lên.
“ANh nên nghỉ ngơi rồi! anh nhìn bộ dạng anh này, người không ra người ngợm không ra ngợm, bản thân anh không quan tâm nhưng những người bên cạnh anh quan tâm!”
“Tôi rất tốt!” đôi mắt Thẩm Tịch Nam hơi run lên, anh ta cúi mặt che giấu đi những suy nghĩ phức tạp.
Lương Nặc rút ra chiếc gương nhỏ đem bên người giơ trước mặt anh ta, chỉ tay vào người trong gương nói: “Thế này mà rất tốt à? một chân anh đã bước vào tới cửa ngục rồi đấy, có phải vì Đặng Tử Manh đúng không? có phải vì hôm đó chúng ta đều bảo cô ấy hãy đi cùng với Thẩm Cách không?Kể cả có hối hận, có áy náy thì anh cũng không thể bỏ mặc tính mạng của bản thân mình như thế chứ!”
“Tôi nói rồi, tôi rất tốt... khụ khụ...” sau khi ho xong, anh ta lại lẩm bẩm: “Ai nói là vì cô ta chứ? ai nói chứ....”
“Anh có thể lừa bản thân mình nhưng không lừa được tất cả mọi người đâu!” Lương Nặc nói kích động: “Anh tội gì phải hành hạ bản thân mình như thế, việc ngày hôm đó tất cả chúng ta ai cũng đều có lỗi, anh hận bản thân mình chẳng bằng hận tất cả mọi người đi, tất cả chúng ta đều sai cả, đều có lỗi cả....”
“Không ai có lỗi cả, không ai sai!” Thẩm Tịch Nam hai mắt nhìn chằm chằm vào Lương Nặc: “Thím hãy lo cho bản thân mình trước đi hãy, đừng có quản việc người khác.”
Nói xong, anh ta đẩy Lương Nặc sang một bên và đi ra ngoài.
Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên Lương Nặc liền nghe thấy tiếng Bắc Minh Dục gọi: “Anh Hai!”
cô quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tịch Nam ngã xuống đất, chiếc khăn tay rơi xuống, trên chiếc khăn tay đó dính đầy máu.
Là máu!
Khi bác sĩ đem kết quả kiểm tra đưa cho Lương Nặc và Bắc Minh Dục, lúc này Lương Nặc mới biết Thẩm Tịch Nam rốt cuộc đã yếu như thế, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, anh ta dường như mắc phải tất cả những bệnh thường gặp, nhưng vẫn không chịu đi đến bệnh viện khám.
“Người bệnh cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bằng không, thần tiên cũng không cứu nổi đâu.”
Đó là lời bác sĩ để lại trước khi rời khỏi phòng bệnh.
Trong lòng Lương Nặc cảm thấy lo lắng bất an....
Sau khi Thẩm Tịch Nam bị bệnh thì cũng đã bình tĩnh hơn không làm việc bạt mạng như trước nữa.
Lương Nặc cũng mới yên tâm hơn, Bắc Minh Dục gần như đem toàn bộ tập đoàn giao hết cho Thẩm Tịch Nam, nói rằng bản thân anh phải về Hải Thành xem thế nào.
Lý Tranh Diễn cũng về theo, nhưng trên đường Bắc Minh Dục lại có ý nghĩ mua hai vé máy bay.
Trước đêm hôm đó Lương Nặc bị giày vò nhũn người ra dậy không nổi.
Tới khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình đã ở trên máy báy, và máy bay cũng vừa mới cất cánh, cảm giác thay đổi đột ngột, cô giật mình nhìn bốn xung quanh: “Tiểu Bắc và Lý thiếu gia đâu? chúng ta thế này là đi đâu đây?!”