Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Nhìn chiếc Spyker đen phóng đi mà Lương Nặc đứng thẫn thờ ngoài cánh cửa, cảm giác trời đất như sụp đổ và cô hoàn toàn hết hi vọng.
Nhìn thấy thái độ của Bắc Minh Dục đối với Lương Nặc, tên bảo vệ nói với cô giọng chế nhạo: “Nhanh đi đi, thiếu gia đã không công nhận cô là vợ cậu ấy rồi, còn đứng chắn ở cửa là tôi ra đuổi cô đi đấy!”
Lương Nặc vừa tức giận vừa buồn bã chán nản, cô đứng gọn vào một bên đường, nước mắt thi nhau lăn dài trên má.
Quay đầu nhìn vào cánh cổng sắt bị canh gác nghiêm ngặt, lại nhìn về phía con đường về nhà, cô biết chỉ có thể quay về, khó khăn mà tập đoàn gặp phải không những không giải quyết được mà ngay cả tới bản thân cô... về sau cũng sẽ bị gọi là người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Đứng lại một lát, Lương Nặc tự nhủ với bản thân, nhất đinh phải kiên cường, vậy là, cô do dự trong chốc lát, liền quay lại gần cánh cửa sắt, cô quỳ xuống cách đó không xa, phía bên trên chiếu xuống là chiếc camera góc rộng 360.
Cô không biết Bắc Minh Dục có nhìn thấy hay không nhưng cô biết đây là cách duy nhất, cô nhìn thẳng vào chiếc camera và nói: “Lúc đầu là anh muốn lấy tôi, chứ không phải tôi muốn ỷ lại hay nhờ cậy anh, bây giờ coi như anh không cần tôi nữa, nhưng Bác Thụy là mồi hôi nước mắt, là tâm huyết cả đời của cha tôi... cầu xin anh hãy giúp đỡ tôi....”
Bắc Minh Dục tất nhiên sẽ không có thời gian đâu mà đi xem cái video kiểu này thế nên Lương Nặc quỳ ở đó từ trưa cho mãi tới tối nhưng cũng không ai ngó ngàng gì tới cô.
Tối đến, Bắc Minh Dục ăn xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, trợ lý đặc biệt của tập đoàn Tôn Nghiêu gọi điện đến, anh nheo mày, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên khửu tay và đi ra ngoài.
Khi đi qua cánh cổng sắt, hình ảnh của một cô gái có thân hình mảnh khảnh quỳ ở mép đường bỗng thu hút ánh nhìn của anh ta.
“Anh Trương? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chú Trương cũng tò mò không biết chuyện gì, liền hỏi người gác cổng, sau đó khép nép trả lời: “Bảo vệ nói, từ lúc chúng ta về nhà, cô Lương bắt đầu quỳ ở đó cho tới bây giờ, cũng gần 8 tiếng đồng hồ rồi. ”
Con mắt Lương Minh Dục bỗng tối sầm lại, khẽ mở cửa kính của chiếc xe sang trọng ra nhìn cô, gió lạnh từ ngoài lùa vào, anh nhíu mày, nhìn cô một lúc lâu, lâu tới mức chú Trương nghĩ là anh đã mềm lòng.
“Cô ta thích quỳ thì để cho cô ta quỳ, chúng ta đi.”
“Cô ấy nhìn mảnh khảnh yếu ớt, sắc mặt cũng có vẻ không được tốt, thiếu gia, chúng ta có cần...”
“Anh thích cô ta à?” Bắc Minh Dục bỗng nhiên ngắt lời chú Trương, chú Trường lúng túng sợ hãi: “Không phải, tôi chỉ là thương cảm ấy - một cô gái yếu đuối, vì công ty của cha mà phải chịu cảnh này.”
“Không thích thì chỉ việc lái xe của anh là được!”
Lương Nặc nhìn cảnh cổng sắt mở ra đón những chiếc xe sang trọng đi ra đi vào, thậm chí còn có người cố tình dừng xe lại để xem cô bối rối ra sao nhưng Lương Nặc không nói gì, chỉ thẳng lưng quỳ ở đó mặc dù cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tâm trí không còn thật tỉnh táo nhưng trong tim cô vẫn luôn nuôi một niềm tin, sự hi vọng.
_ _
Bác Thụy là thứ duy nhất mà cha cô để lại, cô không thể dễ dàng bỏ cuộc, cho dù trong cuộc sống cô có yếu đuối, hèn nhát thế nào đi chăng nữa nhưng trong giờ phút này, cô nhất định phải mạnh mẽ ngẩng đầu để đối mặt với nguy cơ trước mắt.Cô cần kiên trì cố gắng!
*
Chân trời phía xa có tiếng sấm vang lên, những tia chớp cũng xuất hiện, mưa nhỏ bắt đầu rơi.
Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt, rồi xối xả trút xuống, Lương Nặc mặc một chiếc sơ mi, bên ngoài là chiếc áo len, áo len sướt sũng như treo trên người cô.Cô quỳ dưới trời mưa xối xả nhưng không hề có ý định bỏ cuộc.
Dần dần, tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, cơ thể run lên bần bật dưới cơn mưa, mấy lần thiếu chút nữa thì gã gục xuống đường.....
Nhìn thấy thái độ của Bắc Minh Dục đối với Lương Nặc, tên bảo vệ nói với cô giọng chế nhạo: “Nhanh đi đi, thiếu gia đã không công nhận cô là vợ cậu ấy rồi, còn đứng chắn ở cửa là tôi ra đuổi cô đi đấy!”
Lương Nặc vừa tức giận vừa buồn bã chán nản, cô đứng gọn vào một bên đường, nước mắt thi nhau lăn dài trên má.
Quay đầu nhìn vào cánh cổng sắt bị canh gác nghiêm ngặt, lại nhìn về phía con đường về nhà, cô biết chỉ có thể quay về, khó khăn mà tập đoàn gặp phải không những không giải quyết được mà ngay cả tới bản thân cô... về sau cũng sẽ bị gọi là người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Đứng lại một lát, Lương Nặc tự nhủ với bản thân, nhất đinh phải kiên cường, vậy là, cô do dự trong chốc lát, liền quay lại gần cánh cửa sắt, cô quỳ xuống cách đó không xa, phía bên trên chiếu xuống là chiếc camera góc rộng 360.
Cô không biết Bắc Minh Dục có nhìn thấy hay không nhưng cô biết đây là cách duy nhất, cô nhìn thẳng vào chiếc camera và nói: “Lúc đầu là anh muốn lấy tôi, chứ không phải tôi muốn ỷ lại hay nhờ cậy anh, bây giờ coi như anh không cần tôi nữa, nhưng Bác Thụy là mồi hôi nước mắt, là tâm huyết cả đời của cha tôi... cầu xin anh hãy giúp đỡ tôi....”
Bắc Minh Dục tất nhiên sẽ không có thời gian đâu mà đi xem cái video kiểu này thế nên Lương Nặc quỳ ở đó từ trưa cho mãi tới tối nhưng cũng không ai ngó ngàng gì tới cô.
Tối đến, Bắc Minh Dục ăn xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, trợ lý đặc biệt của tập đoàn Tôn Nghiêu gọi điện đến, anh nheo mày, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên khửu tay và đi ra ngoài.
Khi đi qua cánh cổng sắt, hình ảnh của một cô gái có thân hình mảnh khảnh quỳ ở mép đường bỗng thu hút ánh nhìn của anh ta.
“Anh Trương? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chú Trương cũng tò mò không biết chuyện gì, liền hỏi người gác cổng, sau đó khép nép trả lời: “Bảo vệ nói, từ lúc chúng ta về nhà, cô Lương bắt đầu quỳ ở đó cho tới bây giờ, cũng gần 8 tiếng đồng hồ rồi. ”
Con mắt Lương Minh Dục bỗng tối sầm lại, khẽ mở cửa kính của chiếc xe sang trọng ra nhìn cô, gió lạnh từ ngoài lùa vào, anh nhíu mày, nhìn cô một lúc lâu, lâu tới mức chú Trương nghĩ là anh đã mềm lòng.
“Cô ta thích quỳ thì để cho cô ta quỳ, chúng ta đi.”
“Cô ấy nhìn mảnh khảnh yếu ớt, sắc mặt cũng có vẻ không được tốt, thiếu gia, chúng ta có cần...”
“Anh thích cô ta à?” Bắc Minh Dục bỗng nhiên ngắt lời chú Trương, chú Trường lúng túng sợ hãi: “Không phải, tôi chỉ là thương cảm ấy - một cô gái yếu đuối, vì công ty của cha mà phải chịu cảnh này.”
“Không thích thì chỉ việc lái xe của anh là được!”
Lương Nặc nhìn cảnh cổng sắt mở ra đón những chiếc xe sang trọng đi ra đi vào, thậm chí còn có người cố tình dừng xe lại để xem cô bối rối ra sao nhưng Lương Nặc không nói gì, chỉ thẳng lưng quỳ ở đó mặc dù cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tâm trí không còn thật tỉnh táo nhưng trong tim cô vẫn luôn nuôi một niềm tin, sự hi vọng.
_ _
Bác Thụy là thứ duy nhất mà cha cô để lại, cô không thể dễ dàng bỏ cuộc, cho dù trong cuộc sống cô có yếu đuối, hèn nhát thế nào đi chăng nữa nhưng trong giờ phút này, cô nhất định phải mạnh mẽ ngẩng đầu để đối mặt với nguy cơ trước mắt.Cô cần kiên trì cố gắng!
*
Chân trời phía xa có tiếng sấm vang lên, những tia chớp cũng xuất hiện, mưa nhỏ bắt đầu rơi.
Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt, rồi xối xả trút xuống, Lương Nặc mặc một chiếc sơ mi, bên ngoài là chiếc áo len, áo len sướt sũng như treo trên người cô.Cô quỳ dưới trời mưa xối xả nhưng không hề có ý định bỏ cuộc.
Dần dần, tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, cơ thể run lên bần bật dưới cơn mưa, mấy lần thiếu chút nữa thì gã gục xuống đường.....