Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52
Cố Viêm nghĩ đến lời nói của ba Ôn, nhưng không biết là có ý gì.
Máy giặt ngoài ban công phát ra tiếng nhạc, cho biết đã giặt quần áo xong. Ôn Thiển đi đến ban công để phơi quần áo, Cố Viêm cũng đi theo sau. Ôn Thiển lấy quần áo trong máy giặt ra bỏ vào trong chậu, Cố Viêm ở bên cạnh lấy móc áo, hai người ăn ý phơi quần áo với nhau.
Vừa lúc ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu vào ban công. Hai người thoải mái dưới nắng phơi quần áo. Giống như một đôi vợ chồng trẻ trẻ, giống như tại thời khắc này thời gian đã dừng lại.
Ôn Thiển phơi đến quần áo của mình thì nhớ tới những thứ thay đổi trong phòng anh, liền hỏi: “Sao trong phòng ngủ của anh lại để nhiều đồ dùng và quần áo nữ vậy?”
Cố Viêm cầm một bộ quần áo, treo vào mắc áo rồi treo lên giá, sau đó nói: “Đó là của em.”
“Nhưng mà em đã dọn đi rồi …” Ôn Thiển suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Anh cho rằng trong một thời gian ngắn em sẽ trở về sao?”
Tên này cũng quá tự tin.
“Ôn Thiển, em có loại cảm giác này không…” Cố Viêm nhẹ nhàng nói.
“Hả?”
“Rõ ràng sống một mình rất tốt, ăn một mình, đi học một mình, đi tập thể dục một mình, ngủ một mình, không bao giờ cảm thấy cô đơn…”
“Nhưng mà có người từng xông vào thế giới của em, đi cùng nhau rồi lại rời đi. Cuộc sống có hai người biến thành cuộc sống của một người…”
“Rõ ràng là trước đây cũng vậy, nhưng đã không quen sống cuộc sống một mình nữa.”
Ôn Thiển ngẩng đầu lên, vừa lúc Cố Viêm cũng cúi đầu xuống, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh nói: “Cuộc sống không thể quay ngược được, anh chỉ giả vờ sống cuộc sống của hai người mà thôi…”
Trước kia, lúc Ôn Thiển chưa tỏ tình với Cố Viêm, cô vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình, thậm chí còn cho rằng có kết hôn hay không thì chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi. Sau đó, hai người sống chung, mối quan hệ cũng bắt đầu nảy nở, hình tượng của Cố Viêm trong lòng Ôn Thiển càng chênh lệch nhiều hơn. Gia đình của Cố Viêm rất phức tạp, từ nhỏ anh đã thiếu thốn tình cảm, không biết thể hiện tình cảm, mà cũng không biết cách đối xử tốt với người khác. Lúc chung đụng với nhau, Ôn Thiển luôn là người chủ động, thời gian lâu dài, cô cũng sẽ mệt mỏi…
Lần kia ở khách sạn, sau lần đầu tiên chân chính đó, anh kinh ngạc và quở trách cô nói dối, khiến Ôn Thiển cảm thấy trước đây anh đối xử tốt với cô cũng chỉ bởi vì trách nhiệm, chứ không phải là thích.
Tuy nhiên sau đó anh đến Urumqi, rồi lại đến Giang Thành tìm cô; Sợ trên đường về nhà cô gặp nguy hiểm, anh đã bí mật theo dõi hơn một tháng, cho đến khi cô bị kẻ xấu bắt nạt, anh xuất hiện giải cứu…
Ôn Thiển bình tĩnh hỏi: “Cố Viêm, anh có thích em không?”
Cố Viêm vừa treo quần áo, vừa liếc cô một cái, nói: “Chẳng lẽ em không có cảm giác sao? Nếu anh không thích em, anh sẽ còn quấn lấy em không buông sao?”
“Nhưng mà anh còn chưa chính miệng nói thích…”
Bởi vì anh chưa từng chính miệng nói nên Ôn Thiển luôn cảm thấy mối quan hệ này rất không chân thực.
Tưởng chừng như ở mọi lúc mọi nơi, nó đều có thể kết thúc.
Anh nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Anh thích em.”
Rồi anh lại hỏi: “Em còn thích anh không?”
Ôn Thiển không nói gì, nhưng trong lòng lại nói: Thích.
Chỉ là nhớ đến những hành động kiểm soát kia thì cô lại lùi bước.
Thấy cô không đáp lại, Cố Viêm cười khổ: “Xem ra anh còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Phơi xong quần áo, Cố Viêm đi đến bức tường điều chỉnh thanh treo quần áo, sau đó nâng chân giá quần áo lên.
Bầu không khí không tốt lắm nên Cố Viêm đổi chủ đề, anh hỏi: “Anh luôn có cảm giác hôm nay ánh mắt ba mẹ em nhìn anh hơi không đúng, có chuyện gì vậy?”
Ôn Thiển nhớ tới hành động mất mặt đêm qua của anh, nếu nói cho anh biết, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.
Cố Viêm hỏi: “Vừa nãy ba em nói với anh một tuần hai ba lần là được rồi, không nên quá nhiều…là có ý gì?”
Ôn Thiển đỏ mặt, không nghĩ tới ba ruột mình còn sẽ khuyên Cố Viêm, cô vừa xấu hổ vừa bực mình: “Anh đừng để ý, đừng lại hỏi đến chuyện này.”
Ôn Thiển bực bội xấu hổ chạy về phòng, để lại một mình Cố Viêm đứng ngoài ban công.
Bỗng có một cơn gió thổi qua, hơi lạnh nên anh cũng quay vào phòng, đóng chặt cửa kính lại.
Sau khi ở Thâm Thành vài ngày, ba mẹ Ôn về nhà. Cố Viêm mua cho hai người họ rất nhiều đặc sản để về quê cho họ hàng và bạn bè, xét thấy giao thông đến Giang Thành không thuận tiện lắm, đi tàu xong sẽ chuyển sang xe buýt đường dài. Hai người lớn tuổi đi đường dài mệt mỏi lại còn mang theo rất nhiều đặc sản nên không tiện, vì vậy Cố Viêm trực tiếp gửi đồ đến tận nhà cho họ.
Ôn Thiển cảm thấy Cố Viêm như một kỹ nữ đầy mưu mô, hầu hạ ba mẹ cô rất tốt, bây giờ ba mẹ cô ở nhà khoe với họ hàng thân thích rằng con rể tương lai đẹp trai, giàu có lại còn rất hiếu thảo. Nếu một ngày nào đó, Ôn Thiển nói với bọn họ cô và Cố Viêm đã chia tay thì nhất định sẽ bị mắng chết.
Ba mẹ cô rời khỏi Thâm Thành, Ôn Thiển cũng trở về căn hộ nhỏ của mình. Đương nhiên, tên Cố Viêm mặt dày kia lại dùng cái ‘nhu cầu’ kia để được ngủ lại.
Mối quan hệ hiện tại của họ rất kỳ quái, nhưng lại chung đụng với nhau hòa hợp lạ thường.
Lúc trước sống chung dưới mối quan hệ người yêu, Ôn Thiển quán xuyến hầu hết mọi công việc trong nhà và chăm sóc Cố Viêm rất chu đáo. Thỉnh thoảng Cố Viêm cũng sẽ rửa bát, phơi quần áo, nhưng hầu hết đều bị Ôn Thiển giành lấy.
Bây giờ họ không phải là người yêu, Ôn Thiển cũng sẽ không chủ động chăm sóc anh. Buổi sáng làm điểm tâm, thuận tiện làm cho anh một phần, còn công việc trong nhà thì mỗi người một nửa.
Trong khi Ôn Thiển phơi quần áo thì Cố Viêm sẽ quét rác; Cô dọn dẹp phòng thì anh dọn nhà vệ sinh…
Không ai cố ý lấy lòng ai, tất cả đều bình đẳng.
Người xung quanh biết họ đã chia tay, nhưng lại không biết bọn họ đang duy trì một mối quan hệ dị dạng như vậy một cách kín đáo.
Có một ngày, Giang Tâm Dữ gặp được một nam đồng nghiệp mới đáng tin cậy ở công ty, nghĩ rằng Ôn Thiển và Cố Viêm đã chia tay một thời gian, Ôn Thiển dường như không còn nhiệt tình thích Cố Viêm như trước nữa, thấy cô sống một mình ở Thâm Thành cô đơn nên muốn giới thiệu đồng nghiệp nam này cho Ôn Thiển, về phần có trở thành người yêu hay không thì tuỳ vào Ôn Thiển.
Ôn Thiển không ngờ có một ngày mình lại bị bạn đẩy xuống hố, đầu tiên Giang Tâm Dữ hẹn Ôn Thiển đến nhà hàng ăn tối, vừa vặn gặp được đồng nghiệp nam đang ở đây ăn tối nên ngồi cùng một bàn.
Gọi món xong, di động của Giang Tâm Dữ bỗng vang lên, nói là mẹ chồng cô đột nhiên đến Thâm Thành, đang ở cổng đợi mở cửa nên cô vội vàng chạy về.
Kết quả là Ôn Thiển ăn cơm với đồng nghiệp nam kia.
Đồng nghiệp nam của Giang Tâm Dữ tên là Trần Vĩnh Kiếm, có thể Giang Tâm Dữ đã nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta nên anh ta luôn cứ hỏi thông tin cá nhân của Ôn Thiển.
Trong nhà có ai? Nghe được có em trai thì trông anh ta không hài lòng lắm.
Sau đó biết được em trai cô đã mua nhà kết hôn thì sắc mặt mới khá hơn một chút.
Trước đây Ôn Thiển là quản lý cấp cao, tiền lương rất cao, bản thân cô cũng không có nhu cầu vật chất đặc biệt, dù cho có từ chức thì khoản tiết kiệm cũng rất dư dả.
Thị trường nhà đất ở Thâm Thành luôn ở mức cao, sau này cô nghĩ thông suốt, mua một căn hộ ở Thâm Thành còn không bằng dùng tiền trang trải cuộc sống thoải mái, thích cái gì thì làm cái đó.
Trần Vĩnh Kiếm rất hài lòng với Ôn Thiển, bắt đầu giới thiệu bản thân mình. Là người địa phương, cũng đi học đại học tại địa phương. Ba mẹ anh ta là tinh anh trong xã hội, anh ta là tinh anh thế hệ thứ hai, gia cảnh không tồi. Ba mẹ có hai căn hộ, anh ta cũng có một căn, mua vào năm nay, thời hạn trả là 20 năm.
Trần Vĩnh Kiếm phân tích trước đây Ôn Thiển từng làm quản lý cấp cao cho một công ty lớn, có kinh nghiệm làm việc. Làm quản lý cấp cao thì mức lương không thấp, thậm chí gấp mấy lần thu nhập của cửa hàng hoa của cô. Anh ta phân tích cửa hàng hoa của Ôn Thiển không kiếm được tiền, còn không bằng chuyển cho người khác mướn, công việc này không cần phải quản lý, hàng tháng còn thu được tiền thuê. Anh cũng cho biết, giá cả hàng hóa ở Thâm Thành rất cao, sau khi hai người kết hôn đừng tiêu tiền phu phí, thu nhập của hai người đều sẽ tập trung để đầu tư vào bất động sản hoặc quỹ ngân sách.
Trần Vĩnh Kiếm phân tích rất hợp lý, nhưng Ôn Thiển không thích dạng người như anh ta, bởi anh ta không tôn trọng lựa chọn của đối phương chút nào.
Mặc dù bây giờ là thời đại mới, nam nữ bình đẳng, không nhất thiết phải là đàn ông nuôi sống gia đình. Ôn Thiển cũng không muốn dựa dẫm vào đàn ông, mà chỉ hy vọng đối phương tôn trọng lựa chọn của cô.
Cô kinh doanh một cửa hàng hoa với lợi nhuận ít ỏi chỉ đủ trang trải cuộc sống, có lẽ tương lai cô sẽ tìm một công việc mới, nhưng không phải là làm quản lý vì cô vẫn thích thiết kế hơn.
Hơn nữa, cô đã từ bỏ việc mua nhà ở Thâm Thành chỉ vì muốn cuộc sống của mình dễ dàng hơn. Nhưng Trần Vĩnh Kiếm nói giá cả hàng hoá cao nên không thể xài tiền phung phí, tiết kiệm tiền để sau này đầu tư vào bất động sản. Mặc dù không theo đuổi vật chất nhưng nếu bị kiểm soát tiền bạc, không thể tiêu tiền theo ý muốn thì cô khá không thoải mái.
So sánh như thế thì cô phát hiện Cố Viêm thực sự rất tốt, anh chỉ kiểm soát cách ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi (đó là vì lo cho sức khỏe của cô), đôi khi sẽ ghen tị lung tung nhưng về các phương diện khác anh đều rất tôn trọng quyết định của cô.
Trần Vĩnh Kiếm tiếp tục nói về kế hoạch tương lai của mình, còn Ôn Thiển vẫn giữ một nụ cười rất thân thiện. Trần Vĩnh Kiếm cho rằng Ôn Thiển cũng đồng ý với suy nghĩ của anh ta thì hỏi: “Cô cảm thấy kế hoạch của tôi có tốt không?”
Ôn Thiển gật đầu, cười nói: “Rất tốt, hiếm khi tôi gặp người có dự định tương lai như vậy.”
Nghe Ôn Thiển nói thế, Trần Vĩnh Kiếm cho rằng cô có ý với anh ta thì chuẩn bị lý do giải thích thường xuyên gặp gỡ.
Một tay Ôn Thiển vừa chống cằm, tay kia khuấy cà phê trong cốc, cô nói: “Anh Trần, anh có gia cảnh tốt, học hành tử tế, sau này anh nhất định sẽ tìm được người mình thích.”
Trần Vĩnh Kiếm hỏi: “Ý của cô là gì?”
Ôn Thiển nói: “Chỉ là tôi không có tham vọng lớn như vậy. Mỗi ngày tôi chỉ muốn sống dễ dàng hơn một chút. Tôi muốn ă gì thì ăn cái đó, chơi cái gì thì chơi cái đó. Cuộc sống ngắn ngủi mấy mươi năm, tôi không muốn giống như cha mẹ mình sống tiết kiệm cả một đời, dù cho bây giờ điều kiện sống tốt hơn cũng không đành lòng hưởng phúc, trong mắt họ, tiêu đi một đồng là cắt đi một miếng thịt.”
Trần Vĩnh Kiếm thuyết phục: “Nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, sau khi kết hôn tất cả thứ gì cũng đều cần tiền. Các nhà kinh tế đã nói để nuôi lớn một đứa trẻ tốn mất hai triệu tệ. Nếu đứa trẻ muốn đi du học, thì không phải là số tiền kia nữa.”
Ôn Thiển gật đầu nói: “Anh nói rất có lý.”
Thấy Ôn Thiển đã bị thuyết phục, Trần Vĩnh Kiếm thở dài một hơi, sau đó dạy bảo như người lớn: “Đúng vậy, đôi khi có chuyện không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, mà còn phải nghĩ cho đời sau.”
Ôn Thiển thản nhiên đáp: “Nhưng mà vô sinh, cho nên không cần cân nhắc đến vấn đề con cái.”
Trần Vĩnh Kiếm nghe được Ôn Thiển nói thế thì bỗng giận dữ: “Cái gì? Cô bị vô sinh? Sao không nói sớm, làm mất thời gian của mọi người!”
Ôn Thiển vẫn giữ nụ cười thân thiện, mở túi xách, móc ví rút ra tờ tiền mặt 200 tệ rồi nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi tưởng anh đi nhầm bàn nên nói chuyện phiếm với anh một lát. Tôi ăn no rồi, anh cứ ăn từ từ.”
Ôn Thiển rời bàn ăn thì nhìn thấy Cố Viêm đang ngồi ăn với vài đồng nghiệp cách ba bốn bàn gần đó.
Xong đời, bình dấm chua này nhìn thấy cô đi xem mắt.
Cố Viêm nghĩ đến lời nói của ba Ôn, nhưng không biết là có ý gì.
Máy giặt ngoài ban công phát ra tiếng nhạc, cho biết đã giặt quần áo xong. Ôn Thiển đi đến ban công để phơi quần áo, Cố Viêm cũng đi theo sau. Ôn Thiển lấy quần áo trong máy giặt ra bỏ vào trong chậu, Cố Viêm ở bên cạnh lấy móc áo, hai người ăn ý phơi quần áo với nhau.
Vừa lúc ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu vào ban công. Hai người thoải mái dưới nắng phơi quần áo. Giống như một đôi vợ chồng trẻ trẻ, giống như tại thời khắc này thời gian đã dừng lại.
Ôn Thiển phơi đến quần áo của mình thì nhớ tới những thứ thay đổi trong phòng anh, liền hỏi: “Sao trong phòng ngủ của anh lại để nhiều đồ dùng và quần áo nữ vậy?”
Cố Viêm cầm một bộ quần áo, treo vào mắc áo rồi treo lên giá, sau đó nói: “Đó là của em.”
“Nhưng mà em đã dọn đi rồi …” Ôn Thiển suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Anh cho rằng trong một thời gian ngắn em sẽ trở về sao?”
Tên này cũng quá tự tin.
“Ôn Thiển, em có loại cảm giác này không…” Cố Viêm nhẹ nhàng nói.
“Hả?”
“Rõ ràng sống một mình rất tốt, ăn một mình, đi học một mình, đi tập thể dục một mình, ngủ một mình, không bao giờ cảm thấy cô đơn…”
“Nhưng mà có người từng xông vào thế giới của em, đi cùng nhau rồi lại rời đi. Cuộc sống có hai người biến thành cuộc sống của một người…”
“Rõ ràng là trước đây cũng vậy, nhưng đã không quen sống cuộc sống một mình nữa.”
Ôn Thiển ngẩng đầu lên, vừa lúc Cố Viêm cũng cúi đầu xuống, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh nói: “Cuộc sống không thể quay ngược được, anh chỉ giả vờ sống cuộc sống của hai người mà thôi…”
Trước kia, lúc Ôn Thiển chưa tỏ tình với Cố Viêm, cô vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình, thậm chí còn cho rằng có kết hôn hay không thì chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi. Sau đó, hai người sống chung, mối quan hệ cũng bắt đầu nảy nở, hình tượng của Cố Viêm trong lòng Ôn Thiển càng chênh lệch nhiều hơn. Gia đình của Cố Viêm rất phức tạp, từ nhỏ anh đã thiếu thốn tình cảm, không biết thể hiện tình cảm, mà cũng không biết cách đối xử tốt với người khác. Lúc chung đụng với nhau, Ôn Thiển luôn là người chủ động, thời gian lâu dài, cô cũng sẽ mệt mỏi…
Lần kia ở khách sạn, sau lần đầu tiên chân chính đó, anh kinh ngạc và quở trách cô nói dối, khiến Ôn Thiển cảm thấy trước đây anh đối xử tốt với cô cũng chỉ bởi vì trách nhiệm, chứ không phải là thích.
Tuy nhiên sau đó anh đến Urumqi, rồi lại đến Giang Thành tìm cô; Sợ trên đường về nhà cô gặp nguy hiểm, anh đã bí mật theo dõi hơn một tháng, cho đến khi cô bị kẻ xấu bắt nạt, anh xuất hiện giải cứu…
Ôn Thiển bình tĩnh hỏi: “Cố Viêm, anh có thích em không?”
Cố Viêm vừa treo quần áo, vừa liếc cô một cái, nói: “Chẳng lẽ em không có cảm giác sao? Nếu anh không thích em, anh sẽ còn quấn lấy em không buông sao?”
“Nhưng mà anh còn chưa chính miệng nói thích…”
Bởi vì anh chưa từng chính miệng nói nên Ôn Thiển luôn cảm thấy mối quan hệ này rất không chân thực.
Tưởng chừng như ở mọi lúc mọi nơi, nó đều có thể kết thúc.
Anh nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Anh thích em.”
Rồi anh lại hỏi: “Em còn thích anh không?”
Ôn Thiển không nói gì, nhưng trong lòng lại nói: Thích.
Chỉ là nhớ đến những hành động kiểm soát kia thì cô lại lùi bước.
Thấy cô không đáp lại, Cố Viêm cười khổ: “Xem ra anh còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Phơi xong quần áo, Cố Viêm đi đến bức tường điều chỉnh thanh treo quần áo, sau đó nâng chân giá quần áo lên.
Bầu không khí không tốt lắm nên Cố Viêm đổi chủ đề, anh hỏi: “Anh luôn có cảm giác hôm nay ánh mắt ba mẹ em nhìn anh hơi không đúng, có chuyện gì vậy?”
Ôn Thiển nhớ tới hành động mất mặt đêm qua của anh, nếu nói cho anh biết, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.
Cố Viêm hỏi: “Vừa nãy ba em nói với anh một tuần hai ba lần là được rồi, không nên quá nhiều…là có ý gì?”
Ôn Thiển đỏ mặt, không nghĩ tới ba ruột mình còn sẽ khuyên Cố Viêm, cô vừa xấu hổ vừa bực mình: “Anh đừng để ý, đừng lại hỏi đến chuyện này.”
Ôn Thiển bực bội xấu hổ chạy về phòng, để lại một mình Cố Viêm đứng ngoài ban công.
Bỗng có một cơn gió thổi qua, hơi lạnh nên anh cũng quay vào phòng, đóng chặt cửa kính lại.
Sau khi ở Thâm Thành vài ngày, ba mẹ Ôn về nhà. Cố Viêm mua cho hai người họ rất nhiều đặc sản để về quê cho họ hàng và bạn bè, xét thấy giao thông đến Giang Thành không thuận tiện lắm, đi tàu xong sẽ chuyển sang xe buýt đường dài. Hai người lớn tuổi đi đường dài mệt mỏi lại còn mang theo rất nhiều đặc sản nên không tiện, vì vậy Cố Viêm trực tiếp gửi đồ đến tận nhà cho họ.
Ôn Thiển cảm thấy Cố Viêm như một kỹ nữ đầy mưu mô, hầu hạ ba mẹ cô rất tốt, bây giờ ba mẹ cô ở nhà khoe với họ hàng thân thích rằng con rể tương lai đẹp trai, giàu có lại còn rất hiếu thảo. Nếu một ngày nào đó, Ôn Thiển nói với bọn họ cô và Cố Viêm đã chia tay thì nhất định sẽ bị mắng chết.
Ba mẹ cô rời khỏi Thâm Thành, Ôn Thiển cũng trở về căn hộ nhỏ của mình. Đương nhiên, tên Cố Viêm mặt dày kia lại dùng cái ‘nhu cầu’ kia để được ngủ lại.
Mối quan hệ hiện tại của họ rất kỳ quái, nhưng lại chung đụng với nhau hòa hợp lạ thường.
Lúc trước sống chung dưới mối quan hệ người yêu, Ôn Thiển quán xuyến hầu hết mọi công việc trong nhà và chăm sóc Cố Viêm rất chu đáo. Thỉnh thoảng Cố Viêm cũng sẽ rửa bát, phơi quần áo, nhưng hầu hết đều bị Ôn Thiển giành lấy.
Bây giờ họ không phải là người yêu, Ôn Thiển cũng sẽ không chủ động chăm sóc anh. Buổi sáng làm điểm tâm, thuận tiện làm cho anh một phần, còn công việc trong nhà thì mỗi người một nửa.
Trong khi Ôn Thiển phơi quần áo thì Cố Viêm sẽ quét rác; Cô dọn dẹp phòng thì anh dọn nhà vệ sinh…
Không ai cố ý lấy lòng ai, tất cả đều bình đẳng.
Người xung quanh biết họ đã chia tay, nhưng lại không biết bọn họ đang duy trì một mối quan hệ dị dạng như vậy một cách kín đáo.
Có một ngày, Giang Tâm Dữ gặp được một nam đồng nghiệp mới đáng tin cậy ở công ty, nghĩ rằng Ôn Thiển và Cố Viêm đã chia tay một thời gian, Ôn Thiển dường như không còn nhiệt tình thích Cố Viêm như trước nữa, thấy cô sống một mình ở Thâm Thành cô đơn nên muốn giới thiệu đồng nghiệp nam này cho Ôn Thiển, về phần có trở thành người yêu hay không thì tuỳ vào Ôn Thiển.
Ôn Thiển không ngờ có một ngày mình lại bị bạn đẩy xuống hố, đầu tiên Giang Tâm Dữ hẹn Ôn Thiển đến nhà hàng ăn tối, vừa vặn gặp được đồng nghiệp nam đang ở đây ăn tối nên ngồi cùng một bàn.
Gọi món xong, di động của Giang Tâm Dữ bỗng vang lên, nói là mẹ chồng cô đột nhiên đến Thâm Thành, đang ở cổng đợi mở cửa nên cô vội vàng chạy về.
Kết quả là Ôn Thiển ăn cơm với đồng nghiệp nam kia.
Đồng nghiệp nam của Giang Tâm Dữ tên là Trần Vĩnh Kiếm, có thể Giang Tâm Dữ đã nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta nên anh ta luôn cứ hỏi thông tin cá nhân của Ôn Thiển.
Trong nhà có ai? Nghe được có em trai thì trông anh ta không hài lòng lắm.
Sau đó biết được em trai cô đã mua nhà kết hôn thì sắc mặt mới khá hơn một chút.
Trước đây Ôn Thiển là quản lý cấp cao, tiền lương rất cao, bản thân cô cũng không có nhu cầu vật chất đặc biệt, dù cho có từ chức thì khoản tiết kiệm cũng rất dư dả.
Thị trường nhà đất ở Thâm Thành luôn ở mức cao, sau này cô nghĩ thông suốt, mua một căn hộ ở Thâm Thành còn không bằng dùng tiền trang trải cuộc sống thoải mái, thích cái gì thì làm cái đó.
Trần Vĩnh Kiếm rất hài lòng với Ôn Thiển, bắt đầu giới thiệu bản thân mình. Là người địa phương, cũng đi học đại học tại địa phương. Ba mẹ anh ta là tinh anh trong xã hội, anh ta là tinh anh thế hệ thứ hai, gia cảnh không tồi. Ba mẹ có hai căn hộ, anh ta cũng có một căn, mua vào năm nay, thời hạn trả là 20 năm.
Trần Vĩnh Kiếm phân tích trước đây Ôn Thiển từng làm quản lý cấp cao cho một công ty lớn, có kinh nghiệm làm việc. Làm quản lý cấp cao thì mức lương không thấp, thậm chí gấp mấy lần thu nhập của cửa hàng hoa của cô. Anh ta phân tích cửa hàng hoa của Ôn Thiển không kiếm được tiền, còn không bằng chuyển cho người khác mướn, công việc này không cần phải quản lý, hàng tháng còn thu được tiền thuê. Anh cũng cho biết, giá cả hàng hóa ở Thâm Thành rất cao, sau khi hai người kết hôn đừng tiêu tiền phu phí, thu nhập của hai người đều sẽ tập trung để đầu tư vào bất động sản hoặc quỹ ngân sách.
Trần Vĩnh Kiếm phân tích rất hợp lý, nhưng Ôn Thiển không thích dạng người như anh ta, bởi anh ta không tôn trọng lựa chọn của đối phương chút nào.
Mặc dù bây giờ là thời đại mới, nam nữ bình đẳng, không nhất thiết phải là đàn ông nuôi sống gia đình. Ôn Thiển cũng không muốn dựa dẫm vào đàn ông, mà chỉ hy vọng đối phương tôn trọng lựa chọn của cô.
Cô kinh doanh một cửa hàng hoa với lợi nhuận ít ỏi chỉ đủ trang trải cuộc sống, có lẽ tương lai cô sẽ tìm một công việc mới, nhưng không phải là làm quản lý vì cô vẫn thích thiết kế hơn.
Hơn nữa, cô đã từ bỏ việc mua nhà ở Thâm Thành chỉ vì muốn cuộc sống của mình dễ dàng hơn. Nhưng Trần Vĩnh Kiếm nói giá cả hàng hoá cao nên không thể xài tiền phung phí, tiết kiệm tiền để sau này đầu tư vào bất động sản. Mặc dù không theo đuổi vật chất nhưng nếu bị kiểm soát tiền bạc, không thể tiêu tiền theo ý muốn thì cô khá không thoải mái.
So sánh như thế thì cô phát hiện Cố Viêm thực sự rất tốt, anh chỉ kiểm soát cách ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi (đó là vì lo cho sức khỏe của cô), đôi khi sẽ ghen tị lung tung nhưng về các phương diện khác anh đều rất tôn trọng quyết định của cô.
Trần Vĩnh Kiếm tiếp tục nói về kế hoạch tương lai của mình, còn Ôn Thiển vẫn giữ một nụ cười rất thân thiện. Trần Vĩnh Kiếm cho rằng Ôn Thiển cũng đồng ý với suy nghĩ của anh ta thì hỏi: “Cô cảm thấy kế hoạch của tôi có tốt không?”
Ôn Thiển gật đầu, cười nói: “Rất tốt, hiếm khi tôi gặp người có dự định tương lai như vậy.”
Nghe Ôn Thiển nói thế, Trần Vĩnh Kiếm cho rằng cô có ý với anh ta thì chuẩn bị lý do giải thích thường xuyên gặp gỡ.
Một tay Ôn Thiển vừa chống cằm, tay kia khuấy cà phê trong cốc, cô nói: “Anh Trần, anh có gia cảnh tốt, học hành tử tế, sau này anh nhất định sẽ tìm được người mình thích.”
Trần Vĩnh Kiếm hỏi: “Ý của cô là gì?”
Ôn Thiển nói: “Chỉ là tôi không có tham vọng lớn như vậy. Mỗi ngày tôi chỉ muốn sống dễ dàng hơn một chút. Tôi muốn ă gì thì ăn cái đó, chơi cái gì thì chơi cái đó. Cuộc sống ngắn ngủi mấy mươi năm, tôi không muốn giống như cha mẹ mình sống tiết kiệm cả một đời, dù cho bây giờ điều kiện sống tốt hơn cũng không đành lòng hưởng phúc, trong mắt họ, tiêu đi một đồng là cắt đi một miếng thịt.”
Trần Vĩnh Kiếm thuyết phục: “Nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, sau khi kết hôn tất cả thứ gì cũng đều cần tiền. Các nhà kinh tế đã nói để nuôi lớn một đứa trẻ tốn mất hai triệu tệ. Nếu đứa trẻ muốn đi du học, thì không phải là số tiền kia nữa.”
Ôn Thiển gật đầu nói: “Anh nói rất có lý.”
Thấy Ôn Thiển đã bị thuyết phục, Trần Vĩnh Kiếm thở dài một hơi, sau đó dạy bảo như người lớn: “Đúng vậy, đôi khi có chuyện không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, mà còn phải nghĩ cho đời sau.”
Ôn Thiển thản nhiên đáp: “Nhưng mà vô sinh, cho nên không cần cân nhắc đến vấn đề con cái.”
Trần Vĩnh Kiếm nghe được Ôn Thiển nói thế thì bỗng giận dữ: “Cái gì? Cô bị vô sinh? Sao không nói sớm, làm mất thời gian của mọi người!”
Ôn Thiển vẫn giữ nụ cười thân thiện, mở túi xách, móc ví rút ra tờ tiền mặt 200 tệ rồi nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi tưởng anh đi nhầm bàn nên nói chuyện phiếm với anh một lát. Tôi ăn no rồi, anh cứ ăn từ từ.”
Ôn Thiển rời bàn ăn thì nhìn thấy Cố Viêm đang ngồi ăn với vài đồng nghiệp cách ba bốn bàn gần đó.
Xong đời, bình dấm chua này nhìn thấy cô đi xem mắt.