Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-706
CHƯƠNG 706: KHÔNG BẢO VỆ CÔ CẨN THẬN
CHƯƠNG 706: KHÔNG BẢO VỆ CÔ CẨN THẬN
Ngay khi Mạnh Quảng Khôn sắp ngất đi, Bùi Dục mới ngừng lại, Mạnh Quảng Ngôn cứ ngỡ mọi thứ ngừng lại rồi, nhưng không ngờ rằng cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu.
“Mày là người đầu tiên dám ôm tư tưởng động vào người phụ nữa của tao”
Mạnh Quảng Khôn không ngừng lắc đầu, sự kiêu ngạo khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại sự kinh hoàng sợ hãi tột độ.
“Nói xem, tao nên thưởng cho mày như thế nào đây?” Khóe môi Bùi Dục cong lên khiến người khác rợn tóc gáy: “Cho mày nếm thử cảm giác không còn thấy ánh mặt trời nữa thì sao nhỉ?”
“!!”
Mạnh Quảng Khôn trợn trừng mắt, dù trong miệng toàn là máu, nhưng vẫn cố mấp máy môi: “Không, cậu Bùi, cầu xin cậu tha cho tôi...”
“Tha cho mày?” Bùi Dục cố tình nói thật chậm, dùng cách thức này để giày vò hắn ta.
Mạnh Quảng Khôn rối rít gật đầu, chỉ sợ chậm trễ dù chỉ một giây.
Nhưng sau khi hỏi xong câu vừa rồi, vẻ giễu cợt trên mặt Bùi Dục lại biến mất, thay vào đó là sự u ám đến cực điểm: “Tha cho mày, chưa biết chừng sau này sẽ có người ngồi lên đầu Bùi Dục tao mất?”
Trái tim của Mạnh Quảng Khôn cứ phập phồng lo sợ theo từng câu nói của Bùi Dục, cứ như là ngồi tàu lượn vậy.
Bùi Dục dường như vô cùng chán ghét cuộc đối thoại như vậy, anh đứng lên, khẽ vận động cổ chân, sau đó dưới con mắt kinh sợ của Mạnh Quảng Khôn mà đạp thật mạnh về chỗ giữa hai chân hắn ta....
Không có một âm thanh nào vang lên, cơn đau đớn dữ dội đột nhiên ập đến khiến cho Mạnh Quảng Khôn rơi vào trạng thái hôn mê.
Bùi Dục nghe thấy thanh âm thanh rợn người kia, ghét bỏ thu chân lại, đi đến cửa nhà vệ sinh rồi căn dặn vệ sĩ: “Lôi người ra ngoài đi”
“Vâng”
Vệ sĩ lập tức bước vào kéo Mạnh Quảng Khôn ra ngoài, dáng vẻ của hắn ta không khác gì xác một con chó đã chết.
Vốn dĩ những người khác lúc này đều đang đứng ở cửa, họ đã sớm nghe thấy động tĩnh từ trong nhà vệ sinh, nhưng khi trông thấy Mạnh Quảng Khôn cả người đầy máu me bị lôi ra ngoài, ai nấy đều hoảng hốt quay mặt đi.
Đáng sợ quá đi.
Đây là kết cục của kẻ dám đắc tội với Bùi Dục.
May mà vừa nãy bọn họ không can dự vào, bằng không...
Nghĩ đến hậu quả như này, đám đàn ông ai nấy cũng đều rùng mình, mà người phụ nữ vừa nãy cố tình làm đổ rượu lên chân Tịch Giai Giai lúc này đã ngồi phịch xuống đất: “Xong rồi, tôi xong đời rồi...”
Thái độ ban nãy của Bùi Dục, sao cô ta lại không đoán ra được hai người bọn họ lại có mối quan hệ như vậy cơ chứ, cho dù cô ta sẽ không bị hành hạ như Mạnh Quảng Khôn, nhưng sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ khác.
Cô ta không dám tưởng tượng, cả người cứng đơ như khúc gỗ.
Trong nhà vệ sinh, sau khi trông thấy Mạnh Quảng Khôn bị người khác lôi ra ngoài, lúc này Bùi Dục mới đẩy vách ngăn ra, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, dưới bộ vest tối màu, dáng người nhỏ nhắn của cô gái trở nên vô cùng mảnh mai yếu ớt.
Trên mặt cô ẩn chứa sự hoảng hốt sợ hãi, hoàn toàn chưa kịp hoàn hồn lại từ sau chuyện vừa rồi, cảm giác được anh tiến lại gần, cô nghiêng người sang một bên theo bản năng, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.
Cánh tay đang giơ ra của Bùi Dục bỗng khựng lại, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, chỉ sợ sẽ làm cô sợ hãi: “Không sao rồi, có tôi ở đây, sẽ không có ai tổn thương em nữa đâu”
Sau khi uống một ly whisky, cả người cô vô cùng choáng váng, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi lại khiến cho cô sợ hãi đến mức tỉnh táo trở lại, chỉ cần nghĩ đến cảnh anh cùng với người phụ nữ khác thân mật thôi là cô không thể nào tiếp nhận bất kì sự động chạm vào từ anh.
“Đừng chạm vào tôi...” Cô thấp giọng phản kháng, giọng nói khàn khàn.
Bùi Dục sững người, lông mày cau lại, giấu đi vẻ mất mát: “Được, tôi không động vào em... em có thể tự đứng dậy được không?”
Tịch Giai Giai bám vào vách ngăn cố gắng thử đứng dậy, nhưng vẫn choáng váng bởi hơi men cùng với cảm giác bàng hoàng khi nãy, cả người không còn chút sức lực nào, vừa mới bước được một bước thì xây xẩm mặt mày, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất.
Bùi Dục thấy vậy liền mặc kệ việc cô có đồng ý hay không, cánh tay vững chắc vươn ra đỡ lấy sau lưng cô rồi kéo cô vào lòng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng: “Chỗ nào thấy không khỏe, chúng ta đến bệnh viện xem sao nhé”
“Không cần” Cô lắc đầu, một mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi đầu cô, bỗng dưng cô lại muốn khóc, hai hốc mắt cô ướt đẫm, nhưng lại cố gắng kìm lại: “Tôi muốn về...”
Lời còn chưa nói xong nhưng cô lại ngưng giữa chừng, cô muốn nói là muốn về nhà, nhưng vừa định thốt ra câu thì lại nhớ ra là, cô làm gì có nhà, ở chốn này làm gì có nhà của cô, Tịch Hướng Vinh ở trong bệnh viện, ngay cả một người để an ủi cô cũng không có.
Cảm giác mờ mịt, cô đơn sau hai năm cách biệt một lần nữa lại bủa vây lấy cô.
Bùi Dục nhận ra được suy nghĩ của cô, tự trách bản thân tại sao lại để xảy ra chuyện như vừa rồi, nếu như anh ta làm loạn, nếu như anh bước ra ngoài ngay lúc cô bước vào tìm mình, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Anh nghiến chặt răng, ôm ngang người cô lên: “Tôi biết em không muốn, nhưng từ đây cho đến khi lên xe rồi thả em xuống, tôi sẽ không động gì đến em”
Nói xong, anh liền sải bước đi ra phía bên ngoài nhà vệ sinh.
Toàn bộ gương mặt Tịch Giai Giai đều vùi vào trong lòng Bùi Dục, cô không muốn nhìn thấy bất kì người nào đang vây xung quanh.
Nửa phút sau, Bùi Dục ôm cô ngồi vào trong xe của mình, ghế ngồi trên xe mềm mại khiến cho tâm trạng cô bình tĩnh hơn, bên cạnh đó, La Quyết Trình cũng xuống xe đi về phía bên này.
Thấy Tịch Giai Giai được ôm ra ngoài, anh mới nhận ra rằng vừa rồi nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó: “Có chuyện gì vậy?”
Bùi Dục không trả lời, sau khi đóng cửa xe lại mới lên trầm giọng nói: “Có người ra tay với cô ấy, suýt chút nữa thì...”
Anh không nói tiếp nữa, nhưng cũng đủ để La Quyết Trình hiểu được câu chuyện.
“Sao lại thành ra như thế này?”
“.....”
Không ai phản ứng lại, người đàn ông cúi đầu đứng một bên, sau cuộc ẩu đả vừa rồi, sự hung hãn tàn độc vẫn chưa hề nguôi ngoai, nhưng hơn cả vẫn là sự ăn năn sâu sắc không thể diễn tả thành lời.
La Quyết Trình biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh ta, anh muốn trách móc anh ta vài câu nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của người anh em này, anh lại không nhẫn tâm, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: “Bùi Dục, cô nhóc này sợ cậu hiểu lầm, ban ngày thì trông nom ở bệnh viện, đến tối khó khăn lắm mới có thời gian chạy đến đây, cho dù cậu có bực tức gì hay có khúc mắc gì thì cũng nên để cho người ta nói xong đi đã rồi mới làm loạn lên chứ?”
Cho dù như thế nào, anh có thể nhìn ra được một điều là cô nhóc Tịch Giai Giai này không tệ chút nào, tính cách tốt, suy nghĩ cũng rất đơn thuần, con người phức tạp lão làng như Bùi Dục cũng đúng lúc cần một tia nắng ấm áp như vậy để dung hòa.
“Nếu như sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy, mình nhất định sẽ làm như thế” Bùi Dục nhắm mắt lại, nhưng khung cảnh vừa rồi khi đẩy vách ngăn kia ra vẫn hiện lên trước mắt.
Anh thực sự không dám tưởng tượng, chỉ cần đến muộn một chút thôi thì chuyện gì sẽ xảy ra.
“Nếu như tối nay cô ấy có chuyện gì thì cả đời này Bùi Dục tôi sẽ không tha thứ cho chính mình”
La Quyết Trình thở dài lắc đầu: “Nếu như cậu đã thích người ta như vậy thì nên đối xử cho tốt vào, cũng nên kiềm chế tính xấu lại, được rồi, tôi mà nói thêm nữa thì trong lòng cậu lại càng thêm khó chịu, về nhà thì an ủi cô ấy một chút, trải qua chuyện như vậy, đặc biệt là đối với cô gái tự ái như vậy, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhiều”
Bùi Dục gật đầu: “Cảm ơn anh Quyết Trình”
“Không cần cảm ơn, nếu như cậu có lòng như vậy thì đối xử tốt với người ta vào”
Thấy La Quyết Trình xoay người lên xe rồi rời đi, Bùi Dục mới mở cửa xe ra, ngồi vào ghế sau, người con gái đang ngồi nghiêm chỉnh bỗng dưng dịch người sát về phía cửa, muốn tránh xa anh ra.
Bùi Dục biết rõ bản thân mình đã gây ra tội lỗi, nên cũng không phàn nàn gì, liền ra hiệu cho tài xế bên ngoài cửa, ý bảo anh ta mau mau lái xe.
CHƯƠNG 706: KHÔNG BẢO VỆ CÔ CẨN THẬN
Ngay khi Mạnh Quảng Khôn sắp ngất đi, Bùi Dục mới ngừng lại, Mạnh Quảng Ngôn cứ ngỡ mọi thứ ngừng lại rồi, nhưng không ngờ rằng cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu.
“Mày là người đầu tiên dám ôm tư tưởng động vào người phụ nữa của tao”
Mạnh Quảng Khôn không ngừng lắc đầu, sự kiêu ngạo khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại sự kinh hoàng sợ hãi tột độ.
“Nói xem, tao nên thưởng cho mày như thế nào đây?” Khóe môi Bùi Dục cong lên khiến người khác rợn tóc gáy: “Cho mày nếm thử cảm giác không còn thấy ánh mặt trời nữa thì sao nhỉ?”
“!!”
Mạnh Quảng Khôn trợn trừng mắt, dù trong miệng toàn là máu, nhưng vẫn cố mấp máy môi: “Không, cậu Bùi, cầu xin cậu tha cho tôi...”
“Tha cho mày?” Bùi Dục cố tình nói thật chậm, dùng cách thức này để giày vò hắn ta.
Mạnh Quảng Khôn rối rít gật đầu, chỉ sợ chậm trễ dù chỉ một giây.
Nhưng sau khi hỏi xong câu vừa rồi, vẻ giễu cợt trên mặt Bùi Dục lại biến mất, thay vào đó là sự u ám đến cực điểm: “Tha cho mày, chưa biết chừng sau này sẽ có người ngồi lên đầu Bùi Dục tao mất?”
Trái tim của Mạnh Quảng Khôn cứ phập phồng lo sợ theo từng câu nói của Bùi Dục, cứ như là ngồi tàu lượn vậy.
Bùi Dục dường như vô cùng chán ghét cuộc đối thoại như vậy, anh đứng lên, khẽ vận động cổ chân, sau đó dưới con mắt kinh sợ của Mạnh Quảng Khôn mà đạp thật mạnh về chỗ giữa hai chân hắn ta....
Không có một âm thanh nào vang lên, cơn đau đớn dữ dội đột nhiên ập đến khiến cho Mạnh Quảng Khôn rơi vào trạng thái hôn mê.
Bùi Dục nghe thấy thanh âm thanh rợn người kia, ghét bỏ thu chân lại, đi đến cửa nhà vệ sinh rồi căn dặn vệ sĩ: “Lôi người ra ngoài đi”
“Vâng”
Vệ sĩ lập tức bước vào kéo Mạnh Quảng Khôn ra ngoài, dáng vẻ của hắn ta không khác gì xác một con chó đã chết.
Vốn dĩ những người khác lúc này đều đang đứng ở cửa, họ đã sớm nghe thấy động tĩnh từ trong nhà vệ sinh, nhưng khi trông thấy Mạnh Quảng Khôn cả người đầy máu me bị lôi ra ngoài, ai nấy đều hoảng hốt quay mặt đi.
Đáng sợ quá đi.
Đây là kết cục của kẻ dám đắc tội với Bùi Dục.
May mà vừa nãy bọn họ không can dự vào, bằng không...
Nghĩ đến hậu quả như này, đám đàn ông ai nấy cũng đều rùng mình, mà người phụ nữ vừa nãy cố tình làm đổ rượu lên chân Tịch Giai Giai lúc này đã ngồi phịch xuống đất: “Xong rồi, tôi xong đời rồi...”
Thái độ ban nãy của Bùi Dục, sao cô ta lại không đoán ra được hai người bọn họ lại có mối quan hệ như vậy cơ chứ, cho dù cô ta sẽ không bị hành hạ như Mạnh Quảng Khôn, nhưng sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ khác.
Cô ta không dám tưởng tượng, cả người cứng đơ như khúc gỗ.
Trong nhà vệ sinh, sau khi trông thấy Mạnh Quảng Khôn bị người khác lôi ra ngoài, lúc này Bùi Dục mới đẩy vách ngăn ra, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, dưới bộ vest tối màu, dáng người nhỏ nhắn của cô gái trở nên vô cùng mảnh mai yếu ớt.
Trên mặt cô ẩn chứa sự hoảng hốt sợ hãi, hoàn toàn chưa kịp hoàn hồn lại từ sau chuyện vừa rồi, cảm giác được anh tiến lại gần, cô nghiêng người sang một bên theo bản năng, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.
Cánh tay đang giơ ra của Bùi Dục bỗng khựng lại, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, chỉ sợ sẽ làm cô sợ hãi: “Không sao rồi, có tôi ở đây, sẽ không có ai tổn thương em nữa đâu”
Sau khi uống một ly whisky, cả người cô vô cùng choáng váng, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi lại khiến cho cô sợ hãi đến mức tỉnh táo trở lại, chỉ cần nghĩ đến cảnh anh cùng với người phụ nữ khác thân mật thôi là cô không thể nào tiếp nhận bất kì sự động chạm vào từ anh.
“Đừng chạm vào tôi...” Cô thấp giọng phản kháng, giọng nói khàn khàn.
Bùi Dục sững người, lông mày cau lại, giấu đi vẻ mất mát: “Được, tôi không động vào em... em có thể tự đứng dậy được không?”
Tịch Giai Giai bám vào vách ngăn cố gắng thử đứng dậy, nhưng vẫn choáng váng bởi hơi men cùng với cảm giác bàng hoàng khi nãy, cả người không còn chút sức lực nào, vừa mới bước được một bước thì xây xẩm mặt mày, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất.
Bùi Dục thấy vậy liền mặc kệ việc cô có đồng ý hay không, cánh tay vững chắc vươn ra đỡ lấy sau lưng cô rồi kéo cô vào lòng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng: “Chỗ nào thấy không khỏe, chúng ta đến bệnh viện xem sao nhé”
“Không cần” Cô lắc đầu, một mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi đầu cô, bỗng dưng cô lại muốn khóc, hai hốc mắt cô ướt đẫm, nhưng lại cố gắng kìm lại: “Tôi muốn về...”
Lời còn chưa nói xong nhưng cô lại ngưng giữa chừng, cô muốn nói là muốn về nhà, nhưng vừa định thốt ra câu thì lại nhớ ra là, cô làm gì có nhà, ở chốn này làm gì có nhà của cô, Tịch Hướng Vinh ở trong bệnh viện, ngay cả một người để an ủi cô cũng không có.
Cảm giác mờ mịt, cô đơn sau hai năm cách biệt một lần nữa lại bủa vây lấy cô.
Bùi Dục nhận ra được suy nghĩ của cô, tự trách bản thân tại sao lại để xảy ra chuyện như vừa rồi, nếu như anh ta làm loạn, nếu như anh bước ra ngoài ngay lúc cô bước vào tìm mình, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Anh nghiến chặt răng, ôm ngang người cô lên: “Tôi biết em không muốn, nhưng từ đây cho đến khi lên xe rồi thả em xuống, tôi sẽ không động gì đến em”
Nói xong, anh liền sải bước đi ra phía bên ngoài nhà vệ sinh.
Toàn bộ gương mặt Tịch Giai Giai đều vùi vào trong lòng Bùi Dục, cô không muốn nhìn thấy bất kì người nào đang vây xung quanh.
Nửa phút sau, Bùi Dục ôm cô ngồi vào trong xe của mình, ghế ngồi trên xe mềm mại khiến cho tâm trạng cô bình tĩnh hơn, bên cạnh đó, La Quyết Trình cũng xuống xe đi về phía bên này.
Thấy Tịch Giai Giai được ôm ra ngoài, anh mới nhận ra rằng vừa rồi nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó: “Có chuyện gì vậy?”
Bùi Dục không trả lời, sau khi đóng cửa xe lại mới lên trầm giọng nói: “Có người ra tay với cô ấy, suýt chút nữa thì...”
Anh không nói tiếp nữa, nhưng cũng đủ để La Quyết Trình hiểu được câu chuyện.
“Sao lại thành ra như thế này?”
“.....”
Không ai phản ứng lại, người đàn ông cúi đầu đứng một bên, sau cuộc ẩu đả vừa rồi, sự hung hãn tàn độc vẫn chưa hề nguôi ngoai, nhưng hơn cả vẫn là sự ăn năn sâu sắc không thể diễn tả thành lời.
La Quyết Trình biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh ta, anh muốn trách móc anh ta vài câu nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của người anh em này, anh lại không nhẫn tâm, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: “Bùi Dục, cô nhóc này sợ cậu hiểu lầm, ban ngày thì trông nom ở bệnh viện, đến tối khó khăn lắm mới có thời gian chạy đến đây, cho dù cậu có bực tức gì hay có khúc mắc gì thì cũng nên để cho người ta nói xong đi đã rồi mới làm loạn lên chứ?”
Cho dù như thế nào, anh có thể nhìn ra được một điều là cô nhóc Tịch Giai Giai này không tệ chút nào, tính cách tốt, suy nghĩ cũng rất đơn thuần, con người phức tạp lão làng như Bùi Dục cũng đúng lúc cần một tia nắng ấm áp như vậy để dung hòa.
“Nếu như sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy, mình nhất định sẽ làm như thế” Bùi Dục nhắm mắt lại, nhưng khung cảnh vừa rồi khi đẩy vách ngăn kia ra vẫn hiện lên trước mắt.
Anh thực sự không dám tưởng tượng, chỉ cần đến muộn một chút thôi thì chuyện gì sẽ xảy ra.
“Nếu như tối nay cô ấy có chuyện gì thì cả đời này Bùi Dục tôi sẽ không tha thứ cho chính mình”
La Quyết Trình thở dài lắc đầu: “Nếu như cậu đã thích người ta như vậy thì nên đối xử cho tốt vào, cũng nên kiềm chế tính xấu lại, được rồi, tôi mà nói thêm nữa thì trong lòng cậu lại càng thêm khó chịu, về nhà thì an ủi cô ấy một chút, trải qua chuyện như vậy, đặc biệt là đối với cô gái tự ái như vậy, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhiều”
Bùi Dục gật đầu: “Cảm ơn anh Quyết Trình”
“Không cần cảm ơn, nếu như cậu có lòng như vậy thì đối xử tốt với người ta vào”
Thấy La Quyết Trình xoay người lên xe rồi rời đi, Bùi Dục mới mở cửa xe ra, ngồi vào ghế sau, người con gái đang ngồi nghiêm chỉnh bỗng dưng dịch người sát về phía cửa, muốn tránh xa anh ra.
Bùi Dục biết rõ bản thân mình đã gây ra tội lỗi, nên cũng không phàn nàn gì, liền ra hiệu cho tài xế bên ngoài cửa, ý bảo anh ta mau mau lái xe.