Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-650
CHƯƠNG 650: SINH MẠNG ĐANG MẤT DẦN
CHƯƠNG 650: SINH MẠNG ĐANG MẤT DẦN
Thẩm Dĩnh không biết mình phải quyết tâm lớn tới mức nào mới xem như không nhìn thấy tất cả mọi điều trước mắt.
Cô trở lại phòng ngủ và đối mặt với chiếc giường lớn trống trải. Rõ ràng vừa rồi cô còn mệt mỏi như vậy, lúc này trăn qua trở lại thế nào cũng không ngủ được.
Cơ thể cô nằm ở trên giường nhưng trái tim đã sớm bay vào thư phòng. Nghĩ tới dáng vẻ anh đờ đẫn rơi nước mắt mà trái tim cô giống như bị rán trên chảo dầu, xèo xèo bốc lên khói trắng.
Cô đau lòng cho anh nhưng không làm gì được. Chẳng ai dễ chịu được khi nhìn thấy người thân thiết nhất của mình dần dần bước về phía cái chết mà không làm được gì.
Cho dù Lục Hi vẫn luôn tỏ ra rất kính trọng ông cụ, không thấy có bao nhiêu thân thiết, nhưng cô biết trong đáy lòng người đàn ông này vẫn giữ một chỗ cho người nhà. Từ trước đến nay anh đều không phải là người bạc tình.
Nhưng trong cuộc sống sóng trước chưa qua sóng sau lại tới, luôn khiến cho anh phải chịu áp lực như vậy, không hề có chút công bằng nào.
Nếu có thể, cô thật hi vọng mình có thể chia sẻ một phần đau khổ này cho anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngoài cửa sổ từ đêm tối đã biến thành ban ngày mà một người trong thư phòng, một người trong phòng ngủ, hai người đều không chợp mắt. Mãi đến năm giờ sáng, Lục Hi mới đẩy cửa đến gần phòng ngủ.
Sau khi Thẩm Dĩnh nghe được tiếng động thì lập tức nhắm nghiền hai mắt. Cô rất sợ sẽ bị anh nhìn ra manh mối nên cố ý giấu nửa gương mặt vào dưới chăn.
Lục Hi cởi áo khoác ra và lao vào phòng tắm xong mới quay lại bên giường. Anh đã hút thuốc cả đêm nên trên người nồng mùi thuốc lá, anh sợ sẽ làm cô bị sặc.
Cho dù là vào lúc khổ sở như vậy, anh vẫn không quên lo lắng cho cô.
Lục Hi nằm xuống giường, quay mặt sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Trông cô ngủ có vẻ yên ổn, hơi thở đều đặn.
Thật may là có cô ở bên cạnh mình, nếu ngay cả cô cũng không ở bên cạnh, Lục Hi không biết mình phải làm sao để đối mặt với việc này.
Mỗi lần đi từ trong bệnh viện ra, anh cảm giác như có tảng đá nặng nghìn cân đang đè nặng trên vai mình, không khí xung quanh cũng đang ép về phía anh khiến ngực anh nặng nề không thể thở nổi. Chỉ khi nhìn thấy cô, cảm giác này mới có thể đỡ hơn một chút.
Mấy ngày qua, cô vẫn không hề có vẻ gì sa sút hay chậm trễ, Lục Hi biết cô không phải không đau lòng, chỉ là không muốn thể hiện ra ở trước mặt anh, cho nên mới giấu tất cả những áp lực đó để khi chỉ còn một mình sẽ chậm rãi tiêu hóa.
Anh đau lòng khi thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại chẳng còn sức lực nào để trấn an cô.
Trái tim dường như bị treo lên quá nhiều thứ nặng nề, anh mệt tới mức chỉ nói thôi cũng phải tốn rất nhiều sức lực, bảo anh làm sao có thể nhẹ nhàng, thoải mái mà nói ra ba từ 'đừng lo lắng' chứ?
"Xin lỗi."
Anh trầm giọng nói. Vì trải qua một đêm bị khói thuốc hành hạ, giọng anh đã trở nên khàn khàn.
Xin lỗi vì đã bắt cô luôn phải trải qua những chuyện này với mình. Xin lỗi vì Lục Hi ban ngày không gì không làm được kia về đến nhà chỉ có thể để lại bóng lưng yếu đuối cho cô.
Lục Hi đứng dậy, hai tay chống ở bên người cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trước khi rời đi còn dịu dàng nói một tiếng: “Chúc ngủ ngon."
…
Sau đám cưới, mức độ bận rộn trong cuộc sống của La Quyết Trình đã đạt tới đỉnh điểm. Một là vì chuyện của ông cụ, hai là việc trị vết sẹo cho bên Thẩm Dĩnh cũng đến giai đoạn kết thúc. Càng đáng sợ hơn là mỗi ngày anh đều cần phải chú ý tới chuyện bên phía Đường Uyển.
Cho dù tình hình của Đường Uyển vẫn không tốt lên, nhưng thật may những phương diện khác trên cơ thể không bị ảnh hưởng tới, đặc biệt là chỉ số các chức năng đều bình thường. Đây là điểm duy nhất có thể làm cho La Quyết Trình cảm thấy được an ủi.
Anh đã nhiều lần qua dặn dò, bàn bạc với chuyên gia chịu trách nhiệm chăm sóc cho ông cụ, cuối cùng đối phương thật sự bị ép không có cách nào, tự nhiên nói với anh một câu: “Viện trưởng La, chúng ta đều làm trong ngành y, ngài cũng biết rõ tình trạng căn bệnh của ông cụ Lục. Nếu có cách thì tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Nhưng bây giờ đúng là không có cách nào..."
La Quyết Trình nghe nói vậy thì sửng sốt một lúc lâu, mãi vẫn không nghĩ ra mình nên trả lời thế nào.
Thật ra anh biết rất rõ về tình trạng của ông cụ Lục bây giờ, nhưng anh không muốn tiếp nhận, trong lòng lúc nào cũng tồn tại một chút tâm tư riêng của mình, cảm thấy vẫn có cách, nhất định sẽ có. Bệnh viện La thị có nhiều kỹ thuật tiên tiến như vậy làm sao có thể không có cách nào chứ?
La Quyết Trình thở hắt ra một hơi: “Thật sự... không có cách nào khác à?"
"Viện trưởng La, khoa học kỹ thuật mặt đang phát triển cũng không thể làm cho người ta trường sinh bất lão được."
Một câu nói đã giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện.
La Quyết Trình biết mình là một bác sĩ, làm người chịu trách nhiệm bên cạnh ông cụ nên anh cần phải tỉnh táo. Nếu ngay cả anh cũng ấu trĩ như thế, làm sao khiến cho người nhà tiếp nhận được chứ.
"Cố gắng hết sức đi." Một lát sau, anh mới mở miệng nói: “Chỉ cần có chút hi vọng thì đều phải cố gắng cứu chữa. Tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho người nhà bên kia "
Bác sĩ nghe anh nói vậy cũng biết anh vẫn còn giữ được chút lý trí, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Được, ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng dùng tất cả y thuật."
La Quyết Trình khoát tay, xoay người đi về phía phòng bệnh của ông cụ.
Dọc đường đi, vẻ mặt anh đều rất nặng nề, tâm tư cũng tập trung vào câu chuyện vừa rồi nên xung quanh xảy ra chuyện gì cũng không có tâm tư nào để ý tới. Ngay cả Điền Tang Tang đi lướt qua vai anh, anh cũng không hề phát hiện ra.
Sau đám cưới lần trước, Điền Tang Tang đặc biệt ấm ức về anh, bây giờ gặp nhau mà anh đi thẳng như không nhìn thấy, quả thật đã chọc cho cô tức giận, chỉ muốn lập tức kéo người qua mắng một trận.
Nhưng biết làm sao, cô có tức giận cũng phải để ý tới hoàn cảnh xung quanh. Bây giờ đang ở bệnh viện, bất kể thế nào cô cũng không thể chỉ vào mũi viện trưởng mà mắng một trận được.
Lúc còn trẻ có lẽ cô còn có thể làm như vậy, nhưng bây giờ cô đã sớm không còn dáng vẻ kiêu căng thế nữa.
Mà thôi, mặc kệ anh đi. Dù sao mình nói gì thì người kia cũng sẽ không nghe, cô cần gì phải tự tìm mất mặt.
Khi La Quyết Trình đẩy cửa bước vào phòng bệnh, ông cụ đang được hộ lý giúp uống nước. Bây giờ chức năng nuốt của ông đã bị ảnh hưởng, phải cắm ống ăn. Cái ống trong suốt trực tiếp thông với trong dạ dày, bất kể là uống nước hay ăn gì đều phải bơm vào trong ống, đặc biệt gian nan lại giày vò.
La Quyết Trình đứng ở bên cạnh chờ hộ lý bơm nước vào ống ăn xong, anh mới đi đến bên giường, Lý Dĩnh Phiên bình thường không có chuyện gì đều trực ở bên giường. Bà ta vừa thấy anh qua liền đứng dậy: “Quyết Trình à..."
"Dì cứ ngồi đi. Cháu chỉ sang đây xem thử tình hình của chú thế nào thôi." La Quyết Trình vỗ nhẹ vào vai Lý Dĩnh Phiên để trấn an.
Lý Dĩnh Phiên liếc nhìn ông cụ ở trên giường bệnh, vành mắt lại đỏ hoe: “Chú cháu... Ôi."
Bà ta dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói ra miệng, chỉ thở dài một tiếng.
Bây giờ người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tình hình của ông cụ, bà ta có nói hay không thì có gì khác nhau đâu.
"Đúng lúc cháu qua đây trông giúp dì, dì đi lấy một phích nước qua cho chú cháu." Lý Dĩnh Phiên nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có ba người ông cụ, La Quyết Trình còn có hộ lý.
La Quyết Trình đi tới, cố gắng nở một nụ cười trông có vẻ lạc quan, rạng rỡ nhất: “Chú, chú đừng lo lắng, cháu tới thăm chú một lát, về phương diện cơ thể thì bác sĩ đều đang cố gắng hết sức, không cần sợ hãi."
CHƯƠNG 650: SINH MẠNG ĐANG MẤT DẦN
Thẩm Dĩnh không biết mình phải quyết tâm lớn tới mức nào mới xem như không nhìn thấy tất cả mọi điều trước mắt.
Cô trở lại phòng ngủ và đối mặt với chiếc giường lớn trống trải. Rõ ràng vừa rồi cô còn mệt mỏi như vậy, lúc này trăn qua trở lại thế nào cũng không ngủ được.
Cơ thể cô nằm ở trên giường nhưng trái tim đã sớm bay vào thư phòng. Nghĩ tới dáng vẻ anh đờ đẫn rơi nước mắt mà trái tim cô giống như bị rán trên chảo dầu, xèo xèo bốc lên khói trắng.
Cô đau lòng cho anh nhưng không làm gì được. Chẳng ai dễ chịu được khi nhìn thấy người thân thiết nhất của mình dần dần bước về phía cái chết mà không làm được gì.
Cho dù Lục Hi vẫn luôn tỏ ra rất kính trọng ông cụ, không thấy có bao nhiêu thân thiết, nhưng cô biết trong đáy lòng người đàn ông này vẫn giữ một chỗ cho người nhà. Từ trước đến nay anh đều không phải là người bạc tình.
Nhưng trong cuộc sống sóng trước chưa qua sóng sau lại tới, luôn khiến cho anh phải chịu áp lực như vậy, không hề có chút công bằng nào.
Nếu có thể, cô thật hi vọng mình có thể chia sẻ một phần đau khổ này cho anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngoài cửa sổ từ đêm tối đã biến thành ban ngày mà một người trong thư phòng, một người trong phòng ngủ, hai người đều không chợp mắt. Mãi đến năm giờ sáng, Lục Hi mới đẩy cửa đến gần phòng ngủ.
Sau khi Thẩm Dĩnh nghe được tiếng động thì lập tức nhắm nghiền hai mắt. Cô rất sợ sẽ bị anh nhìn ra manh mối nên cố ý giấu nửa gương mặt vào dưới chăn.
Lục Hi cởi áo khoác ra và lao vào phòng tắm xong mới quay lại bên giường. Anh đã hút thuốc cả đêm nên trên người nồng mùi thuốc lá, anh sợ sẽ làm cô bị sặc.
Cho dù là vào lúc khổ sở như vậy, anh vẫn không quên lo lắng cho cô.
Lục Hi nằm xuống giường, quay mặt sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Trông cô ngủ có vẻ yên ổn, hơi thở đều đặn.
Thật may là có cô ở bên cạnh mình, nếu ngay cả cô cũng không ở bên cạnh, Lục Hi không biết mình phải làm sao để đối mặt với việc này.
Mỗi lần đi từ trong bệnh viện ra, anh cảm giác như có tảng đá nặng nghìn cân đang đè nặng trên vai mình, không khí xung quanh cũng đang ép về phía anh khiến ngực anh nặng nề không thể thở nổi. Chỉ khi nhìn thấy cô, cảm giác này mới có thể đỡ hơn một chút.
Mấy ngày qua, cô vẫn không hề có vẻ gì sa sút hay chậm trễ, Lục Hi biết cô không phải không đau lòng, chỉ là không muốn thể hiện ra ở trước mặt anh, cho nên mới giấu tất cả những áp lực đó để khi chỉ còn một mình sẽ chậm rãi tiêu hóa.
Anh đau lòng khi thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại chẳng còn sức lực nào để trấn an cô.
Trái tim dường như bị treo lên quá nhiều thứ nặng nề, anh mệt tới mức chỉ nói thôi cũng phải tốn rất nhiều sức lực, bảo anh làm sao có thể nhẹ nhàng, thoải mái mà nói ra ba từ 'đừng lo lắng' chứ?
"Xin lỗi."
Anh trầm giọng nói. Vì trải qua một đêm bị khói thuốc hành hạ, giọng anh đã trở nên khàn khàn.
Xin lỗi vì đã bắt cô luôn phải trải qua những chuyện này với mình. Xin lỗi vì Lục Hi ban ngày không gì không làm được kia về đến nhà chỉ có thể để lại bóng lưng yếu đuối cho cô.
Lục Hi đứng dậy, hai tay chống ở bên người cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trước khi rời đi còn dịu dàng nói một tiếng: “Chúc ngủ ngon."
…
Sau đám cưới, mức độ bận rộn trong cuộc sống của La Quyết Trình đã đạt tới đỉnh điểm. Một là vì chuyện của ông cụ, hai là việc trị vết sẹo cho bên Thẩm Dĩnh cũng đến giai đoạn kết thúc. Càng đáng sợ hơn là mỗi ngày anh đều cần phải chú ý tới chuyện bên phía Đường Uyển.
Cho dù tình hình của Đường Uyển vẫn không tốt lên, nhưng thật may những phương diện khác trên cơ thể không bị ảnh hưởng tới, đặc biệt là chỉ số các chức năng đều bình thường. Đây là điểm duy nhất có thể làm cho La Quyết Trình cảm thấy được an ủi.
Anh đã nhiều lần qua dặn dò, bàn bạc với chuyên gia chịu trách nhiệm chăm sóc cho ông cụ, cuối cùng đối phương thật sự bị ép không có cách nào, tự nhiên nói với anh một câu: “Viện trưởng La, chúng ta đều làm trong ngành y, ngài cũng biết rõ tình trạng căn bệnh của ông cụ Lục. Nếu có cách thì tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Nhưng bây giờ đúng là không có cách nào..."
La Quyết Trình nghe nói vậy thì sửng sốt một lúc lâu, mãi vẫn không nghĩ ra mình nên trả lời thế nào.
Thật ra anh biết rất rõ về tình trạng của ông cụ Lục bây giờ, nhưng anh không muốn tiếp nhận, trong lòng lúc nào cũng tồn tại một chút tâm tư riêng của mình, cảm thấy vẫn có cách, nhất định sẽ có. Bệnh viện La thị có nhiều kỹ thuật tiên tiến như vậy làm sao có thể không có cách nào chứ?
La Quyết Trình thở hắt ra một hơi: “Thật sự... không có cách nào khác à?"
"Viện trưởng La, khoa học kỹ thuật mặt đang phát triển cũng không thể làm cho người ta trường sinh bất lão được."
Một câu nói đã giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện.
La Quyết Trình biết mình là một bác sĩ, làm người chịu trách nhiệm bên cạnh ông cụ nên anh cần phải tỉnh táo. Nếu ngay cả anh cũng ấu trĩ như thế, làm sao khiến cho người nhà tiếp nhận được chứ.
"Cố gắng hết sức đi." Một lát sau, anh mới mở miệng nói: “Chỉ cần có chút hi vọng thì đều phải cố gắng cứu chữa. Tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho người nhà bên kia "
Bác sĩ nghe anh nói vậy cũng biết anh vẫn còn giữ được chút lý trí, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Được, ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng dùng tất cả y thuật."
La Quyết Trình khoát tay, xoay người đi về phía phòng bệnh của ông cụ.
Dọc đường đi, vẻ mặt anh đều rất nặng nề, tâm tư cũng tập trung vào câu chuyện vừa rồi nên xung quanh xảy ra chuyện gì cũng không có tâm tư nào để ý tới. Ngay cả Điền Tang Tang đi lướt qua vai anh, anh cũng không hề phát hiện ra.
Sau đám cưới lần trước, Điền Tang Tang đặc biệt ấm ức về anh, bây giờ gặp nhau mà anh đi thẳng như không nhìn thấy, quả thật đã chọc cho cô tức giận, chỉ muốn lập tức kéo người qua mắng một trận.
Nhưng biết làm sao, cô có tức giận cũng phải để ý tới hoàn cảnh xung quanh. Bây giờ đang ở bệnh viện, bất kể thế nào cô cũng không thể chỉ vào mũi viện trưởng mà mắng một trận được.
Lúc còn trẻ có lẽ cô còn có thể làm như vậy, nhưng bây giờ cô đã sớm không còn dáng vẻ kiêu căng thế nữa.
Mà thôi, mặc kệ anh đi. Dù sao mình nói gì thì người kia cũng sẽ không nghe, cô cần gì phải tự tìm mất mặt.
Khi La Quyết Trình đẩy cửa bước vào phòng bệnh, ông cụ đang được hộ lý giúp uống nước. Bây giờ chức năng nuốt của ông đã bị ảnh hưởng, phải cắm ống ăn. Cái ống trong suốt trực tiếp thông với trong dạ dày, bất kể là uống nước hay ăn gì đều phải bơm vào trong ống, đặc biệt gian nan lại giày vò.
La Quyết Trình đứng ở bên cạnh chờ hộ lý bơm nước vào ống ăn xong, anh mới đi đến bên giường, Lý Dĩnh Phiên bình thường không có chuyện gì đều trực ở bên giường. Bà ta vừa thấy anh qua liền đứng dậy: “Quyết Trình à..."
"Dì cứ ngồi đi. Cháu chỉ sang đây xem thử tình hình của chú thế nào thôi." La Quyết Trình vỗ nhẹ vào vai Lý Dĩnh Phiên để trấn an.
Lý Dĩnh Phiên liếc nhìn ông cụ ở trên giường bệnh, vành mắt lại đỏ hoe: “Chú cháu... Ôi."
Bà ta dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói ra miệng, chỉ thở dài một tiếng.
Bây giờ người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tình hình của ông cụ, bà ta có nói hay không thì có gì khác nhau đâu.
"Đúng lúc cháu qua đây trông giúp dì, dì đi lấy một phích nước qua cho chú cháu." Lý Dĩnh Phiên nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có ba người ông cụ, La Quyết Trình còn có hộ lý.
La Quyết Trình đi tới, cố gắng nở một nụ cười trông có vẻ lạc quan, rạng rỡ nhất: “Chú, chú đừng lo lắng, cháu tới thăm chú một lát, về phương diện cơ thể thì bác sĩ đều đang cố gắng hết sức, không cần sợ hãi."