Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-591
CHƯƠNG 591: DA THỊT GẦN GŨI
CHƯƠNG 591: DA THỊT GẦN GŨI
Thẩm Dĩnh đối diện với cặp mắt trở nên đen như mực trong nháy mắt, tim đập như sấm, đôi tay nhỏ bé bất an níu chặt khăn tắm bên người, không biết nên nói gì cho phải.
Lục Hi nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng, cưỡng bách mình dời tầm mắt đi, không muốn hù dọa cô, đứng dậy sải bước đi đến bên cạnh cô, hô hấp cũng hơi dồn dập: “Sao không mặc quần áo tử tế vào, như vậy sẽ cảm mạo.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh vốn còn do dự, nhưng nghe câu nói đầu tiên của anh là quan tâm mình, nên cũng không để ý gì nữa, cô ngửa đầu nhìn quai hàm căng chặt của người đàn ông, lấy thêm vạn phần dũng khí nhón chân lên, hai cánh tay thon thả bám vào, vòng qua cổ anh: “Như vậy sẽ không bị cảm.”
Cơ thể cao to dưới cánh tay chợt cứng đờ, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng cảm nhận được sự biến hóa mãnh liệt này, cơ thể như biến thành cục đá, vô cùng cứng rắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn gần trong gang tấc, tóc cô tất cả đều tán ra sau lưng, chỉ lộ ra cái trán xinh đẹp, mùi thơm hoa cỏ của dầu gội đầu phả vào mũi, mang theo mùi hương ngọt ngào dành riêng cho phụ nữ.
Anh cảm thấy mình giống như là sư tử bị bỏ đói nửa tháng ở châu Phi, bỗng nhiên một con nai con da thịt mịn màng xuất hiện ở trước mắt, ý niệm đầu tiên là muốn ăn cô sạch sẽ.
Nhưng không được.
Cô vẫn đang mất trí nhớ, trên người còn có vết thương.
Người đàn ông nặng nề nhắm hai mắt lại, khắc chế như vậy, nhẫn nhịn như vậy, không khác nào để một người sắp chết khát buông bỏ chai nước cuối cùng trong sa mạc.
Nhưng anh vẫn buộc mình làm được.
Cánh tay mạnh mẽ rũ xuống bên người, năm ngón tay nắm thật chặt, sức lực lớn đến mức ngay cả khớp xương cũng trắng bệch, anh hơi ngẩng đầu lên, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn khàn phun ra hai chữ: “Nghe lời.”
Thẩm Dĩnh nháy mắt mấy cái, không những không rời đi, ngược lại ôm lấy cổ anh càng nhích lại gần hơn: “Em không nghe.”
Độ cong mềm mại trước ngực người phụ nữ chạm vào khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông, một nhu một cương, sự tương phản mạnh mẽ làm người ta phát điên, Lục Hi chỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, hơi cắn răng nghiến lợi: “Thẩm Dĩnh, em cố ý?”
“…”
Thẩm Dĩnh nghe thấy lời anh, khuôn mặt vốn đỏ ửng của cô như sắp nhỏ ra máu, cáu giận thì thầm bên tai anh nói: “Anh không nhìn ra sao...”
Lời này giống như cái công tắc, lập tức nhấn mở dục vọng sôi sục trong cơ thể Lục Hi, anh giống như có được sự cho phép nào đó, hưng phấn, kích động, khiếp sợ... Từng tâm trạng xen lẫn vào nhau, trái lại anh đứng sửng tại chỗ không biết nên làm gì bây giờ.
Muốn ôm cô không?
Muốn... Làm những chuyện mình muốn làm kia không?
Trong đầu rõ ràng đã nghĩ tới vô số lần, nhưng thật sự có cơ hội làm như vậy, bỗng chốc anh lại bối rối.
Thẩm Dĩnh đợi một lúc, không nhận được phản ứng gì, cho rằng anh quá mức khiếp sợ, nhưng đợi rồi lại đợi, chân cô nhón đến mệt nhừ cũng không đợi được anh mở miệng nói một câu, không khỏi có chút khó chịu.
Cô cũng đã dâng đến miệng rồi mà người này một chút động tĩnh cũng không có, là ý gì đây?
Chẳng lẽ là cảm thấy bộ dạng bây giờ của cô khó coi?
Hay là khát vọng đối với cô không mãnh liệt đến mức này?
Vô số ý niệm lóe lên trong đầu, cái nào cũng khiến lòng cô không thoải mái, Thẩm Dĩnh cắn môi, vừa mới chuẩn bị buông cánh tay từ trên người anh xuống, người đàn ông trước mắt bỗng nhiên khom người, bế thẳng cô lên.
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị, sợ hết hồn: “A!”
Lục Hi đi nhanh đến mép giường đặt người lên, ngay sau đó, cơ thể nóng như lửa của người đàn ông phủ lên, hai cánh tay chống hai bên đầu cô, eo anh mạnh mẽ chen vào giữa hai chân cô, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô, con ngươi đen nhánh như muốn hút cô vào.
Rõ ràng đã phát triển đến nước này, nhưng anh xấu xa cố ý hỏi cô: “Có ý gì, hửm?”
Tay chân Thẩm Dĩnh khẩn trương lạnh như băng, cô không có kí ức liên quan đến việc tiếp xúc da thịt gần gũi với người đàn ông này, cho nên đối với cô mà nói, căng thẳng như lần đầu tiên giữa hai người vậy.
Nghe anh cố ý đặt câu hỏi, Thẩm Dĩnh không nhịn được trợn mắt nhìn anh một cái: “Anh biết cả rồi còn hỏi...”
“Không biết.” Anh cười lên, hiện lên vẻ tà mị bên khóe môi, bộ dạng như tên đàn ông xấu xa: “Em phải nói anh mới biết được.”
Thẩm Dĩnh biết anh cố ý để cô xấu hổ, vì thế không theo ý anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang bên cạnh, làm bộ muốn đứng lên: “Không biết thì thôi vậy.”
Lục Hi sao có thể bỏ qua cho cô, kéo người trở lại, tiếng cười trầm thấp từ tính vang ra từ cổ họng: “Em là vật nhỏ không có lương tâm, có biết chồng em sắp nhịn đến nội thương rồi hay không?”
Thẩm Dĩnh nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói ra những lời thô tục này, đủ làm người ta kinh hãi, anh chưa bao giờ biểu lộ ra một chút tâm tư với mình, nhưng cô biết, anh có nhu cầu.
Những đêm ở trong phòng tắm thật lâu, còn có ánh mắt nhìn cô sau khi tắm xong dần dần trở nên sâu thẳm, cô đều biết.
“Nghĩ xong rồi?” Người đàn ông trên cao nhìn xuống cô, trong lúc đó, đôi tay đã xuôi theo vòng eo mảnh khảnh của cô trượt đến sau lưng, từ từ dời lên trên.
Ngón tay anh mang theo vết chai mỏng, chạm vào da thịt mềm mại của cô giống như có một dòng điện nhỏ chạy qua.
Một cảm giác kì lạ lan ra khắp cơ thể, hô hấp Thẩm Dĩnh trở nên dồn dập, hai tay níu chặt cái gối dưới đầu, giọng nói nghe như muốn khóc, không biết là thẹn thùng hay là tức giận: “Anh muốn thì nhanh chút, đừng hỏi nữa...”
Lục Hi đã sớm không kiềm chế được, lúc này nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, đôi mắt tràn ý xuân, bàn tay rơi xuống kéo chiếc khăn tắm bọc trên người cô, bên trong cô cũng không mặc gì, da thịt trần truồng đập vào mắt, anh nhìn thấy đôi mắt cũng sắp bị thiêu cháy.
Không một chút do dự, anh cúi người hôn xuống, mang theo ham muốn mãnh liệt khát vọng với cô từ trước đến giờ, tất cả đều hoà tan vào trong nụ hôn kính tình nóng bỏng này.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy trong miệng đều là sự tồn tại của anh, ngay cả hô hấp cũng sắp bị đoạt mất, cô như là chiếc thuyền con trong biển rộng, người có thể bắt được cũng chỉ có người đàn ông phía trước.
Lục Hi vòng qua tay cô, lấy tay cô vòng qua cổ mình, bên tai tất cả đều là tiếng nhóp nhép làm người ta tim đập đỏ mặt, dần dần anh không thỏa mãn với điều này, theo đường cong xinh đẹp từ cổ cô đi xuống, ở trên xương quai xanh đẹp mắt tạo ra vô số dấu đỏ nhạt, nụ hôn dừng lại cho đến khi cô ưỡn lên, làm khơi dậy cám dỗ, động tác của người đàn ông hơi dừng lại, ngay sau đó càng dùng sức cướp đoạt.
“A...” Một tiếng kêu yêu kiều xông ra từ trong miệng cô, sự quyến rũ gợi cảm thay đổi liên hồi, ngay cả chính Thẩm Dĩnh cũng không dám tin đây là âm thanh do cô phát ra.
Mà âm thanh như vậy đối với Lục Hi mà nói là khích lệ tốt nhất, dục vọng trong cơ thể đè nén đến cực hạn, mỗi một tấc thịt trên người đều căng phồng, trán anh tụ lại không ít mồ hôi, xuôi theo cằm anh rơi xuống trên người cô, nhỏ xuống nóng rực, làm lòng cô cũng đột nhiên run rẩy theo.
Sợ cô sẽ đau, sợ cô có chút không thoải mái, dù như vậy, người đàn ông này vẫn không quên quan tâm cô, vô cùng kiên nhẫn an ủi cơ thể hơi run rẩy của cô.
Đôi môi mỏng nóng rực dường như hôn lên toàn bộ cơ thể cô, mà Thẩm Dĩnh đối với sự ôn nhu như vậy, căng thẳng dần dần biến mất.
Cuối cùng, anh như một giáo đồ thành kính, quỳ xuống giữa giường bọn họ, hai tay chậm rãi tách đôi chân mảnh khảnh của cô ra, từ từ đưa mình tới, ở bên tai cô vô cùng kiên định nói một cách rõ ràng: “Anh yêu em.”
CHƯƠNG 591: DA THỊT GẦN GŨI
Thẩm Dĩnh đối diện với cặp mắt trở nên đen như mực trong nháy mắt, tim đập như sấm, đôi tay nhỏ bé bất an níu chặt khăn tắm bên người, không biết nên nói gì cho phải.
Lục Hi nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng, cưỡng bách mình dời tầm mắt đi, không muốn hù dọa cô, đứng dậy sải bước đi đến bên cạnh cô, hô hấp cũng hơi dồn dập: “Sao không mặc quần áo tử tế vào, như vậy sẽ cảm mạo.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh vốn còn do dự, nhưng nghe câu nói đầu tiên của anh là quan tâm mình, nên cũng không để ý gì nữa, cô ngửa đầu nhìn quai hàm căng chặt của người đàn ông, lấy thêm vạn phần dũng khí nhón chân lên, hai cánh tay thon thả bám vào, vòng qua cổ anh: “Như vậy sẽ không bị cảm.”
Cơ thể cao to dưới cánh tay chợt cứng đờ, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng cảm nhận được sự biến hóa mãnh liệt này, cơ thể như biến thành cục đá, vô cùng cứng rắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn gần trong gang tấc, tóc cô tất cả đều tán ra sau lưng, chỉ lộ ra cái trán xinh đẹp, mùi thơm hoa cỏ của dầu gội đầu phả vào mũi, mang theo mùi hương ngọt ngào dành riêng cho phụ nữ.
Anh cảm thấy mình giống như là sư tử bị bỏ đói nửa tháng ở châu Phi, bỗng nhiên một con nai con da thịt mịn màng xuất hiện ở trước mắt, ý niệm đầu tiên là muốn ăn cô sạch sẽ.
Nhưng không được.
Cô vẫn đang mất trí nhớ, trên người còn có vết thương.
Người đàn ông nặng nề nhắm hai mắt lại, khắc chế như vậy, nhẫn nhịn như vậy, không khác nào để một người sắp chết khát buông bỏ chai nước cuối cùng trong sa mạc.
Nhưng anh vẫn buộc mình làm được.
Cánh tay mạnh mẽ rũ xuống bên người, năm ngón tay nắm thật chặt, sức lực lớn đến mức ngay cả khớp xương cũng trắng bệch, anh hơi ngẩng đầu lên, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn khàn phun ra hai chữ: “Nghe lời.”
Thẩm Dĩnh nháy mắt mấy cái, không những không rời đi, ngược lại ôm lấy cổ anh càng nhích lại gần hơn: “Em không nghe.”
Độ cong mềm mại trước ngực người phụ nữ chạm vào khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông, một nhu một cương, sự tương phản mạnh mẽ làm người ta phát điên, Lục Hi chỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, hơi cắn răng nghiến lợi: “Thẩm Dĩnh, em cố ý?”
“…”
Thẩm Dĩnh nghe thấy lời anh, khuôn mặt vốn đỏ ửng của cô như sắp nhỏ ra máu, cáu giận thì thầm bên tai anh nói: “Anh không nhìn ra sao...”
Lời này giống như cái công tắc, lập tức nhấn mở dục vọng sôi sục trong cơ thể Lục Hi, anh giống như có được sự cho phép nào đó, hưng phấn, kích động, khiếp sợ... Từng tâm trạng xen lẫn vào nhau, trái lại anh đứng sửng tại chỗ không biết nên làm gì bây giờ.
Muốn ôm cô không?
Muốn... Làm những chuyện mình muốn làm kia không?
Trong đầu rõ ràng đã nghĩ tới vô số lần, nhưng thật sự có cơ hội làm như vậy, bỗng chốc anh lại bối rối.
Thẩm Dĩnh đợi một lúc, không nhận được phản ứng gì, cho rằng anh quá mức khiếp sợ, nhưng đợi rồi lại đợi, chân cô nhón đến mệt nhừ cũng không đợi được anh mở miệng nói một câu, không khỏi có chút khó chịu.
Cô cũng đã dâng đến miệng rồi mà người này một chút động tĩnh cũng không có, là ý gì đây?
Chẳng lẽ là cảm thấy bộ dạng bây giờ của cô khó coi?
Hay là khát vọng đối với cô không mãnh liệt đến mức này?
Vô số ý niệm lóe lên trong đầu, cái nào cũng khiến lòng cô không thoải mái, Thẩm Dĩnh cắn môi, vừa mới chuẩn bị buông cánh tay từ trên người anh xuống, người đàn ông trước mắt bỗng nhiên khom người, bế thẳng cô lên.
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị, sợ hết hồn: “A!”
Lục Hi đi nhanh đến mép giường đặt người lên, ngay sau đó, cơ thể nóng như lửa của người đàn ông phủ lên, hai cánh tay chống hai bên đầu cô, eo anh mạnh mẽ chen vào giữa hai chân cô, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô, con ngươi đen nhánh như muốn hút cô vào.
Rõ ràng đã phát triển đến nước này, nhưng anh xấu xa cố ý hỏi cô: “Có ý gì, hửm?”
Tay chân Thẩm Dĩnh khẩn trương lạnh như băng, cô không có kí ức liên quan đến việc tiếp xúc da thịt gần gũi với người đàn ông này, cho nên đối với cô mà nói, căng thẳng như lần đầu tiên giữa hai người vậy.
Nghe anh cố ý đặt câu hỏi, Thẩm Dĩnh không nhịn được trợn mắt nhìn anh một cái: “Anh biết cả rồi còn hỏi...”
“Không biết.” Anh cười lên, hiện lên vẻ tà mị bên khóe môi, bộ dạng như tên đàn ông xấu xa: “Em phải nói anh mới biết được.”
Thẩm Dĩnh biết anh cố ý để cô xấu hổ, vì thế không theo ý anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang bên cạnh, làm bộ muốn đứng lên: “Không biết thì thôi vậy.”
Lục Hi sao có thể bỏ qua cho cô, kéo người trở lại, tiếng cười trầm thấp từ tính vang ra từ cổ họng: “Em là vật nhỏ không có lương tâm, có biết chồng em sắp nhịn đến nội thương rồi hay không?”
Thẩm Dĩnh nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói ra những lời thô tục này, đủ làm người ta kinh hãi, anh chưa bao giờ biểu lộ ra một chút tâm tư với mình, nhưng cô biết, anh có nhu cầu.
Những đêm ở trong phòng tắm thật lâu, còn có ánh mắt nhìn cô sau khi tắm xong dần dần trở nên sâu thẳm, cô đều biết.
“Nghĩ xong rồi?” Người đàn ông trên cao nhìn xuống cô, trong lúc đó, đôi tay đã xuôi theo vòng eo mảnh khảnh của cô trượt đến sau lưng, từ từ dời lên trên.
Ngón tay anh mang theo vết chai mỏng, chạm vào da thịt mềm mại của cô giống như có một dòng điện nhỏ chạy qua.
Một cảm giác kì lạ lan ra khắp cơ thể, hô hấp Thẩm Dĩnh trở nên dồn dập, hai tay níu chặt cái gối dưới đầu, giọng nói nghe như muốn khóc, không biết là thẹn thùng hay là tức giận: “Anh muốn thì nhanh chút, đừng hỏi nữa...”
Lục Hi đã sớm không kiềm chế được, lúc này nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, đôi mắt tràn ý xuân, bàn tay rơi xuống kéo chiếc khăn tắm bọc trên người cô, bên trong cô cũng không mặc gì, da thịt trần truồng đập vào mắt, anh nhìn thấy đôi mắt cũng sắp bị thiêu cháy.
Không một chút do dự, anh cúi người hôn xuống, mang theo ham muốn mãnh liệt khát vọng với cô từ trước đến giờ, tất cả đều hoà tan vào trong nụ hôn kính tình nóng bỏng này.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy trong miệng đều là sự tồn tại của anh, ngay cả hô hấp cũng sắp bị đoạt mất, cô như là chiếc thuyền con trong biển rộng, người có thể bắt được cũng chỉ có người đàn ông phía trước.
Lục Hi vòng qua tay cô, lấy tay cô vòng qua cổ mình, bên tai tất cả đều là tiếng nhóp nhép làm người ta tim đập đỏ mặt, dần dần anh không thỏa mãn với điều này, theo đường cong xinh đẹp từ cổ cô đi xuống, ở trên xương quai xanh đẹp mắt tạo ra vô số dấu đỏ nhạt, nụ hôn dừng lại cho đến khi cô ưỡn lên, làm khơi dậy cám dỗ, động tác của người đàn ông hơi dừng lại, ngay sau đó càng dùng sức cướp đoạt.
“A...” Một tiếng kêu yêu kiều xông ra từ trong miệng cô, sự quyến rũ gợi cảm thay đổi liên hồi, ngay cả chính Thẩm Dĩnh cũng không dám tin đây là âm thanh do cô phát ra.
Mà âm thanh như vậy đối với Lục Hi mà nói là khích lệ tốt nhất, dục vọng trong cơ thể đè nén đến cực hạn, mỗi một tấc thịt trên người đều căng phồng, trán anh tụ lại không ít mồ hôi, xuôi theo cằm anh rơi xuống trên người cô, nhỏ xuống nóng rực, làm lòng cô cũng đột nhiên run rẩy theo.
Sợ cô sẽ đau, sợ cô có chút không thoải mái, dù như vậy, người đàn ông này vẫn không quên quan tâm cô, vô cùng kiên nhẫn an ủi cơ thể hơi run rẩy của cô.
Đôi môi mỏng nóng rực dường như hôn lên toàn bộ cơ thể cô, mà Thẩm Dĩnh đối với sự ôn nhu như vậy, căng thẳng dần dần biến mất.
Cuối cùng, anh như một giáo đồ thành kính, quỳ xuống giữa giường bọn họ, hai tay chậm rãi tách đôi chân mảnh khảnh của cô ra, từ từ đưa mình tới, ở bên tai cô vô cùng kiên định nói một cách rõ ràng: “Anh yêu em.”