Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-562
CHƯƠNG 562: CÁI GỌI LÀ XONG CHUYỆN THÌ TRỞ MẶT
CHƯƠNG 562: CÁI GỌI LÀ XONG CHUYỆN THÌ TRỞ MẶT
Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt một màu đỏ bừng, đã sớm phủ đầy tơ máu dưới tác dụng của thuốc, anh hôn mạnh xuống, răng nanh gặm nát đôi môi non mềm của cô, mùi máu tươi tanh ngọt lan tràn trong miệng hai người, nhưng không thể ngăn lại sự điên cuồng của anh, ngược lại như thêm một sự trợ giúp.
Đường Uyển hoàn toàn không kịp phản ứng, đợi lúc cô lấy lại tinh thần, quần áo trên người đã chẳng còn bao nhiêu.
Cô sợ tới hết hồn, liều mạng giãy dụa, giữa hai chân là thắt lưng cường tráng của người đàn ông, cô chỉ có thể quơ hai tay không ngừng đẩy đánh thân thể như sắt kia.
Dường như bị sự phản kháng của cô làm bực mình, Mã Thiên Xích đưa tay bắt lấy khăn ở một bên, trói hai cánh tay mảnh khảnh của cô lại, buộc một nút thắt hoàn mỹ.
“Rẹt” một tiếng, vải vóc trở thành mảnh vụn, áo voan hơi mỏng kia bị cởi ra trong nháy mắt, áo lót ren bị anh kéo xuống, động tác thô lỗ khiến lưng cô bị quẹt đến mất cảm giác.
“Đừng!” Đường Uyển thấy anh cúi người hôn lên cấm địa trước ngực mình, cảm giác kỳ lạ nháy mắt thổi quét cả người cô, ngón chân hơi cong lại, cần cổ trắng nõn ngưỡng về phía sau tạo thành đường cong động lòng người, tiếng kêu sợ hãi trở thành tiếng kìm nén giữa môi với răng: “Mã Thiên Xích, anh buông ra, anh không thể làm như thế…”
Mà người đàn ông phát điên vì ham muốn kia đã không nghe thấy gì từ lâu, trong suy nghĩ đều là “thuốc giải” trước mặt.
Bụng ngón tay vì tập súng mà trở nên hơi thô ráp, nhưng xúc giác này tiếp xúc với làn da lại trở thành cảm nhận chết người, sự run rẩy của người phụ nữ dưới người khiến Mã Thiên Xích càng hưng phấn hơn, đôi môi mỏng để lại từng dấu vết màu đỏ thẫm trên người cô.
Đêm dài đằng đẵng, mọi thứ đều còn lâu mới kết thúc.
Đường Uyển không biết cảm giác xao động và khác thường trong thân thể là gì, cô chỉ bị anh dụ dỗ, từng chút, từng chút đi vào vực sâu ham muốn sâu không thấy đáy kia.
Sức lực trên người dần rút đi theo nụ hôn rơi xuống của anh, trước giờ cô đều chưa từng gặp một Mã Thiên Xích nóng bỏng khêu gợi như thế.
Thậm chí cô còn nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh sau khi bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, quen biết nhau.
“Dì thích chú của cháu không?”
Bên tai vô thức vang lên tiếng hỏi non nớt của Thẩm Tiếu khi nãy.
Đáp án mười mấy phút trước vẫn chưa chắc chắn, bây giờ đã chắc chắn rồi.
Cô là thích, hơn nữa còn cực kỳ cực kỳ thích, thích hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Nếu như không thích, sao có thể dưới tình huống biết anh không bình thường, bị đối xử như thế cũng không thấy uất ức? Cô chưa từng yêu đương, chỉ nhớ trên một quyển sách nào đó nói, một người phụ nữ yêu một người đàn ông là giao mọi thứ của mình cho anh.
Lúc này, Đường Uyển nghĩ như vậy, cô muốn nhìn thấy nhiều mặt khác của người đàn ông này hơn, muốn nhìn thấy một mặt người khác không thể nhìn thấy.
Loại ham muốn chiếm giữ ích kỉ này, sao không phải là thích được chứ.
Trong sự bộc phát của tình dục, hai chân bị anh tách ra treo trên khuỷu tay đầy cơ bắp của người đàn ông, thân thể tạo thành đường cong khó mà tin được, cảm nhận được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô tỉnh táo hơn mấy phần, hai tay đè trên cơ bụng của anh, đôi mắt hạnh trong suốt như vừa ngâm nước, ướt sũng nhìn anh: “Mã Thiên Xích, anh có biết bây giờ anh đang làm gì không?”
Anh đưa mắt đến gần, đáy mắt là bóng tối sâu không thấy đáy, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Cô!”
Nói xong, mồ hôi nóng bỏng trên cằm người đàn ông rơi xuống ngực cô, cùng lúc đó, anh cũng vùi mình vào trong cơ thể cô.
“A!” Đường Uyển đau đến sắp chảy nước mắt, một chỗ nào đó trên người như vừa bị xé rách, cô cắn chặt môi dưới, ngăn lại tiếng đau sắp thốt ra.
Dường như cảm nhận được sự đau đớn của cô, người đàn ông cúi người hôn lên môi cô lần nữa, nhưng lúc này lại dịu dàng hơn rất nhiều, như một cái ô che cho cô trong mưa to điên cuồng, sự an ủi kiềm chế cẩn thận và khó nhận ra kia khiến Đường Uyển hoàn toàn rơi vào tay giặc.
…
Sáng sớm hôm sau, Đường Uyển thức dậy rất sớm, tối hôm qua lúc dừng lại, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, một đêm điên cuồng, thân thể hơi không chịu nổi, đầu đau như bị búa bổ hai cái, cô thử nhúc nhích người, lại hoàn toàn không ngồi dậy được.
Đùi di chuyển khiến chỗ nào đó đau đớn dữ dội, Đường Uyển không nhịn được hít một hơi khí lạnh: “Ui…”
Nhúc nhích cổ một chút, nhìn nghiêng qua người đang nằm đưa lưng về phía mình để lộ tấm lưng rộng rãi màu lúa mì, phía trên còn vết máu bị móng tay cô cào rách, màu nhàn nhạt đan xen khắp nơi, nhìn vừa ghê người vừa cực kỳ mờ ám.
Trước mắt xuất hiện hình ảnh mờ ám nào đó tối hôm quá, nhiệt độ trên mặt Đường Uyển tăng cao, cúi đầu giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn.
Mấy tháng trước, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Mã Thiên Xích, chỉ cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm, trước giờ đều không ngờ có một ngày mình lại làm chuyện thế này với anh.
Cô không ngờ chuyến đến thành phố Q này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều đến đầu óc cô rối loạn hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể đối mặt bằng cảm giác của bản năng.
Duy nhất có thể chắc chắn là cô thích người đàn ông này.
Nghĩ vậy, cô lại không kìm lòng được suy nghĩ, có lẽ Mã Thiên Xích cũng thích cô đúng không? Nếu không sao có thể làm chuyện như vậy với cô, ít nhiều gì trong lòng anh cũng phải có cảm giác với cô nhỉ?
Không biết có phải vì ánh nhìn chằm chằm của cô quá sáng không, thân thể vốn đưa lưng về phía mình đột nhiên nhúc nhích hai cái, người đàn ông xoay người nằm thẳng lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, lông mi run rẩy mấy cái sau đó mở mắt.
Đường Uyển không dám thở mạnh, im lặng nhìn qua anh một cái rồi nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, cũng nhìn thấy cả sự ngạc nhiên khi anh quay đầu nhìn thấy cô.
Vẻ mặt anh như muốn nói, sao cô lại ở đây?
Phản ứng như vậy khiến đáy lòng Đường Uyển xuất hiện dự cảm chẳng lành, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa cả hai gần như thế, nhưng tình cảm trong mắt lại xa đến vậy.
Ngạc nhiên, u ám, tối tăm khiến người ta khó hiểu… các loại cảm xúc đều đan xen trong mắt người đàn ông, chỉ không có sự dịu dàng mà Đường Uyển muốn nhìn thấy.
Vẻ mặt của anh lúc này cực kỳ giống tên đàn ông tồi xong chuyện thì trở mặt trong phim truyền hình, nhưng dù vậy, cô vẫn ôm chút hy vọng, run rẩy gọi anh một tiếng: “Anh tỉnh rồi?”
Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của người phụ nữ vang lên bên tai như ấn xuống một công tắc nào đó, khiến mọi thứ lúc này trở nên chân thực mà sinh động.
Chân mày rậm nhíu chặt lại, Mã Thiên Xích ngồi bật dậy tới đầu giường, chăn màu trắng bạc trên người vì động tác kịch liệt của anh mà rơi xuống bụng, để lộ thân thể cường tráng loã lồ, quần áo rơi đầy trên đất để lộ mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, anh cố gắng nhớ lại, nhưng đầu chợt trở nên đau đớn, chỉ có những đoạn ngắn loé qua.
Anh nhớ thân thể của mình nóng lên, còn có cảm giác nóng đến tận xương kia, anh ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy nước lạnh cũng không có tác dụng, như một cái bàn ủi mới lấy ra từ trong đống lửa, sau đó nhớ đến một bóng người mềm mại rơi vào lòng mình.
Chai vang đỏ anh uống hôm qua có vấn đề, bị tra tấn đến mất hết lý trí, thì ra… là cô sao?
Môi mỏng khêu gợi mím chặt lại, trên khuôn mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng che phủ cảm giác u ám, cằm cũng căng chặt. Anh xốc chăn lên trần truồng đi ra ngoài, Đường Uyển bối rối dời mắt đi, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt bên tai. Khi nâng mắt lên lần nữa, người đàn ông đã mặc quần áo xong, qua quýt gài cúc.
Anh có ý gì, không cần nói cũng đã rõ rồi.
Ánh mắt Đường Uyển trở nên nặng nề, đôi tay nắm chặt chăn, màu đỏ bừng trên mặt dần bị tái nhợt thay thế, cô gần như không tìm được giọng nói của mình, dùng hết sức lực cả người mới khó khăn hỏi ra một câu: “Mã Thiên Xích, anh thế này là sao?”
CHƯƠNG 562: CÁI GỌI LÀ XONG CHUYỆN THÌ TRỞ MẶT
Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt một màu đỏ bừng, đã sớm phủ đầy tơ máu dưới tác dụng của thuốc, anh hôn mạnh xuống, răng nanh gặm nát đôi môi non mềm của cô, mùi máu tươi tanh ngọt lan tràn trong miệng hai người, nhưng không thể ngăn lại sự điên cuồng của anh, ngược lại như thêm một sự trợ giúp.
Đường Uyển hoàn toàn không kịp phản ứng, đợi lúc cô lấy lại tinh thần, quần áo trên người đã chẳng còn bao nhiêu.
Cô sợ tới hết hồn, liều mạng giãy dụa, giữa hai chân là thắt lưng cường tráng của người đàn ông, cô chỉ có thể quơ hai tay không ngừng đẩy đánh thân thể như sắt kia.
Dường như bị sự phản kháng của cô làm bực mình, Mã Thiên Xích đưa tay bắt lấy khăn ở một bên, trói hai cánh tay mảnh khảnh của cô lại, buộc một nút thắt hoàn mỹ.
“Rẹt” một tiếng, vải vóc trở thành mảnh vụn, áo voan hơi mỏng kia bị cởi ra trong nháy mắt, áo lót ren bị anh kéo xuống, động tác thô lỗ khiến lưng cô bị quẹt đến mất cảm giác.
“Đừng!” Đường Uyển thấy anh cúi người hôn lên cấm địa trước ngực mình, cảm giác kỳ lạ nháy mắt thổi quét cả người cô, ngón chân hơi cong lại, cần cổ trắng nõn ngưỡng về phía sau tạo thành đường cong động lòng người, tiếng kêu sợ hãi trở thành tiếng kìm nén giữa môi với răng: “Mã Thiên Xích, anh buông ra, anh không thể làm như thế…”
Mà người đàn ông phát điên vì ham muốn kia đã không nghe thấy gì từ lâu, trong suy nghĩ đều là “thuốc giải” trước mặt.
Bụng ngón tay vì tập súng mà trở nên hơi thô ráp, nhưng xúc giác này tiếp xúc với làn da lại trở thành cảm nhận chết người, sự run rẩy của người phụ nữ dưới người khiến Mã Thiên Xích càng hưng phấn hơn, đôi môi mỏng để lại từng dấu vết màu đỏ thẫm trên người cô.
Đêm dài đằng đẵng, mọi thứ đều còn lâu mới kết thúc.
Đường Uyển không biết cảm giác xao động và khác thường trong thân thể là gì, cô chỉ bị anh dụ dỗ, từng chút, từng chút đi vào vực sâu ham muốn sâu không thấy đáy kia.
Sức lực trên người dần rút đi theo nụ hôn rơi xuống của anh, trước giờ cô đều chưa từng gặp một Mã Thiên Xích nóng bỏng khêu gợi như thế.
Thậm chí cô còn nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh sau khi bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, quen biết nhau.
“Dì thích chú của cháu không?”
Bên tai vô thức vang lên tiếng hỏi non nớt của Thẩm Tiếu khi nãy.
Đáp án mười mấy phút trước vẫn chưa chắc chắn, bây giờ đã chắc chắn rồi.
Cô là thích, hơn nữa còn cực kỳ cực kỳ thích, thích hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Nếu như không thích, sao có thể dưới tình huống biết anh không bình thường, bị đối xử như thế cũng không thấy uất ức? Cô chưa từng yêu đương, chỉ nhớ trên một quyển sách nào đó nói, một người phụ nữ yêu một người đàn ông là giao mọi thứ của mình cho anh.
Lúc này, Đường Uyển nghĩ như vậy, cô muốn nhìn thấy nhiều mặt khác của người đàn ông này hơn, muốn nhìn thấy một mặt người khác không thể nhìn thấy.
Loại ham muốn chiếm giữ ích kỉ này, sao không phải là thích được chứ.
Trong sự bộc phát của tình dục, hai chân bị anh tách ra treo trên khuỷu tay đầy cơ bắp của người đàn ông, thân thể tạo thành đường cong khó mà tin được, cảm nhận được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô tỉnh táo hơn mấy phần, hai tay đè trên cơ bụng của anh, đôi mắt hạnh trong suốt như vừa ngâm nước, ướt sũng nhìn anh: “Mã Thiên Xích, anh có biết bây giờ anh đang làm gì không?”
Anh đưa mắt đến gần, đáy mắt là bóng tối sâu không thấy đáy, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Cô!”
Nói xong, mồ hôi nóng bỏng trên cằm người đàn ông rơi xuống ngực cô, cùng lúc đó, anh cũng vùi mình vào trong cơ thể cô.
“A!” Đường Uyển đau đến sắp chảy nước mắt, một chỗ nào đó trên người như vừa bị xé rách, cô cắn chặt môi dưới, ngăn lại tiếng đau sắp thốt ra.
Dường như cảm nhận được sự đau đớn của cô, người đàn ông cúi người hôn lên môi cô lần nữa, nhưng lúc này lại dịu dàng hơn rất nhiều, như một cái ô che cho cô trong mưa to điên cuồng, sự an ủi kiềm chế cẩn thận và khó nhận ra kia khiến Đường Uyển hoàn toàn rơi vào tay giặc.
…
Sáng sớm hôm sau, Đường Uyển thức dậy rất sớm, tối hôm qua lúc dừng lại, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, một đêm điên cuồng, thân thể hơi không chịu nổi, đầu đau như bị búa bổ hai cái, cô thử nhúc nhích người, lại hoàn toàn không ngồi dậy được.
Đùi di chuyển khiến chỗ nào đó đau đớn dữ dội, Đường Uyển không nhịn được hít một hơi khí lạnh: “Ui…”
Nhúc nhích cổ một chút, nhìn nghiêng qua người đang nằm đưa lưng về phía mình để lộ tấm lưng rộng rãi màu lúa mì, phía trên còn vết máu bị móng tay cô cào rách, màu nhàn nhạt đan xen khắp nơi, nhìn vừa ghê người vừa cực kỳ mờ ám.
Trước mắt xuất hiện hình ảnh mờ ám nào đó tối hôm quá, nhiệt độ trên mặt Đường Uyển tăng cao, cúi đầu giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn.
Mấy tháng trước, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Mã Thiên Xích, chỉ cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm, trước giờ đều không ngờ có một ngày mình lại làm chuyện thế này với anh.
Cô không ngờ chuyến đến thành phố Q này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều đến đầu óc cô rối loạn hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể đối mặt bằng cảm giác của bản năng.
Duy nhất có thể chắc chắn là cô thích người đàn ông này.
Nghĩ vậy, cô lại không kìm lòng được suy nghĩ, có lẽ Mã Thiên Xích cũng thích cô đúng không? Nếu không sao có thể làm chuyện như vậy với cô, ít nhiều gì trong lòng anh cũng phải có cảm giác với cô nhỉ?
Không biết có phải vì ánh nhìn chằm chằm của cô quá sáng không, thân thể vốn đưa lưng về phía mình đột nhiên nhúc nhích hai cái, người đàn ông xoay người nằm thẳng lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, lông mi run rẩy mấy cái sau đó mở mắt.
Đường Uyển không dám thở mạnh, im lặng nhìn qua anh một cái rồi nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, cũng nhìn thấy cả sự ngạc nhiên khi anh quay đầu nhìn thấy cô.
Vẻ mặt anh như muốn nói, sao cô lại ở đây?
Phản ứng như vậy khiến đáy lòng Đường Uyển xuất hiện dự cảm chẳng lành, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa cả hai gần như thế, nhưng tình cảm trong mắt lại xa đến vậy.
Ngạc nhiên, u ám, tối tăm khiến người ta khó hiểu… các loại cảm xúc đều đan xen trong mắt người đàn ông, chỉ không có sự dịu dàng mà Đường Uyển muốn nhìn thấy.
Vẻ mặt của anh lúc này cực kỳ giống tên đàn ông tồi xong chuyện thì trở mặt trong phim truyền hình, nhưng dù vậy, cô vẫn ôm chút hy vọng, run rẩy gọi anh một tiếng: “Anh tỉnh rồi?”
Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của người phụ nữ vang lên bên tai như ấn xuống một công tắc nào đó, khiến mọi thứ lúc này trở nên chân thực mà sinh động.
Chân mày rậm nhíu chặt lại, Mã Thiên Xích ngồi bật dậy tới đầu giường, chăn màu trắng bạc trên người vì động tác kịch liệt của anh mà rơi xuống bụng, để lộ thân thể cường tráng loã lồ, quần áo rơi đầy trên đất để lộ mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, anh cố gắng nhớ lại, nhưng đầu chợt trở nên đau đớn, chỉ có những đoạn ngắn loé qua.
Anh nhớ thân thể của mình nóng lên, còn có cảm giác nóng đến tận xương kia, anh ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy nước lạnh cũng không có tác dụng, như một cái bàn ủi mới lấy ra từ trong đống lửa, sau đó nhớ đến một bóng người mềm mại rơi vào lòng mình.
Chai vang đỏ anh uống hôm qua có vấn đề, bị tra tấn đến mất hết lý trí, thì ra… là cô sao?
Môi mỏng khêu gợi mím chặt lại, trên khuôn mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng che phủ cảm giác u ám, cằm cũng căng chặt. Anh xốc chăn lên trần truồng đi ra ngoài, Đường Uyển bối rối dời mắt đi, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt bên tai. Khi nâng mắt lên lần nữa, người đàn ông đã mặc quần áo xong, qua quýt gài cúc.
Anh có ý gì, không cần nói cũng đã rõ rồi.
Ánh mắt Đường Uyển trở nên nặng nề, đôi tay nắm chặt chăn, màu đỏ bừng trên mặt dần bị tái nhợt thay thế, cô gần như không tìm được giọng nói của mình, dùng hết sức lực cả người mới khó khăn hỏi ra một câu: “Mã Thiên Xích, anh thế này là sao?”