Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-547
CHƯƠNG 547: EM KHÔNG MUỐN GIỐNG CHỊ.
CHƯƠNG 547: EM KHÔNG MUỐN GIỐNG CHỊ.
Vừa nhìn là biết, tuổi của cô gái này không lớn, có lẽ bằng tuổi Đường Lỗi, cũng chỉ khoảng 18 tuổi, ánh mắt cô ta nhìn cô vẫn còn lim dim, chỉ một giây sau đã lập tức hoảng sợ, trốn sau người Đường Lỗi: “Đây là….”
Rất rõ ràng, hai người đều không ngờ cô lại đột nhiên quay về, nên ngay cả quần áo cũng chưa thay, xuất hiện trước mặt cô với một dáng vẻ mà người đã trưởng thành đều biết là xảy ra chuyện gì.
Đường Uyển không biết phải làm gì, từ trước đến giờ cô chưa từng nghe thấy Đường Lỗi có người yêu, điều kiện trong nhà không tốt, cô phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền, vừa phải lo tiền viện phí cho mẹ, vừa phải lo tiền học phí cho cậu, trong lòng cậu cũng hiểu được điều này nên cũng vô cùng cố gắng, từ trước đến giờ không bao giờ khiến bọn họ phải lo lắng.
Bây giờ lại đột nhiên đưa một cô gái về nhà. Còn….Ánh mắt của Đường Uyển rời khỏi người cô gái, cố gắng không làm cho đối phương khó xử, dù sao Đường Lỗi cũng là đàn ông, cô quay người kéo hành lý vào nhà, nói với hai người đang sững sờ đứng yên tại chỗ một câu: “Mặc quần áo vào trước.”
Đường Lỗi nhìn Đường Uyển đi vào phòng, sự ngột ngạt kìm nén trong ngực lúc này mới thở phào, quay người nhìn cô gái đứng sau mình: “Chúng ta đi vào thu dọn một chút.”
Khuôn mặt cô gái tràn đầy sự bối rối, sau khi khẽ giọng oán giận: “Sao lại không nói với em là chị anh sẽ quay về, như này thật xấu hổ mà….”
“Khoảng thời gian trước chị anh đi công tác, cũng không nói với anh là hôm nay về, anh không biết mà!” Đường Lỗi còn xấu hổ hơn cả cô ấy, bị chị ruột mình mình thấy ở nhà cùng với một cô gái, khỏi phải nói kích động như thế nào: “Được rồi, dù sao nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi, nhanh thu dọn đi.”
Nói xong, Đường Lỗi cúi xuống nhặt giấy vệ sinh còn có bao cao su vừa mới dùng, rồi nhanh chóng ném chúng vào thùng rác, buộc chặt túi rác lại, mới cảm thấy yên tâm.
Đường Uyển đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại, trước mắt vẫn là cảnh tượng bất ngờ lúc nãy, nhìn căn phòng nhỏ chưa đến 15m2 , còn có một chiếc giường đơn nhỏ, mặc dù cảnh vật xung quanh vẫn quen thuộc như cũ, cô thở dài, ngồi xuống giường.
Cô sống trong ngôi nhà này từ khi cô chào đời, nghĩ đi nghĩ lại cũng đã 22 năm rồi, khi cô học năm 3 bố cô đã qua đời, từ đó về sau, căn nhà có chút trống trải hơn, cho đến tận bây giờ, từ trước đến giờ cô không cảm thấy căn phòng này nhỏ, ở nước ngoài với Mã Thiên Xích một khoảng thời gian, lúc quay lại lại cảm thấy có chút chật chội.
Cô không kiềm nổi cười chính bản thân mình, khẽ lắc đầu, con người, cho dù trong lòng không thay đổi, nhưng đến cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng bởi môi trường.
Cánh cửa trong nhà vẫn là cửa gỗ từ ban đầu, trên cửa gỗ có một chốt cài cửa, cách âm không tốt, vì vậy vẫn láng máng nghe thấy âm thanh thu dọn đồ đạc lách cách ở phòng bên cạnh.
Đường Uyển không ngờ, người em trai trông rất trung thực sẽ có bạn gái, còn đưa người ta về nhà, cô biết Đường Lỗi đã trường thành, nhưng….với tư cách là một người chị, vẫn rất khó có thể chấp nhận được hiện thực này.
Lúc nãy bắt gặp, thậm chí cô còn không đủ can đảm để nhìn vào căn phòng một lần nữa, chỉ sợ nhìn thấy những thứ mà cô không thể chịu đựng được, nên mới đi vào phòng, để bọn họ sửa sang lại.
Khoảng mười lăm phút sau, trong phòng vang lên tiếng mở đóng cửa rất nhẹ, mấy giây sau, giọng nói của Đường Lỗi cách cánh cửa truyền đến: “Chị, cô ấy đi rồi.”
Đường Uyển đứng dậy, hít thật sâu mấy lần mới mở cửa ra, nhìn phòng khách trống không, cô liếc nhìn Đường Lỗi đang không dám nhìn thẳng vào mắt mình, đi đến chiếc sofa nhỏ và hẹp, ngồi xuống.
Cô chỉ vào chiếc ghế đơn ở đối diện: “Em cũng ngồi xuống đi.”
Đường Lỗi biết mình đã làm gì sai, hai tay để sau lưng, hơi cúi người xuống: “Không, không cần đâu chị, em vẫn nên đứng thì hơn.”
Giọng nói của Đường Uyển càng nghiêm túc: “Ngồi xuống!”
Lúc này Đường Lỗi mới nghe theo, ngồi đối diện với cô, cúi đầu xuống không dám nhìn cô, ngại ngùng một lúc lâu mới ấp úng nói: “Chị, em, em biết sai rồi….”
Đường Uyển nặng nề thở ra một hơi, kìm nén cơn tức giận trong lòng: “Em sai ở đâu?”
“Em không nên yêu đương.”
“Còn gì nữa?”
“Không nên đưa người ta về nhà.”
Đường Uyển nhìn dáng vẻ áy náy cậu, nhìn xung quanh phòng khách cuối cùng lại dừng lại trên người cậu: “Đường Lỗi, từ trước đến giờ em vẫn luôn rất nghe lời, chị và mẹ đều rất yên tâm về em, chị biết em vừa mới thi đỗ một trường đại học tốt, trong lòng nhẹ nhõm, áp lực cũng ít đi, nhưng cái này không có nghĩa là em có thể làm bậy.”
Ba mất từ sớm, mẹ lại bị bệnh, mọi chuyện trong nhà từ nhỏ đến lớn đều rơi trên người Đường Uyển, chị gái cũng như mẹ, đối với Đường Lỗi nhỏ hơn cô 4 tuổi, cô không chỉ là một người chị, mà còn là một trưởng bối.
Thấy cô nghiêm khắc trách phạt mình, Đường Lỗi liền cảm thấy có chút oan ức: “Chị, em không làm bậy, lúc còn đi học em đã thích cô gái này, cô ấy là một sinh viên nghệ thuật trong lớp em, sau khi hai bọn em thi đỗ vào cùng một trường đại học mới quyết định ở bên nhau.”
Đường Uyển cau mày: “Sinh viên nghệ thuật?”
“Đúng vậy, học âm nhạc, hát vô cùng hay, chơi piano cũng rất giỏi.” Nói đến cô gái này, khuôn mặt của Đường Lỗi rất hào hứng với sự đắc ý và yêu thích, tất cả đều thể hiện sự chân thành của cậu.
Trong lòng Đường Uyển không thể chịu đựng được nữa, nhưng chỉ có thể nghiêm mặt hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
“Khu Lam Sơn, đường Giang Ninh.” Đường Lỗi trả lời theo bản năng, nói xong mới lo lắng không yên ngẩng đầu lên hỏi cô: “Chị, chị hỏi cái này làm gì? Không phải là chị muốn đi tìm người ta chứ?”
Đường Uyển đặt điện thoại xuống bàn, giọng điệu cũng cao hơn: “Không cần chị đi tìm người cô ấy, em đưa con gái nhà người ta về mấy lần nữa, cha mẹ của người ta chắc chắn sẽ đến tìm em!”
Đường Lỗi bị giọng nói của cô dọa sợ, đưa tay lên gãi gãi tai, lúc cậu ta căng thẳng theo bản năng sẽ làm động tác này: “Chị, bọn em tự do yêu đương, không phải là em ép cô ấy, không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu.”
“Tự do yêu đương? Được, vậy chị hỏi em, em đưa con gái nhà người ta về nhà, có phải em nên chịu trách nhiệm? Không nói đến chuyện hai đứa chỉ là sinh viên, học phí của em chị vẫn phải lo liệu, em lấy cái gì để nói chuyện yêu đương?” Đường Uyển không muốn khiến Đường Lỗi có áp lực quá lớn với cuộc sống, nhưng bây giờ cô không thể không nói: “Tiểu Lỗi, cùng con gái ở chung một chỗ sẽ phải chịu trách nhiệm, không phải chị không cho em yêu đương, nhưng nếu như em không chắc chắn em có thể chịu trách nhiệm với cô gái này, vậy thì đừng làm tổn thương đối phương.”
Cô rất hiểu, đối với con gái mà nói, lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên thích một người nào đó, bao gồm cả lần đầu tiên giao phó cho người khác có ý nghĩa là gì, không thể vì Đường Lỗi là con trai không phải chịu đau khổ mà thế nào cũng được, với tư cách là một người đàn ông, cho dù là 18 tuổi hay là 28 tuổi, đều cần phải có tinh thần trách nhiệm.
Rõ ràng Đường Lỗi không thể hiểu hết ý tứ trong lời nói của cô, chỉ là những câu nói của cô đã chạm đến lòng tự trọng của cậu, mặt đỏ tía tai phản bác lại: “Không có tiền thì không thể yêu đương sao? Sau khi lên đại học em sẽ cố gắng đi làm thêm, còn học phí, ngoài kỳ học đầu tiên, sau này em sẽ tiết kiệm tiền, tự mình trả, chị, em biết phân lượng của mình, chả lẽ chỉ vì những thứ thứ này mà em phải từ bỏ người mình yêu sao?”
Đường Uyển nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra: “Không phải chị muốn em từ bỏ, chị chỉ hi vọng em có thể nghiêm túc trong chuyện yêu đương, chị tin nhân phẩm của em, nhưng tiểu Lỗi, đôi khi trách nhiệm nó không đơn giản như em nghĩ đâu, chị hi vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận, hiểu không?”
Đường Lỗi nhìn chằm chằm vào mắt cô, thở dài, lắc đầu: “Chị, không phải là em không hiểu, em chỉ không muốn sống một cuộc sống mệt mỏi như chị.”
Đường Uyển vì câu nói của cậu mà sững sờ: “Em nói cái gì?”
“Trong nhiều năm qua, chị vì em và mẹ mà phải kìm nén bản thân mình, em biết cái nhà này đều dựa vào chị chèo chống, nhưng mỗi tối lúc chị trở về, phải kìm nén bản thân mình như vậy, em rất đau lòng cho chị nhưng lại không làm được gì, thấy chị ngày nào cũng phải giam cầm bản thân mình, trốn tránh những điều tốt đẹp trong cuộc sống, ngày nào cũng bận rộn, vất vả, em thấy nụ cười của chị càng ngày càng ít, sự lo lắng càng ngày càng nhiều, nhưng từ trước đến giờ chị không bao giờ muốn để người khác thay chị gánh vác một phần, em không muốn như vậy.”
CHƯƠNG 547: EM KHÔNG MUỐN GIỐNG CHỊ.
Vừa nhìn là biết, tuổi của cô gái này không lớn, có lẽ bằng tuổi Đường Lỗi, cũng chỉ khoảng 18 tuổi, ánh mắt cô ta nhìn cô vẫn còn lim dim, chỉ một giây sau đã lập tức hoảng sợ, trốn sau người Đường Lỗi: “Đây là….”
Rất rõ ràng, hai người đều không ngờ cô lại đột nhiên quay về, nên ngay cả quần áo cũng chưa thay, xuất hiện trước mặt cô với một dáng vẻ mà người đã trưởng thành đều biết là xảy ra chuyện gì.
Đường Uyển không biết phải làm gì, từ trước đến giờ cô chưa từng nghe thấy Đường Lỗi có người yêu, điều kiện trong nhà không tốt, cô phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền, vừa phải lo tiền viện phí cho mẹ, vừa phải lo tiền học phí cho cậu, trong lòng cậu cũng hiểu được điều này nên cũng vô cùng cố gắng, từ trước đến giờ không bao giờ khiến bọn họ phải lo lắng.
Bây giờ lại đột nhiên đưa một cô gái về nhà. Còn….Ánh mắt của Đường Uyển rời khỏi người cô gái, cố gắng không làm cho đối phương khó xử, dù sao Đường Lỗi cũng là đàn ông, cô quay người kéo hành lý vào nhà, nói với hai người đang sững sờ đứng yên tại chỗ một câu: “Mặc quần áo vào trước.”
Đường Lỗi nhìn Đường Uyển đi vào phòng, sự ngột ngạt kìm nén trong ngực lúc này mới thở phào, quay người nhìn cô gái đứng sau mình: “Chúng ta đi vào thu dọn một chút.”
Khuôn mặt cô gái tràn đầy sự bối rối, sau khi khẽ giọng oán giận: “Sao lại không nói với em là chị anh sẽ quay về, như này thật xấu hổ mà….”
“Khoảng thời gian trước chị anh đi công tác, cũng không nói với anh là hôm nay về, anh không biết mà!” Đường Lỗi còn xấu hổ hơn cả cô ấy, bị chị ruột mình mình thấy ở nhà cùng với một cô gái, khỏi phải nói kích động như thế nào: “Được rồi, dù sao nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi, nhanh thu dọn đi.”
Nói xong, Đường Lỗi cúi xuống nhặt giấy vệ sinh còn có bao cao su vừa mới dùng, rồi nhanh chóng ném chúng vào thùng rác, buộc chặt túi rác lại, mới cảm thấy yên tâm.
Đường Uyển đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại, trước mắt vẫn là cảnh tượng bất ngờ lúc nãy, nhìn căn phòng nhỏ chưa đến 15m2 , còn có một chiếc giường đơn nhỏ, mặc dù cảnh vật xung quanh vẫn quen thuộc như cũ, cô thở dài, ngồi xuống giường.
Cô sống trong ngôi nhà này từ khi cô chào đời, nghĩ đi nghĩ lại cũng đã 22 năm rồi, khi cô học năm 3 bố cô đã qua đời, từ đó về sau, căn nhà có chút trống trải hơn, cho đến tận bây giờ, từ trước đến giờ cô không cảm thấy căn phòng này nhỏ, ở nước ngoài với Mã Thiên Xích một khoảng thời gian, lúc quay lại lại cảm thấy có chút chật chội.
Cô không kiềm nổi cười chính bản thân mình, khẽ lắc đầu, con người, cho dù trong lòng không thay đổi, nhưng đến cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng bởi môi trường.
Cánh cửa trong nhà vẫn là cửa gỗ từ ban đầu, trên cửa gỗ có một chốt cài cửa, cách âm không tốt, vì vậy vẫn láng máng nghe thấy âm thanh thu dọn đồ đạc lách cách ở phòng bên cạnh.
Đường Uyển không ngờ, người em trai trông rất trung thực sẽ có bạn gái, còn đưa người ta về nhà, cô biết Đường Lỗi đã trường thành, nhưng….với tư cách là một người chị, vẫn rất khó có thể chấp nhận được hiện thực này.
Lúc nãy bắt gặp, thậm chí cô còn không đủ can đảm để nhìn vào căn phòng một lần nữa, chỉ sợ nhìn thấy những thứ mà cô không thể chịu đựng được, nên mới đi vào phòng, để bọn họ sửa sang lại.
Khoảng mười lăm phút sau, trong phòng vang lên tiếng mở đóng cửa rất nhẹ, mấy giây sau, giọng nói của Đường Lỗi cách cánh cửa truyền đến: “Chị, cô ấy đi rồi.”
Đường Uyển đứng dậy, hít thật sâu mấy lần mới mở cửa ra, nhìn phòng khách trống không, cô liếc nhìn Đường Lỗi đang không dám nhìn thẳng vào mắt mình, đi đến chiếc sofa nhỏ và hẹp, ngồi xuống.
Cô chỉ vào chiếc ghế đơn ở đối diện: “Em cũng ngồi xuống đi.”
Đường Lỗi biết mình đã làm gì sai, hai tay để sau lưng, hơi cúi người xuống: “Không, không cần đâu chị, em vẫn nên đứng thì hơn.”
Giọng nói của Đường Uyển càng nghiêm túc: “Ngồi xuống!”
Lúc này Đường Lỗi mới nghe theo, ngồi đối diện với cô, cúi đầu xuống không dám nhìn cô, ngại ngùng một lúc lâu mới ấp úng nói: “Chị, em, em biết sai rồi….”
Đường Uyển nặng nề thở ra một hơi, kìm nén cơn tức giận trong lòng: “Em sai ở đâu?”
“Em không nên yêu đương.”
“Còn gì nữa?”
“Không nên đưa người ta về nhà.”
Đường Uyển nhìn dáng vẻ áy náy cậu, nhìn xung quanh phòng khách cuối cùng lại dừng lại trên người cậu: “Đường Lỗi, từ trước đến giờ em vẫn luôn rất nghe lời, chị và mẹ đều rất yên tâm về em, chị biết em vừa mới thi đỗ một trường đại học tốt, trong lòng nhẹ nhõm, áp lực cũng ít đi, nhưng cái này không có nghĩa là em có thể làm bậy.”
Ba mất từ sớm, mẹ lại bị bệnh, mọi chuyện trong nhà từ nhỏ đến lớn đều rơi trên người Đường Uyển, chị gái cũng như mẹ, đối với Đường Lỗi nhỏ hơn cô 4 tuổi, cô không chỉ là một người chị, mà còn là một trưởng bối.
Thấy cô nghiêm khắc trách phạt mình, Đường Lỗi liền cảm thấy có chút oan ức: “Chị, em không làm bậy, lúc còn đi học em đã thích cô gái này, cô ấy là một sinh viên nghệ thuật trong lớp em, sau khi hai bọn em thi đỗ vào cùng một trường đại học mới quyết định ở bên nhau.”
Đường Uyển cau mày: “Sinh viên nghệ thuật?”
“Đúng vậy, học âm nhạc, hát vô cùng hay, chơi piano cũng rất giỏi.” Nói đến cô gái này, khuôn mặt của Đường Lỗi rất hào hứng với sự đắc ý và yêu thích, tất cả đều thể hiện sự chân thành của cậu.
Trong lòng Đường Uyển không thể chịu đựng được nữa, nhưng chỉ có thể nghiêm mặt hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
“Khu Lam Sơn, đường Giang Ninh.” Đường Lỗi trả lời theo bản năng, nói xong mới lo lắng không yên ngẩng đầu lên hỏi cô: “Chị, chị hỏi cái này làm gì? Không phải là chị muốn đi tìm người ta chứ?”
Đường Uyển đặt điện thoại xuống bàn, giọng điệu cũng cao hơn: “Không cần chị đi tìm người cô ấy, em đưa con gái nhà người ta về mấy lần nữa, cha mẹ của người ta chắc chắn sẽ đến tìm em!”
Đường Lỗi bị giọng nói của cô dọa sợ, đưa tay lên gãi gãi tai, lúc cậu ta căng thẳng theo bản năng sẽ làm động tác này: “Chị, bọn em tự do yêu đương, không phải là em ép cô ấy, không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu.”
“Tự do yêu đương? Được, vậy chị hỏi em, em đưa con gái nhà người ta về nhà, có phải em nên chịu trách nhiệm? Không nói đến chuyện hai đứa chỉ là sinh viên, học phí của em chị vẫn phải lo liệu, em lấy cái gì để nói chuyện yêu đương?” Đường Uyển không muốn khiến Đường Lỗi có áp lực quá lớn với cuộc sống, nhưng bây giờ cô không thể không nói: “Tiểu Lỗi, cùng con gái ở chung một chỗ sẽ phải chịu trách nhiệm, không phải chị không cho em yêu đương, nhưng nếu như em không chắc chắn em có thể chịu trách nhiệm với cô gái này, vậy thì đừng làm tổn thương đối phương.”
Cô rất hiểu, đối với con gái mà nói, lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên thích một người nào đó, bao gồm cả lần đầu tiên giao phó cho người khác có ý nghĩa là gì, không thể vì Đường Lỗi là con trai không phải chịu đau khổ mà thế nào cũng được, với tư cách là một người đàn ông, cho dù là 18 tuổi hay là 28 tuổi, đều cần phải có tinh thần trách nhiệm.
Rõ ràng Đường Lỗi không thể hiểu hết ý tứ trong lời nói của cô, chỉ là những câu nói của cô đã chạm đến lòng tự trọng của cậu, mặt đỏ tía tai phản bác lại: “Không có tiền thì không thể yêu đương sao? Sau khi lên đại học em sẽ cố gắng đi làm thêm, còn học phí, ngoài kỳ học đầu tiên, sau này em sẽ tiết kiệm tiền, tự mình trả, chị, em biết phân lượng của mình, chả lẽ chỉ vì những thứ thứ này mà em phải từ bỏ người mình yêu sao?”
Đường Uyển nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra: “Không phải chị muốn em từ bỏ, chị chỉ hi vọng em có thể nghiêm túc trong chuyện yêu đương, chị tin nhân phẩm của em, nhưng tiểu Lỗi, đôi khi trách nhiệm nó không đơn giản như em nghĩ đâu, chị hi vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận, hiểu không?”
Đường Lỗi nhìn chằm chằm vào mắt cô, thở dài, lắc đầu: “Chị, không phải là em không hiểu, em chỉ không muốn sống một cuộc sống mệt mỏi như chị.”
Đường Uyển vì câu nói của cậu mà sững sờ: “Em nói cái gì?”
“Trong nhiều năm qua, chị vì em và mẹ mà phải kìm nén bản thân mình, em biết cái nhà này đều dựa vào chị chèo chống, nhưng mỗi tối lúc chị trở về, phải kìm nén bản thân mình như vậy, em rất đau lòng cho chị nhưng lại không làm được gì, thấy chị ngày nào cũng phải giam cầm bản thân mình, trốn tránh những điều tốt đẹp trong cuộc sống, ngày nào cũng bận rộn, vất vả, em thấy nụ cười của chị càng ngày càng ít, sự lo lắng càng ngày càng nhiều, nhưng từ trước đến giờ chị không bao giờ muốn để người khác thay chị gánh vác một phần, em không muốn như vậy.”