Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-543
CHƯƠNG 543: ĐẸP TRAI TĂNG GẤP ĐÔI
CHƯƠNG 543: ĐẸP TRAI TĂNG GẤP ĐÔI
Lúc quay lại quán cà phê của khách sạn, Đường Uyển và Thẩm Tiếu đang chơi đùa rất sôi nổi. Hai người đang cầm cái phễu cà phê nhỏ nước ở trên bàn, thấy anh ta đi đến, Thẩm Tiếu còn đưa ly cà phê ở trước mặt đến cho anh ta: "Chú ơi, đây là cà phê cháu làm cho chú đó."
Tâm trạng của Mã Thiên Xích mới hơi thả lỏng được chút xíu, nhận lấy nhấp một ngụm: "Không tệ."
Lớn lên đã biết hiếu kính chú, anh ta rất vui mừng.
"Cô Phùng đã đi rồi à?" Đường Uyển hỏi.
"Ừm."
"Chú ơi, đợi lát nữa thì chúng ta đến đâu chơi đây?" Thẩm Tiếu đã không gặp anh ta trong một thời gian, nhưng không hề thấy lạ lẫm, vừa nghĩ tới có thể ra ngoài chơi với chú liền cảm thấy rất vui vẻ.
"Cháu muốn đi đâu đây?"
Đôi mắt to tròn của Thẩm Tiếu đảo quanh, cực kì kích động mà mở miệng nói: "Cháu muốn đến phòng chơi game, còn muốn chơi bóng rổ, còn có xe đua nữa."
Trước đó Thẩm Dĩnh đều luôn luôn không đồng ý để thằng bé đến những chỗ như thế này, anh ta cũng sẽ rất phối hợp mà không dẫn thằng bé đi. Nhưng mà thấy thằng bé cười đến vui vẻ như vậy, anh ta không đành lòng quét sạch sự vui vẻ của trẻ nhỏ, gật đầu đồng ý: "Được thôi, chú sẽ dẫn cháu đi, nhưng mà cháu phải nghe lời đó, không được chạy lung tung."
"Cháu nghe lời cháu nghe lời mà." Thẩm Tiếu liên tiếp nói mấy câu nghe lời, ngay cả bánh gato nhỏ cũng không ăn, lập tức lôi kéo anh ta đi ra ngoài: "Chúng ta đi chơi thôi."
Đi đến cửa rồi vẫn không quên gọi Đường Uyển: "Dì xinh đẹp ơi, dì cũng đi chung với bọn cháu đi."
Một đứa bé dễ thương như vậy, cho dù là ai nhìn cũng sẽ cảm thấy thích, Đường Uyển cũng không ngoại lệ: "Được thôi, dì sẽ đi với cháu."
. . . . . .
Ba người cứ như vậy mà trực tiếp xuất phát từ khách sạn đến một phòng trò chơi ở gần đó, mới vừa đi đến cửa đã nghe thấy âm thanh ồn ào truyền ra ở bên trong, đã lâu rồi Đường Uyển cũng không đến chỗ như thế này, có chút không quen mà che lỗ tai lại.
Mã Thiên Xích mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng trong đám người mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi giống như là hạc giữa bầy gà, nhìn không thích hợp tí nào.
Người đàn ông đi đến quầy hàng, hai nhân viên thu ngân ngủ gà ngủ gật mau chóng đứng dậy từ trên ghế, không kiên nhẫn mà hỏi một câu: "Cần bao nhiêu đồng?"
Mã Thiên Xích lấy một triệu rưỡi từ trong ví tiền ra đặt ở trên quầy: "Nhiêu đây."
Âm thanh rõ ràng của người đàn ông phát ra từ tiếng ồn ào, cô gái ở quầy thu ngân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai, cô ta đỏ mặt xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn: "Vâng, xin chờ một chút."
Không bao lâu, cô ta đã lấy ra năm cái túi trong suốt, mỗi một cái túi đựng một trăm đồng tiền xu chơi trò chơi: "Đây là tiền chơi trò chơi của ngài, cầm đi ạ."
Mã Thiên Xích lấy túi, ánh mắt cũng không thèm dừng lại một chút, chỉ để lại một tiếng cảm ơn lạnh lùng rồi đi về phía Đường Uyển và Thẩm Tiếu đó không xa.
Nhân viên thu ngân đáng tiếc buông tiếng thở dài: "Haiz, hóa ra đã có vợ và con rồi."
Đường Uyển Nhìn anh ta đưa một túi đồng xu trò chơi cho Thẩm Tiếu, không biết tại sao lại bị cảnh tượng trước mắt chọc cười, cô Im lặng nhếch khóe môi lên lại bị ta nhìn thấy.
"Cười cái gì hả?" Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ hơi khó chịu.
Đường Uyển nhanh chóng miễn cưỡng kéo miệng mình xuống: "Đâu có cười đâu."
Cô muốn cười nhưng mà lại không dám cười, khóe miệng dùng sức đến nỗi run lên mấy lần, sắc mặt của Mã Thiên Xích có chút khó coi, tức giận nhét mấy túi đựng đồng xu trò chơi ở trong tay vào trong tay cô: "Cầm đi."
Nhìn bóng lưng của người đàn ông bước nhanh đi về phía trước, Đường Uyển lại buồn cười một lần nữa, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mã Thiên Xích xì hơi, hóa ra là anh ta cũng có lúc xấu hổ.
Trong phòng trò chơi hỗn loạn, Mã Thiên Xích không có chút hứng thú cũng không hề đụng tay vào trò chơi, ngược lại là toàn bộ hành trình này Đường Uyển đều cẩn thận kiên nhẫn chơi với Thẩm Tiếu. Hai người đi đến trước máy ném bóng rổ, đầu của Thẩm Tiếu cao hơn so với cái bàn một cái đầu rưỡi, cô bỏ ba đồng xu trò chơi vào trong, rất nhanh đã có mấy quả bóng rổ được ngăn cách trồi lên.
Máy quả bóng rổ tròn vo rơi xuống bên cạnh tay, bọn họ liền cầm lên ném qua, cứ ném thẳng về phía trước, chỉ tiếc là cảm giác không tốt, hơn phân nửa đều rơi ra ngoài, tổng cộng cũng không trúng được mấy quả.
Thẩm Tiếu cảm thấy vẫn chưa đủ ghiền, lại chơi hai lượt nữa, số lượng ném trúng cũng tạm được, Đường Uyển lại đổ không ít mồ hôi.
Mã Thiên Xích vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát lạnh lùng mở miệng nói: "Trình độ quá kém."
Thẩm Tiếu: "..."
Đường Uyển: "...:
Hai người đều quay về phía người nói lời châm chọc kia, chỉ thấy bộ dáng của anh ta không hề để vào mắt, xem thường cực kỳ.
Đường Uyển không dám nói gì, còn Thẩm Tiếu thì cũng không cố kỵ, khuôn mặt nhỏ nhắn hất lên, không phục mà tuyên chiến: "Hừ, chú cũng ném thử một chút đi, nói không chừng còn ném không trúng nhiều bằng cháu với dì Đường nữa."
Nói hay lắm.
Đường Uyển yên lặng khen thưởng Thẩm Tiếu ở trong lòng.
Cô vốn cho rằng Mã Thiên Xích căn bản cũng sẽ không để ý tới thằng bé, nhưng không ngờ người này lại trực tiếp đi tới, nghiêng người liếc Mấy quả bóng rổ kia một chút: "Nếu như chú thắng thì sao đây?"
"Vậy thì cháu sẽ đồng ý một yêu cầu của chú."
"Được thôi, một lời đã định." Mã Thiên Xích xoay người sang xòe bàn tay ra với Đường Uyển.
"Cái gì?"
"Đồng xu trò chơi."
Còn, còn thật sự muốn chơi?
Đường Uyển có chút đờ đẫn móc ba đồng xu từ trong túi đồng xu trò chơi ra, lạch cạch lạch cạch quăng vào máy, "xoạt" một tiếng, tấm ngăn rớt ra, mấy quả bóng rổ lại lăn xuống một lần nữa.
Chỉ nhìn thấy người này nhanh chóng mặt một quả lên, một tay kéo quả bóng, bàn tay khác lại vịn quả bóng, hơi nâng nó lên cao một chút. Cổ tay vừa mới xoay chuyển một cái mà quả bóng kia đã bay thẳng tắp về phía trước, giống như là đã tính xong khoảng cách, xuất hiện một vòng cung, vững vàng lọt vào trong khung bóng rổ.
Một đường bóng vô cùng đẹp.
Nhưng cũng có thể nói là trùng hợp thì sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, lại một cú ném rổ chuẩn xác, Đường Uyển nhìn qua điểm trên màn hình đang không ngừng tăng cao, thời gian chơi còn chưa tới một nửa mà đã vượt qua thành tích lúc nãy của cô.
Anh cao một mét tám, dáng người tương đối mạnh mẽ, lúc này dáng vẻ cầm bóng rổ ném về phía trước càng khiến người ta nhìn lom lom, huống chi là anh còn có khí chất, ngũ quan cứng rắn, trong chốc lát bên cạnh máy chơi trò chơi đã bắt đầu có người vây xem.
Hai phút sau, trò chơi kết thúc, Thẩm Tiếu nhịn không được mà vỗ tay: "Chú ơi, chú lợi hại quá."
Rõ ràng chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng Đường Uyển chính là lại cảm thấy Mã Thiên Xích của lúc nãy cực kỳ cực kỳ đẹp trai, so với lúc anh xem tài liệu thì còn đẹp trai hơn...
Mã Thiên Xích cúi người xuống cưng chiều xoa đầu của bánh bao nhỏ: "Đừng quên là cháu đã đồng ý yêu cầu của chú rồi đó, chờ chú nghĩ kỹ xong sẽ nói cho cháu biết."
Lúc này Thẩm Tiếu mới nhớ lại Lúc nãy mình đã hứa hẹn, mặc dù hơi không tình nguyện nhưng mà vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn: "Biết rồi ạ."
Mã Thiên Xích hài lòng thu tay lại, ngồi dậy muốn dẫn thằng bé đến chơi những trò chơi khác, lại nhìn thấy Đường Uyển không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm. Anh ta hơi nhíu mày, đi gần một bước về phía cô, môi mỏng gọi tên của cô: "Đường Uyển?"
Nghe thấy có người gọi mình, lúc này Đường Uyển mới hoàn hồn lại, hai mắt chớp chớp: "Gì chứ?"
Mã Thiên Xích thấy cô thất thần, mi tâm nhíu chặt lại: "Nghĩ cái gì vậy, đi thôi."
"... À."
Đường Uyển cầm đồng xu trò chơi giống như là quản gia yên lặng đi ở sau lưng một lớn một nhỏ, nghĩ đến lúc nãy mình thất thố, cô không khỏi hối hận, dùng túi đựng tiền xu gõ một cái lên trán.
Đường Uyển ơi là Đường Uyển, chỉ là ném bóng rổ mà thôi, nhịp tim của mày tăng làm cái gì chứ, tiền đồ đâu rồi hả?
CHƯƠNG 543: ĐẸP TRAI TĂNG GẤP ĐÔI
Lúc quay lại quán cà phê của khách sạn, Đường Uyển và Thẩm Tiếu đang chơi đùa rất sôi nổi. Hai người đang cầm cái phễu cà phê nhỏ nước ở trên bàn, thấy anh ta đi đến, Thẩm Tiếu còn đưa ly cà phê ở trước mặt đến cho anh ta: "Chú ơi, đây là cà phê cháu làm cho chú đó."
Tâm trạng của Mã Thiên Xích mới hơi thả lỏng được chút xíu, nhận lấy nhấp một ngụm: "Không tệ."
Lớn lên đã biết hiếu kính chú, anh ta rất vui mừng.
"Cô Phùng đã đi rồi à?" Đường Uyển hỏi.
"Ừm."
"Chú ơi, đợi lát nữa thì chúng ta đến đâu chơi đây?" Thẩm Tiếu đã không gặp anh ta trong một thời gian, nhưng không hề thấy lạ lẫm, vừa nghĩ tới có thể ra ngoài chơi với chú liền cảm thấy rất vui vẻ.
"Cháu muốn đi đâu đây?"
Đôi mắt to tròn của Thẩm Tiếu đảo quanh, cực kì kích động mà mở miệng nói: "Cháu muốn đến phòng chơi game, còn muốn chơi bóng rổ, còn có xe đua nữa."
Trước đó Thẩm Dĩnh đều luôn luôn không đồng ý để thằng bé đến những chỗ như thế này, anh ta cũng sẽ rất phối hợp mà không dẫn thằng bé đi. Nhưng mà thấy thằng bé cười đến vui vẻ như vậy, anh ta không đành lòng quét sạch sự vui vẻ của trẻ nhỏ, gật đầu đồng ý: "Được thôi, chú sẽ dẫn cháu đi, nhưng mà cháu phải nghe lời đó, không được chạy lung tung."
"Cháu nghe lời cháu nghe lời mà." Thẩm Tiếu liên tiếp nói mấy câu nghe lời, ngay cả bánh gato nhỏ cũng không ăn, lập tức lôi kéo anh ta đi ra ngoài: "Chúng ta đi chơi thôi."
Đi đến cửa rồi vẫn không quên gọi Đường Uyển: "Dì xinh đẹp ơi, dì cũng đi chung với bọn cháu đi."
Một đứa bé dễ thương như vậy, cho dù là ai nhìn cũng sẽ cảm thấy thích, Đường Uyển cũng không ngoại lệ: "Được thôi, dì sẽ đi với cháu."
. . . . . .
Ba người cứ như vậy mà trực tiếp xuất phát từ khách sạn đến một phòng trò chơi ở gần đó, mới vừa đi đến cửa đã nghe thấy âm thanh ồn ào truyền ra ở bên trong, đã lâu rồi Đường Uyển cũng không đến chỗ như thế này, có chút không quen mà che lỗ tai lại.
Mã Thiên Xích mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng trong đám người mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi giống như là hạc giữa bầy gà, nhìn không thích hợp tí nào.
Người đàn ông đi đến quầy hàng, hai nhân viên thu ngân ngủ gà ngủ gật mau chóng đứng dậy từ trên ghế, không kiên nhẫn mà hỏi một câu: "Cần bao nhiêu đồng?"
Mã Thiên Xích lấy một triệu rưỡi từ trong ví tiền ra đặt ở trên quầy: "Nhiêu đây."
Âm thanh rõ ràng của người đàn ông phát ra từ tiếng ồn ào, cô gái ở quầy thu ngân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai, cô ta đỏ mặt xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn: "Vâng, xin chờ một chút."
Không bao lâu, cô ta đã lấy ra năm cái túi trong suốt, mỗi một cái túi đựng một trăm đồng tiền xu chơi trò chơi: "Đây là tiền chơi trò chơi của ngài, cầm đi ạ."
Mã Thiên Xích lấy túi, ánh mắt cũng không thèm dừng lại một chút, chỉ để lại một tiếng cảm ơn lạnh lùng rồi đi về phía Đường Uyển và Thẩm Tiếu đó không xa.
Nhân viên thu ngân đáng tiếc buông tiếng thở dài: "Haiz, hóa ra đã có vợ và con rồi."
Đường Uyển Nhìn anh ta đưa một túi đồng xu trò chơi cho Thẩm Tiếu, không biết tại sao lại bị cảnh tượng trước mắt chọc cười, cô Im lặng nhếch khóe môi lên lại bị ta nhìn thấy.
"Cười cái gì hả?" Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ hơi khó chịu.
Đường Uyển nhanh chóng miễn cưỡng kéo miệng mình xuống: "Đâu có cười đâu."
Cô muốn cười nhưng mà lại không dám cười, khóe miệng dùng sức đến nỗi run lên mấy lần, sắc mặt của Mã Thiên Xích có chút khó coi, tức giận nhét mấy túi đựng đồng xu trò chơi ở trong tay vào trong tay cô: "Cầm đi."
Nhìn bóng lưng của người đàn ông bước nhanh đi về phía trước, Đường Uyển lại buồn cười một lần nữa, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mã Thiên Xích xì hơi, hóa ra là anh ta cũng có lúc xấu hổ.
Trong phòng trò chơi hỗn loạn, Mã Thiên Xích không có chút hứng thú cũng không hề đụng tay vào trò chơi, ngược lại là toàn bộ hành trình này Đường Uyển đều cẩn thận kiên nhẫn chơi với Thẩm Tiếu. Hai người đi đến trước máy ném bóng rổ, đầu của Thẩm Tiếu cao hơn so với cái bàn một cái đầu rưỡi, cô bỏ ba đồng xu trò chơi vào trong, rất nhanh đã có mấy quả bóng rổ được ngăn cách trồi lên.
Máy quả bóng rổ tròn vo rơi xuống bên cạnh tay, bọn họ liền cầm lên ném qua, cứ ném thẳng về phía trước, chỉ tiếc là cảm giác không tốt, hơn phân nửa đều rơi ra ngoài, tổng cộng cũng không trúng được mấy quả.
Thẩm Tiếu cảm thấy vẫn chưa đủ ghiền, lại chơi hai lượt nữa, số lượng ném trúng cũng tạm được, Đường Uyển lại đổ không ít mồ hôi.
Mã Thiên Xích vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát lạnh lùng mở miệng nói: "Trình độ quá kém."
Thẩm Tiếu: "..."
Đường Uyển: "...:
Hai người đều quay về phía người nói lời châm chọc kia, chỉ thấy bộ dáng của anh ta không hề để vào mắt, xem thường cực kỳ.
Đường Uyển không dám nói gì, còn Thẩm Tiếu thì cũng không cố kỵ, khuôn mặt nhỏ nhắn hất lên, không phục mà tuyên chiến: "Hừ, chú cũng ném thử một chút đi, nói không chừng còn ném không trúng nhiều bằng cháu với dì Đường nữa."
Nói hay lắm.
Đường Uyển yên lặng khen thưởng Thẩm Tiếu ở trong lòng.
Cô vốn cho rằng Mã Thiên Xích căn bản cũng sẽ không để ý tới thằng bé, nhưng không ngờ người này lại trực tiếp đi tới, nghiêng người liếc Mấy quả bóng rổ kia một chút: "Nếu như chú thắng thì sao đây?"
"Vậy thì cháu sẽ đồng ý một yêu cầu của chú."
"Được thôi, một lời đã định." Mã Thiên Xích xoay người sang xòe bàn tay ra với Đường Uyển.
"Cái gì?"
"Đồng xu trò chơi."
Còn, còn thật sự muốn chơi?
Đường Uyển có chút đờ đẫn móc ba đồng xu từ trong túi đồng xu trò chơi ra, lạch cạch lạch cạch quăng vào máy, "xoạt" một tiếng, tấm ngăn rớt ra, mấy quả bóng rổ lại lăn xuống một lần nữa.
Chỉ nhìn thấy người này nhanh chóng mặt một quả lên, một tay kéo quả bóng, bàn tay khác lại vịn quả bóng, hơi nâng nó lên cao một chút. Cổ tay vừa mới xoay chuyển một cái mà quả bóng kia đã bay thẳng tắp về phía trước, giống như là đã tính xong khoảng cách, xuất hiện một vòng cung, vững vàng lọt vào trong khung bóng rổ.
Một đường bóng vô cùng đẹp.
Nhưng cũng có thể nói là trùng hợp thì sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, lại một cú ném rổ chuẩn xác, Đường Uyển nhìn qua điểm trên màn hình đang không ngừng tăng cao, thời gian chơi còn chưa tới một nửa mà đã vượt qua thành tích lúc nãy của cô.
Anh cao một mét tám, dáng người tương đối mạnh mẽ, lúc này dáng vẻ cầm bóng rổ ném về phía trước càng khiến người ta nhìn lom lom, huống chi là anh còn có khí chất, ngũ quan cứng rắn, trong chốc lát bên cạnh máy chơi trò chơi đã bắt đầu có người vây xem.
Hai phút sau, trò chơi kết thúc, Thẩm Tiếu nhịn không được mà vỗ tay: "Chú ơi, chú lợi hại quá."
Rõ ràng chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng Đường Uyển chính là lại cảm thấy Mã Thiên Xích của lúc nãy cực kỳ cực kỳ đẹp trai, so với lúc anh xem tài liệu thì còn đẹp trai hơn...
Mã Thiên Xích cúi người xuống cưng chiều xoa đầu của bánh bao nhỏ: "Đừng quên là cháu đã đồng ý yêu cầu của chú rồi đó, chờ chú nghĩ kỹ xong sẽ nói cho cháu biết."
Lúc này Thẩm Tiếu mới nhớ lại Lúc nãy mình đã hứa hẹn, mặc dù hơi không tình nguyện nhưng mà vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn: "Biết rồi ạ."
Mã Thiên Xích hài lòng thu tay lại, ngồi dậy muốn dẫn thằng bé đến chơi những trò chơi khác, lại nhìn thấy Đường Uyển không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm. Anh ta hơi nhíu mày, đi gần một bước về phía cô, môi mỏng gọi tên của cô: "Đường Uyển?"
Nghe thấy có người gọi mình, lúc này Đường Uyển mới hoàn hồn lại, hai mắt chớp chớp: "Gì chứ?"
Mã Thiên Xích thấy cô thất thần, mi tâm nhíu chặt lại: "Nghĩ cái gì vậy, đi thôi."
"... À."
Đường Uyển cầm đồng xu trò chơi giống như là quản gia yên lặng đi ở sau lưng một lớn một nhỏ, nghĩ đến lúc nãy mình thất thố, cô không khỏi hối hận, dùng túi đựng tiền xu gõ một cái lên trán.
Đường Uyển ơi là Đường Uyển, chỉ là ném bóng rổ mà thôi, nhịp tim của mày tăng làm cái gì chứ, tiền đồ đâu rồi hả?