Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-540
CHƯƠNG 540: BA MẸ KHÔNG CẦN CON NỮA HẢ?
CHƯƠNG 540: BA MẸ KHÔNG CẦN CON NỮA HẢ?
"Anh không cho phép em nói mình như vậy." Câu nói này không thể nghi ngờ gì giống như đang cắm một dao vào Lục Hi, giọng nói của anh trở nên lớn hơn, giống như là đang muốn thức tỉnh cô: "Có bao nhiêu sóng to gió lớn chúng ta đều cố gắng vượt qua được, bây giờ chỉ vì vết sẹo tạm thời chưa khỏi hẳn mà em muốn từ bỏ sao?"
"Em cũng không muốn từ bỏ, nhưng mà..." Giọng nói của cô cứ bị tắc nghẽn lại nói không nên lời.
"Cứ giao cho anh, giao cho Quyết Trình, cậu ấy sẽ giúp chúng ta vượt qua cửa ải này, tất cả mọi người đều đang chờ em trở về, chẳng lẽ em không muốn sớm được gặp Tiếu Tiếu?"
Nói đến Thẩm Tiếu, rốt cuộc Thẩm Dĩnh cũng có một chút phản ứng, mặc dù không nhớ rõ đứa bé này từ đâu mà đến, nhưng mà mỗi lần nhắc đến tên của thằng bé thì trong lòng của cô khẽ run rẩy một chút, loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời kia cuối cùng cũng có thể khống chế được sự kích động của cô, mặc dù không nhớ rõ đứa bé kia, nhưng mà cảm giác trong tiềm thức của cô sẽ không gạt người.
Suýt nữa thì cô quên mất mình đã là một người mẹ.
Lục Hi thấy cô nghe được, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra: "Dĩnh Dĩnh, đây không phải là cuộc sống của chúng ta, có điều bây giờ cần phải tiếp nhận trị liệu cho nên mới tạm thời ở đây. Chỉ cần em có lòng tin thì khôi phục sẽ không quá chậm đâu, chúng ta cũng nên trở về cuộc sống vốn có của mình."
Kể từ sau khi cô bị Hawk bắt cóc, cuộc sống của bọn họ đã hoàn toàn bị xáo trộn, hiện tại bản án đã kết thúc rồi, chuyện duy nhất cần thiết bây giờ chính là đợi cho sức khỏe của cô ổn định lại, về phần những cái khác thì chỉ cần bọn họ quay về nước nhất định sẽ chậm rãi tốt hơn.
Cảm xúc của Thẩm Dĩnh dần dần bình thường lại một chút, cô đã thôi buồn rầu, cũng không mâu thuẫn kịch liệt giống như lúc nãy, cô lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một mảng lớn cây xanh um tùm và mặt cỏ trong công viên ở cách đó không xa, còn có những bệnh nhân đang đi tản bộ. Lục Hi biết cô cần ở một mình để tỉnh táo lại, cho nên ngồi giữ ở ngoài cửa phòng bệnh.
Lúc La Quyết Trình và Điền Tang Tang đến thay thuốc thì thấy anh ngồi ở hành lang ngoài cửa phòng bệnh, La Quyết Trình và Điền Tang Tang liếc mắt liếc nhìn nhau một cái, sau đó cô ta cầm thuốc đi vào phòng bệnh chừa lại hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau ở ngoài cửa phòng bệnh.
"Bị đuổi ra ngoài à?" La Quyết Trình bất đắc dĩ trêu ghẹo một câu.
"Cô ấy đã nhìn thấy vết sẹo trên người mình, khóc lớn cả một hồi, tâm trạng rất xuống cấp." Hai tay của Lục Hi chống trên đầu gối, ngón tay cái chống đỡ trên sống mũi, giọng nói mang theo chút mỏi mệt.
La Quyết Trình có chút bất ngờ, nhưng cũng đã dự liệu sẵn, nửa ngày sau mới nói: "Sớm muộn gì cũng phải biết."
"Quyết Trình, tôi đột nhiên không biết nên làm thế nào bây giờ." Người đàn ông nặng nề lên tiếng, có sự mệt mỏi và kìm chế kéo dài trên trán: "Cô ấy không nhớ nổi những chuyện xảy ra giữa hai người bọn tôi, cho dù nói cái gì thì cô ấy cũng giống như không hiểu được."
La Quyết Trình cũng có cảm giác tương tự giống như anh, đối mặt với cửa ải khó qua, điều quan trọng nhất là cần hai người ủng hộ lẫn nhau, dành lòng tin cho nhau. Nhưng mà bây giờ Thẩm Dĩnh đã không nhớ anh, nên anh không biết phải làm như thế nào.
Nhưng mà...
"Lục Hi, việc mất trí nhớ sẽ khiến cho cô ấy tạm thời quên cậu, nhưng mà phần ký ức này sẽ không quên mất hoàn toàn. Con người là động vật có tình cảm, trong tiềm thức thì cậu vẫn là người mà cô ấy tin tưởng nhất." La Quyết Trình đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, trải qua thời gian lâu như vậy, anh đã gầy đi không ít, bả vai cũng giống như ốm đi một vòng: "Bây giờ là thời gian mà cô ấy không tỉnh táo nhất, cậu nhất định phải chống đỡ."
Nếu như cả hai người đều mất đi lòng tin như vậy, cho dù y thuật của anh ta cao siêu hay tài giỏi đến đâu thì kết quả sau cùng vẫn không thể tốt được.
Dù sao Thẩm Dĩnh cũng là bệnh nhân, năng lực chịu đựng của cô có hạn, cần phải có một suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ và sự ủng hộ của người ở bên cạnh mới có thể vượt qua giai đoạn này, anh ta sợ nhất chính là Lục Hi cũng mất đi lòng tin.
Nhưng mà nói tới nói lui, may mắn là thật sự không muốn từ bỏ, chờ La Quyết Trình nói xong câu đó, anh cũng đứng dậy đi vào phòng bệnh.
La Quyết Trình tức thời nhẹ nhàng thở ra, nhìn cửa phòng bệnh kia thì trong lòng lại không thoải mái. Anh ta đã theo nghề y nhiều năm như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên anh ta quan tâm đến chuyện trị liệu, hi vọng là hai người đã chịu đủ khó khăn trắc trở rồi, không cần phải tiếp tục trải qua chuyện đau xót gì nữa.
. . . . . .
Chớp mắt một cái đã trôi qua hai tháng Thẩm Dĩnh trị liệu ở nước ngoài, cộng thêm thời gian trước đó cũng đã hơn ba tháng rồi. Nửa học kì sau của Thẩm Tiếu cũng đã sắp kết thúc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ba và mẹ đâu.
Không phải là Lục Hi chưa từng nghĩ tới muốn bay về nước để xem tình huống của con trai, chỉ là anh trở về không bao lâu liền phải đi khỏi, đối với con mà nói cũng là tổn thương, huống hồ gì tình hình của Thẩm Dĩnh anh cũng không thể giao cho người khác được.
Mỗi một ngày gọi video chính là chuyện mà Thẩm Tiếu mong đợi nhất, dựa vào chiếc Ipad nho nhỏ này để gắn bó tình cảm gia đình.
Nhưng mà thời gian lâu dài tâm lý của trẻ con khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch nhìn thấy mà đau lòng, tuổi tác đã cao có chút khoảng cách thế hệ với trẻ con, chỉ có thể tìm Phùng Tuyết Du đến để đưa thằng bé ra ngoài chơi.
Phùng Tuyết Du ở phía bên đây đương nhiên làm việc nhân đức thì không nhường ai, nghe được chuyện của Thẩm Dĩnh từ chỗ của Lưu Sinh Yên, lúc đầu cô ấy cũng lo lắng mình không giúp gì được cho cô, giờ có thể chăm sóc cho Thẩm Tiếu thì cũng tốt rồi.
Ngày hôm nay cô ấy dẫn Thẩm Tiếu đến công viên giải trí và phòng trò chơi điện tử mà thằng bé yêu thích nhất, thấy được nụ cười vui vẻ đã lâu từ trên mặt của đứa bé, có điều Nụ cười này cũng không tiếp tục được lâu, đến lúc ăn cơm cũng đã không còn sức vui mừng như lúc trước nữa.
Phùng Tuyết Du cắt phần bít tết dành cho trẻ con ở trước mặt của thằng bé, vừa cắt vừa nói: "Tiếu Tiếu à, ăn cơm thôi, con đang nghĩ gì thế?"
Tiếu Tiếu lắc đầu, ánh mắt rõ ràng không bình thường: "Không nghĩ cái gì ạ."
Phùng Tuyết Du ra vẻ khổ sở nhìn thằng bé: "Tiếu Tiếu trưởng thành rồi, còn có bí mật nhỏ của mình nữa, còn không thèm kể cho mẹ nuôi nghe nữa có đúng không? Mẹ nuôi thật là đau lòng..."
Đứa nhỏ Tiếu Tiếu này hiền lành, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp, cái đầu nhỏ dần dần gục xuống, cả nửa ngày mới nhỏ giọng nói một câu: "Con nhớ ba với mẹ."
Phùng Tuyết Du nhìn bả vai nho nhỏ của thằng bé, vóng dáng cũng nhỏ nốt, còn có giọng nói nhớ nhung lại đè thấp kia, cả trái tim đều thắt chặt lại.
"Không phải là ngày nào con cũng gọi điện thoại video cho ba với mẹ hay sao?"
Thẩm Tiếu gật đầu: "Nhưng mà con muốn gặp bọn họ, muốn được hai người bọn họ đưa con đến trường học giống như trước kia, cùng nhau ăn cơm với con."
Từ nhỏ Thẩm Tiếu lớn lên ở bên cạnh của Thẩm Dĩnh, trải qua một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của ba, thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, suy nghĩ cũng tinh tế hơn so với những đứa bé cùng tuổi. Bây giờ một nhà ba người bọn họ mới vừa trải qua cuộc sống hạnh phúc không bao lâu, bây giờ lại đứng trước chia ly như thế này, chỉ là một đứa bé mới sáu tuổi thì trong lòng nhất định cũng rất khổ sở.
Phùng Tuyết Du đau lòng không thôi, nắm lấy bàn tay mập mạp của thằng bé đang để trên bàn: "Ba mẹ của con thật sự là có chuyện gấp nên không thể đi được, bọn họ cũng rất muốn gặp con đó."
"Có thật vậy không ạ?" Thẩm Tiếu đáng thương bĩu môi, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn khóc: "Con sợ là bọn họ không cần con nữa..."
"Sao lại như vậy được." Trái tim của Phùng Tuyết Du giống như bị đâm một nhát, vừa đau lòng lại vừa chua xót: "Hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không thể không cần Tiếu Tiếu được, ba và mẹ của con yêu con nhất."
"Vậy tại sao bọn họ lại không đến thăm con?"
Phùng Tuyết Du không biết nên giải thích như thế nào với thằng bé, chỉ có thể nói: "Tiếu Tiếu à, mỗi một người đều có trách nhiệm của mình, hai người bọn họ ngoại trừ là ba mẹ của con thì ba của con còn là một luật sư, ba con cũng cần phải đi giúp đỡ những người khác."
CHƯƠNG 540: BA MẸ KHÔNG CẦN CON NỮA HẢ?
"Anh không cho phép em nói mình như vậy." Câu nói này không thể nghi ngờ gì giống như đang cắm một dao vào Lục Hi, giọng nói của anh trở nên lớn hơn, giống như là đang muốn thức tỉnh cô: "Có bao nhiêu sóng to gió lớn chúng ta đều cố gắng vượt qua được, bây giờ chỉ vì vết sẹo tạm thời chưa khỏi hẳn mà em muốn từ bỏ sao?"
"Em cũng không muốn từ bỏ, nhưng mà..." Giọng nói của cô cứ bị tắc nghẽn lại nói không nên lời.
"Cứ giao cho anh, giao cho Quyết Trình, cậu ấy sẽ giúp chúng ta vượt qua cửa ải này, tất cả mọi người đều đang chờ em trở về, chẳng lẽ em không muốn sớm được gặp Tiếu Tiếu?"
Nói đến Thẩm Tiếu, rốt cuộc Thẩm Dĩnh cũng có một chút phản ứng, mặc dù không nhớ rõ đứa bé này từ đâu mà đến, nhưng mà mỗi lần nhắc đến tên của thằng bé thì trong lòng của cô khẽ run rẩy một chút, loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời kia cuối cùng cũng có thể khống chế được sự kích động của cô, mặc dù không nhớ rõ đứa bé kia, nhưng mà cảm giác trong tiềm thức của cô sẽ không gạt người.
Suýt nữa thì cô quên mất mình đã là một người mẹ.
Lục Hi thấy cô nghe được, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra: "Dĩnh Dĩnh, đây không phải là cuộc sống của chúng ta, có điều bây giờ cần phải tiếp nhận trị liệu cho nên mới tạm thời ở đây. Chỉ cần em có lòng tin thì khôi phục sẽ không quá chậm đâu, chúng ta cũng nên trở về cuộc sống vốn có của mình."
Kể từ sau khi cô bị Hawk bắt cóc, cuộc sống của bọn họ đã hoàn toàn bị xáo trộn, hiện tại bản án đã kết thúc rồi, chuyện duy nhất cần thiết bây giờ chính là đợi cho sức khỏe của cô ổn định lại, về phần những cái khác thì chỉ cần bọn họ quay về nước nhất định sẽ chậm rãi tốt hơn.
Cảm xúc của Thẩm Dĩnh dần dần bình thường lại một chút, cô đã thôi buồn rầu, cũng không mâu thuẫn kịch liệt giống như lúc nãy, cô lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một mảng lớn cây xanh um tùm và mặt cỏ trong công viên ở cách đó không xa, còn có những bệnh nhân đang đi tản bộ. Lục Hi biết cô cần ở một mình để tỉnh táo lại, cho nên ngồi giữ ở ngoài cửa phòng bệnh.
Lúc La Quyết Trình và Điền Tang Tang đến thay thuốc thì thấy anh ngồi ở hành lang ngoài cửa phòng bệnh, La Quyết Trình và Điền Tang Tang liếc mắt liếc nhìn nhau một cái, sau đó cô ta cầm thuốc đi vào phòng bệnh chừa lại hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau ở ngoài cửa phòng bệnh.
"Bị đuổi ra ngoài à?" La Quyết Trình bất đắc dĩ trêu ghẹo một câu.
"Cô ấy đã nhìn thấy vết sẹo trên người mình, khóc lớn cả một hồi, tâm trạng rất xuống cấp." Hai tay của Lục Hi chống trên đầu gối, ngón tay cái chống đỡ trên sống mũi, giọng nói mang theo chút mỏi mệt.
La Quyết Trình có chút bất ngờ, nhưng cũng đã dự liệu sẵn, nửa ngày sau mới nói: "Sớm muộn gì cũng phải biết."
"Quyết Trình, tôi đột nhiên không biết nên làm thế nào bây giờ." Người đàn ông nặng nề lên tiếng, có sự mệt mỏi và kìm chế kéo dài trên trán: "Cô ấy không nhớ nổi những chuyện xảy ra giữa hai người bọn tôi, cho dù nói cái gì thì cô ấy cũng giống như không hiểu được."
La Quyết Trình cũng có cảm giác tương tự giống như anh, đối mặt với cửa ải khó qua, điều quan trọng nhất là cần hai người ủng hộ lẫn nhau, dành lòng tin cho nhau. Nhưng mà bây giờ Thẩm Dĩnh đã không nhớ anh, nên anh không biết phải làm như thế nào.
Nhưng mà...
"Lục Hi, việc mất trí nhớ sẽ khiến cho cô ấy tạm thời quên cậu, nhưng mà phần ký ức này sẽ không quên mất hoàn toàn. Con người là động vật có tình cảm, trong tiềm thức thì cậu vẫn là người mà cô ấy tin tưởng nhất." La Quyết Trình đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, trải qua thời gian lâu như vậy, anh đã gầy đi không ít, bả vai cũng giống như ốm đi một vòng: "Bây giờ là thời gian mà cô ấy không tỉnh táo nhất, cậu nhất định phải chống đỡ."
Nếu như cả hai người đều mất đi lòng tin như vậy, cho dù y thuật của anh ta cao siêu hay tài giỏi đến đâu thì kết quả sau cùng vẫn không thể tốt được.
Dù sao Thẩm Dĩnh cũng là bệnh nhân, năng lực chịu đựng của cô có hạn, cần phải có một suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ và sự ủng hộ của người ở bên cạnh mới có thể vượt qua giai đoạn này, anh ta sợ nhất chính là Lục Hi cũng mất đi lòng tin.
Nhưng mà nói tới nói lui, may mắn là thật sự không muốn từ bỏ, chờ La Quyết Trình nói xong câu đó, anh cũng đứng dậy đi vào phòng bệnh.
La Quyết Trình tức thời nhẹ nhàng thở ra, nhìn cửa phòng bệnh kia thì trong lòng lại không thoải mái. Anh ta đã theo nghề y nhiều năm như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên anh ta quan tâm đến chuyện trị liệu, hi vọng là hai người đã chịu đủ khó khăn trắc trở rồi, không cần phải tiếp tục trải qua chuyện đau xót gì nữa.
. . . . . .
Chớp mắt một cái đã trôi qua hai tháng Thẩm Dĩnh trị liệu ở nước ngoài, cộng thêm thời gian trước đó cũng đã hơn ba tháng rồi. Nửa học kì sau của Thẩm Tiếu cũng đã sắp kết thúc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ba và mẹ đâu.
Không phải là Lục Hi chưa từng nghĩ tới muốn bay về nước để xem tình huống của con trai, chỉ là anh trở về không bao lâu liền phải đi khỏi, đối với con mà nói cũng là tổn thương, huống hồ gì tình hình của Thẩm Dĩnh anh cũng không thể giao cho người khác được.
Mỗi một ngày gọi video chính là chuyện mà Thẩm Tiếu mong đợi nhất, dựa vào chiếc Ipad nho nhỏ này để gắn bó tình cảm gia đình.
Nhưng mà thời gian lâu dài tâm lý của trẻ con khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch nhìn thấy mà đau lòng, tuổi tác đã cao có chút khoảng cách thế hệ với trẻ con, chỉ có thể tìm Phùng Tuyết Du đến để đưa thằng bé ra ngoài chơi.
Phùng Tuyết Du ở phía bên đây đương nhiên làm việc nhân đức thì không nhường ai, nghe được chuyện của Thẩm Dĩnh từ chỗ của Lưu Sinh Yên, lúc đầu cô ấy cũng lo lắng mình không giúp gì được cho cô, giờ có thể chăm sóc cho Thẩm Tiếu thì cũng tốt rồi.
Ngày hôm nay cô ấy dẫn Thẩm Tiếu đến công viên giải trí và phòng trò chơi điện tử mà thằng bé yêu thích nhất, thấy được nụ cười vui vẻ đã lâu từ trên mặt của đứa bé, có điều Nụ cười này cũng không tiếp tục được lâu, đến lúc ăn cơm cũng đã không còn sức vui mừng như lúc trước nữa.
Phùng Tuyết Du cắt phần bít tết dành cho trẻ con ở trước mặt của thằng bé, vừa cắt vừa nói: "Tiếu Tiếu à, ăn cơm thôi, con đang nghĩ gì thế?"
Tiếu Tiếu lắc đầu, ánh mắt rõ ràng không bình thường: "Không nghĩ cái gì ạ."
Phùng Tuyết Du ra vẻ khổ sở nhìn thằng bé: "Tiếu Tiếu trưởng thành rồi, còn có bí mật nhỏ của mình nữa, còn không thèm kể cho mẹ nuôi nghe nữa có đúng không? Mẹ nuôi thật là đau lòng..."
Đứa nhỏ Tiếu Tiếu này hiền lành, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp, cái đầu nhỏ dần dần gục xuống, cả nửa ngày mới nhỏ giọng nói một câu: "Con nhớ ba với mẹ."
Phùng Tuyết Du nhìn bả vai nho nhỏ của thằng bé, vóng dáng cũng nhỏ nốt, còn có giọng nói nhớ nhung lại đè thấp kia, cả trái tim đều thắt chặt lại.
"Không phải là ngày nào con cũng gọi điện thoại video cho ba với mẹ hay sao?"
Thẩm Tiếu gật đầu: "Nhưng mà con muốn gặp bọn họ, muốn được hai người bọn họ đưa con đến trường học giống như trước kia, cùng nhau ăn cơm với con."
Từ nhỏ Thẩm Tiếu lớn lên ở bên cạnh của Thẩm Dĩnh, trải qua một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của ba, thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, suy nghĩ cũng tinh tế hơn so với những đứa bé cùng tuổi. Bây giờ một nhà ba người bọn họ mới vừa trải qua cuộc sống hạnh phúc không bao lâu, bây giờ lại đứng trước chia ly như thế này, chỉ là một đứa bé mới sáu tuổi thì trong lòng nhất định cũng rất khổ sở.
Phùng Tuyết Du đau lòng không thôi, nắm lấy bàn tay mập mạp của thằng bé đang để trên bàn: "Ba mẹ của con thật sự là có chuyện gấp nên không thể đi được, bọn họ cũng rất muốn gặp con đó."
"Có thật vậy không ạ?" Thẩm Tiếu đáng thương bĩu môi, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn khóc: "Con sợ là bọn họ không cần con nữa..."
"Sao lại như vậy được." Trái tim của Phùng Tuyết Du giống như bị đâm một nhát, vừa đau lòng lại vừa chua xót: "Hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không thể không cần Tiếu Tiếu được, ba và mẹ của con yêu con nhất."
"Vậy tại sao bọn họ lại không đến thăm con?"
Phùng Tuyết Du không biết nên giải thích như thế nào với thằng bé, chỉ có thể nói: "Tiếu Tiếu à, mỗi một người đều có trách nhiệm của mình, hai người bọn họ ngoại trừ là ba mẹ của con thì ba của con còn là một luật sư, ba con cũng cần phải đi giúp đỡ những người khác."