Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-391
CHƯƠNG 391: NỤ HÔN NÓNG BỎNG TRÊN ĐẦU GIƯỜNG
CHƯƠNG 391: NỤ HÔN NÓNG BỎNG TRÊN ĐẦU GIƯỜNG
Chỉ tiếc là hai người đang chìm vào giấc ngủ say không hề nghe thấy lời anh nói, đáp lại anh chỉ có tiếng hừ bất mãn của Thẩm Dĩnh.
Sau khi thành công bế bổng Thẩm Dĩnh lên, Lục Hi rảo bước đi vào nhà, quay người đi vào phòng ngủ, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, thấy cô không có ý muốn tỉnh dậy bèn quay trở lại phòng của con trai, cẩn thận ghém chăn cho cậu bé, tắt đèn rồi mới đi ra ngoài.
Lúc về đến phòng ngủ, người phụ nữ trên giường đã đổi tư thế khác, cơ thể hơi cong về bên phải, mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường.
Cô vẫn còn mặc đồ đi chơi trên người, trông có vẻ không thoải mái lắm, sau khi suy nghĩ trong giây lát, không biết đã nghĩ đến chuyện gì mà đôi mắt anh hơi tối đi, rồi quay người đi vào phòng để đồ, lấy một chiếc váy lụa ren màu be ra.
Về đến bên giường ngủ, anh cẩn thận cởi nút áo cô ra, vốn dĩ không hề ôm ý đồ gì khác trong lòng, chỉ muốn giúp cô ngủ ngon giấc mà thôi, nhưng khi bàn tay càng lúc càng lướt xuống, để lộ làn da trắng trẻo đến nỗi chói mắt của cô...
Tiếng hít thở của anh không khỏi trở nên nặng nề, anh nhanh tay hơn, khó khăn lắm mới cởi được áo sơ mi của cô ra, vào giây phút chiếc áo mở bung, đường nét đáng tự hào trên cơ thể cô xuất hiện, bị bao bọc trong áo lót đen, hình thành thế đối lập thị giác một cách rõ ràng, trên nước da trắng ngần ấy vẫn còn lưu lại vết hôn của anh vào cái hôm ở bệnh viện ấy.
Càng nhìn xuống dưới, thấy vết sẹo nhạt màu ở trên eo cô, đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, nhưng lần nào cũng kích thích vào tâm lý của anh.
Lục Hi trượt người xuống đôi chút, cúi đầu hôn lên vết sẹo của cô, đôi môi mỏng dịu dàng của anh lưu luyến nơi ấy mãi không thôi, đấy là nơi đã đem lại một cuộc đời hoàn toàn mới mẻ và niềm cảm động khôn xiết cho anh.
Vừa nghĩ đến việc Thẩm Tiếu đã bước đến với thế giới này từ nơi ấy, máu trong người anh sôi lên sùng sục.
Từ lúc được anh ôm đi đổi một chỗ ngủ khác, Thẩm Dĩnh đã không yên giấc, lúc này cái hôn của anh lại làm cô thấy ngứa ngáy, mơ mơ màng màng mở mắt dậy, bèn nhìn thấy chiếc đèn thủy tinh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trên đỉnh đầu.
Cô ngẩn người trong phút chốc, ánh đèn làm mắt cô đau nhói, lúc nghiêng đầu tránh đi mới nhìn thấy một người đàn ông nằm bên cạnh mình.
"Á!" Thẩm Dĩnh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, cô cong người tránh né theo bản năng, hai tay chống lên vai Lục Hi, đẩy anh ta ra.
Lục Hi cũng hơi sững sờ, không ngờ rằng cô lại thức giấc, vào giây phút này, anh không hề phòng bị mà để cô đẩy mình sang một bên.
Suýt nữa đã bị đẩy rớt xuống giường, sau khi giữ vững cơ thể, sắc mặt anh hơi khó xem, nhưng khi trông thấy nửa người trên chỉ mặc áo lót, cùng với đôi mắt to tròn lấp lánh, đượm vẻ sợ hãi và mơ màng của cô, tất cả cảm giác khó chịu đều hóa thành lửa tình.
Thấy cô gái mà mình yêu phơi bày cơ thể trước mặt mình như thế, cho dù là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể ngồi yên được.
Lục Hi quỳ gối trên giường, khom lưng áp sát cô, một bàn tay chống bên người cô, bàn tay còn lại nâng cằm cô lên, nhìn thấy cánh miệng nhỏ nhắn hé mở trong vô thức của cô, anh không hề do dự mà áp sát lại gần, ngậm vào miệng mình.
"Ưm!" Thẩm Dĩnh trừng to mắt, lúc muốn lùi ra sau thì vòng eo bị anh giữ chặt ấy dịch về phía trước, cơ thể ngã sấp xuống.
Làn da sau lưng tiếp xúc với tấm nệm lạnh lẽo, cô không khỏi co rụt người lại, không biết anh đã cởi đồ mình ra từ lúc nào, cô vừa sốt ruột vừa ngại ngùng, nghiêng đầu tránh né nụ hôn nóng bỏng của anh: "Đừng mà."
Thật ra không cần cô phải nói, vốn dĩ Lục Hi cũng không hề có ý định làm gì cô, trước lúc tỏ tình thành công, anh tuyệt đối sẽ không đụng vào người cô nữa, nhưng ánh mắt cô nhìn mình khi nãy thật sự quá quyến rũ, không thể lên giường thì ôm ôm ấp ấp một chút cũng được chứ nhỉ?
Nhưng ai mà ngờ, vừa đặt nụ hôn lên đôi môi bé bỏng ấy đã không tách ra được nữa, bình thường cứ ưa nói những lời anh không muốn nghe, nhưng lúc thưởng thức lại đem đến mùi vị ngọt ngào đến thế.
Tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông và tiếng thở yêu kiều của người phụ nữ đan xen vào nhau, âm thanh trao đổi nước bọt, hai chiếc lưỡi quấn quýt bên nhau vang vọng một cách rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, khiến lỗ tai của bọn họ cũng trở nên nóng bỏng.
"Tách!"
Lục Hi giơ tay, tắt chiếc đèn trên đầu giường đi, mọi thứ lại chìm vào bóng tối một lần nữa, nhưng với Thẩm Dĩnh, cho dù không nhìn thấy gì cả thì cảm giác kích cũng không giảm bớt chút nào, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh và tiếng cơ thể bọn quện vào nhau rõ ràng hơn nhiều.
Thẩm Dĩnh đẩy lồng ngực anh, nhưng lại giật mình khi thấy lồng ngực ấy quá đỗi nóng bỏng, cuối cùng đành bấu chặt lấy cổ áo Lục Hi, nụ hôn trong khoảng thời gian dài làm đầu óc cô mơ màng, dần dần bám víu lên cổ anh trong vô thức.
Lục Hi có thể cảm thấy được cơ thể của người phụ nữ này đã mềm mại hơn hẳn, chỉ cần anh cương quyết hơn, chắc chắn cô ấy sẽ không có sức phản kháng, đại đa số đàn ông đều nắm quyền chủ động trong những chuyện như thế này, nhất là với thỏ trắng nhỏ như Thẩm Dĩnh, muốn dạy dỗ cô đúng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Nhưng mà...
Không được, ít nhất thì đêm nay không được.
Lúc Thẩm Dĩnh cứ nghĩ mình đã chìm đắm thì đột nhiên người đàn ông ấy lại né sang một bên, vai kề vai nằm cạnh bên cô, một bàn tay vắt lên eo cô.
Cô không khỏi vẫn còn thấy hơi mất bình tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của cô vang lên trong phòng.
"Đừng buồn, sau này sẽ bù đắp cho em."
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông ấy vang lên trong bóng tối.
Thẩm Dĩnh ngây người một lúc mới nhận ra anh nói vậy là ý gì, gương mặt đỏ bừng ngay tức khắc, cô vùng vẫy tránh khỏi cái ôm của anh nhưng lại bị kéo ngược về: "Em đừng lộn xộn, anh không dám chắc lát nữa mình vẫn không thay đổi quyết định đâu đấy."
"Anh là đồ lưu manh! Nhân lúc người khác ngủ đi làm mấy chuyện như vậy!" Thẩm Dĩnh trừng mắt nhìn anh, ngượng ngùng vô cùng.
"Mấy chuyện thế nào?" Lục Hi nhắm chặt mắt lại, anh siết cánh tay lại, ôm cô vào lồng ngực mình, cánh mũi anh tuấn kề sát vào tai cô ngửi ngửi: "Không phải em cũng thích lưu manh lắm đấy à."
Khi nãy ôm lấy cổ anh, lửa dục vọng đã nổi lên trong người cô.
Thẩm Dĩnh bị anh làm cho nghẹn lời, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được lời nào để phản bác, đúng là mình đã bị quỷ ám rồi, mỗi lần đối diện với anh đều không giữ nổi bình tĩnh.
"Ngủ đi, không làm gì em đâu, chỉ muốn ôm em thế này thôi."
"Anh bỏ ra mau!" Tư thế này làm Thẩm Dĩnh thấy không thoải mái, hơn nữa, bây giờ cô không mặc đồ gì hết, cảm thấy hết sức kỳ quặc.
Thấy cô vẫn không chịu thôi, đôi mắt anh híp lại thành một đường thẳng, bàn tay to lớn của anh nhéo vào eo cô, trừng phạt cô vì không chịu nghe lời: "Không phải ngủ đúng không, làm chuyện khác nhé?"
Anh nhấn rất mạnh vào chữ "làm", Thẩm Dĩnh thở dốc một hơi, bị anh "bắt nạt" đến nỗi giọng nói cũng nhuốm vẻ ủy thân: "A! Anh buông ra, em vẫn còn chưa thay đồ đấy..."
Anh khựng lại một chốc, khi nãy cởi được một nửa, bây giờ lại quên mất chuyện này luôn.
Đến bây giờ anh mới chịu buông cánh tay đang kìm chặt người cô ra: "Em thay đi."
Thẩm Dĩnh thở phào một hơi, lần mò lên khoảng đầu giường tối om, tìm thấy chiếc áo sơ mi của mình, không ngờ một giây sau lại bị Lục Hi giật mạnh ra, chiếc váy lụa ren trơn trượt được ném lên người cô: "Mặc cái này đi."
Thẩm Dĩnh nhìn chiếc váy vắt vẻo trên cánh tay mình, biết rằng không có đường từ chối, bèn cắn răng tròng nó lên người.
"Không cởi đồ lót không thấy khó chịu à?"
Sắc mặt cô xanh mét, biết ngay là anh không chịu an phận bèn cứng miệng nói: "Không khó chịu chút nào."
Lục Hi không nói thêm tiếng nào, anh lại ôm cô vào lòng một lần nữa.
Trời về khuya, vắng lặng không hề có bóng người, căn phòng chìm vào yên tĩnh, cánh cửa sổ sát đất phía sau lưng anh thông ra ngoài ban công, dưới ánh trăng trong trẻo soi vào lớp kính thủy tinh có thể thấy thấp thoáng mặt trăng tròn vành vạnh, treo lơ lửng trên bầu trời.
Thẩm Dĩnh nghe thấy tiếng hít thở của anh vang lên đều đặn, biết rằng anh đã ngủ rồi, cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng ra, ánh mắt thích ứng với đêm tối, cô âm thầm quan sát mặt mũi của người đàn ông này.
Sao ông trời lại ưu ái cho một cá nhân đến thế, đem những gì đẹp đẽ ban hết cho anh, vốn dĩ cô luôn nghĩ cho dù con người có hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa thì đều sẽ có chỗ thiếu hụt, nhưng người đàn ông này lại hết sức hoàn hảo, chẳng có chút khuyết điểm nào cả.
Trên gương mặt anh tuấn của Lục Hi, Thẩm Dĩnh thích chiếc mũi của anh nhất, mũi của Lục Hi vừa cao lại vừa thẳng, nối liền với vầng trán tạo thành tỷ lệ vàng trên gương mặt, các đường nét hết sức sắc sảo.
Khi nãy, anh còn cạ mũi vào cổ và vầng trán của cô một cách thân mật.
Hôm nay nghe dì Lý nói cô mới biết được anh đã bảo vệ cô suốt năm năm, những thứ đã nghe kích thích nặng nề đến tâm lý của cô, nếu như anh là một người đàn ông bình thường thì thôi đi, anh giỏi giang đến như vậy, xuất chúng dường thế, khắp thành phố J này, nào có ai sánh bằng anh đâu, nhưng một người đàn ông như thế đã vất vả chờ cô suốt năm năm.
Tình cảm chứa chan trong ấy, cô cũng biết được ít nhiều.
Trong màn đêm yên tĩnh, Thẩm Tĩnh nghe tiếng tim mình đập thình thịch, cũng nghe thấy tiếng lòng mình réo rắt, tiếp tục hay là buông bỏ mối tình này, cô nên chính thức đối mặt rồi.
CHƯƠNG 391: NỤ HÔN NÓNG BỎNG TRÊN ĐẦU GIƯỜNG
Chỉ tiếc là hai người đang chìm vào giấc ngủ say không hề nghe thấy lời anh nói, đáp lại anh chỉ có tiếng hừ bất mãn của Thẩm Dĩnh.
Sau khi thành công bế bổng Thẩm Dĩnh lên, Lục Hi rảo bước đi vào nhà, quay người đi vào phòng ngủ, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, thấy cô không có ý muốn tỉnh dậy bèn quay trở lại phòng của con trai, cẩn thận ghém chăn cho cậu bé, tắt đèn rồi mới đi ra ngoài.
Lúc về đến phòng ngủ, người phụ nữ trên giường đã đổi tư thế khác, cơ thể hơi cong về bên phải, mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường.
Cô vẫn còn mặc đồ đi chơi trên người, trông có vẻ không thoải mái lắm, sau khi suy nghĩ trong giây lát, không biết đã nghĩ đến chuyện gì mà đôi mắt anh hơi tối đi, rồi quay người đi vào phòng để đồ, lấy một chiếc váy lụa ren màu be ra.
Về đến bên giường ngủ, anh cẩn thận cởi nút áo cô ra, vốn dĩ không hề ôm ý đồ gì khác trong lòng, chỉ muốn giúp cô ngủ ngon giấc mà thôi, nhưng khi bàn tay càng lúc càng lướt xuống, để lộ làn da trắng trẻo đến nỗi chói mắt của cô...
Tiếng hít thở của anh không khỏi trở nên nặng nề, anh nhanh tay hơn, khó khăn lắm mới cởi được áo sơ mi của cô ra, vào giây phút chiếc áo mở bung, đường nét đáng tự hào trên cơ thể cô xuất hiện, bị bao bọc trong áo lót đen, hình thành thế đối lập thị giác một cách rõ ràng, trên nước da trắng ngần ấy vẫn còn lưu lại vết hôn của anh vào cái hôm ở bệnh viện ấy.
Càng nhìn xuống dưới, thấy vết sẹo nhạt màu ở trên eo cô, đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, nhưng lần nào cũng kích thích vào tâm lý của anh.
Lục Hi trượt người xuống đôi chút, cúi đầu hôn lên vết sẹo của cô, đôi môi mỏng dịu dàng của anh lưu luyến nơi ấy mãi không thôi, đấy là nơi đã đem lại một cuộc đời hoàn toàn mới mẻ và niềm cảm động khôn xiết cho anh.
Vừa nghĩ đến việc Thẩm Tiếu đã bước đến với thế giới này từ nơi ấy, máu trong người anh sôi lên sùng sục.
Từ lúc được anh ôm đi đổi một chỗ ngủ khác, Thẩm Dĩnh đã không yên giấc, lúc này cái hôn của anh lại làm cô thấy ngứa ngáy, mơ mơ màng màng mở mắt dậy, bèn nhìn thấy chiếc đèn thủy tinh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trên đỉnh đầu.
Cô ngẩn người trong phút chốc, ánh đèn làm mắt cô đau nhói, lúc nghiêng đầu tránh đi mới nhìn thấy một người đàn ông nằm bên cạnh mình.
"Á!" Thẩm Dĩnh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, cô cong người tránh né theo bản năng, hai tay chống lên vai Lục Hi, đẩy anh ta ra.
Lục Hi cũng hơi sững sờ, không ngờ rằng cô lại thức giấc, vào giây phút này, anh không hề phòng bị mà để cô đẩy mình sang một bên.
Suýt nữa đã bị đẩy rớt xuống giường, sau khi giữ vững cơ thể, sắc mặt anh hơi khó xem, nhưng khi trông thấy nửa người trên chỉ mặc áo lót, cùng với đôi mắt to tròn lấp lánh, đượm vẻ sợ hãi và mơ màng của cô, tất cả cảm giác khó chịu đều hóa thành lửa tình.
Thấy cô gái mà mình yêu phơi bày cơ thể trước mặt mình như thế, cho dù là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể ngồi yên được.
Lục Hi quỳ gối trên giường, khom lưng áp sát cô, một bàn tay chống bên người cô, bàn tay còn lại nâng cằm cô lên, nhìn thấy cánh miệng nhỏ nhắn hé mở trong vô thức của cô, anh không hề do dự mà áp sát lại gần, ngậm vào miệng mình.
"Ưm!" Thẩm Dĩnh trừng to mắt, lúc muốn lùi ra sau thì vòng eo bị anh giữ chặt ấy dịch về phía trước, cơ thể ngã sấp xuống.
Làn da sau lưng tiếp xúc với tấm nệm lạnh lẽo, cô không khỏi co rụt người lại, không biết anh đã cởi đồ mình ra từ lúc nào, cô vừa sốt ruột vừa ngại ngùng, nghiêng đầu tránh né nụ hôn nóng bỏng của anh: "Đừng mà."
Thật ra không cần cô phải nói, vốn dĩ Lục Hi cũng không hề có ý định làm gì cô, trước lúc tỏ tình thành công, anh tuyệt đối sẽ không đụng vào người cô nữa, nhưng ánh mắt cô nhìn mình khi nãy thật sự quá quyến rũ, không thể lên giường thì ôm ôm ấp ấp một chút cũng được chứ nhỉ?
Nhưng ai mà ngờ, vừa đặt nụ hôn lên đôi môi bé bỏng ấy đã không tách ra được nữa, bình thường cứ ưa nói những lời anh không muốn nghe, nhưng lúc thưởng thức lại đem đến mùi vị ngọt ngào đến thế.
Tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông và tiếng thở yêu kiều của người phụ nữ đan xen vào nhau, âm thanh trao đổi nước bọt, hai chiếc lưỡi quấn quýt bên nhau vang vọng một cách rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, khiến lỗ tai của bọn họ cũng trở nên nóng bỏng.
"Tách!"
Lục Hi giơ tay, tắt chiếc đèn trên đầu giường đi, mọi thứ lại chìm vào bóng tối một lần nữa, nhưng với Thẩm Dĩnh, cho dù không nhìn thấy gì cả thì cảm giác kích cũng không giảm bớt chút nào, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh và tiếng cơ thể bọn quện vào nhau rõ ràng hơn nhiều.
Thẩm Dĩnh đẩy lồng ngực anh, nhưng lại giật mình khi thấy lồng ngực ấy quá đỗi nóng bỏng, cuối cùng đành bấu chặt lấy cổ áo Lục Hi, nụ hôn trong khoảng thời gian dài làm đầu óc cô mơ màng, dần dần bám víu lên cổ anh trong vô thức.
Lục Hi có thể cảm thấy được cơ thể của người phụ nữ này đã mềm mại hơn hẳn, chỉ cần anh cương quyết hơn, chắc chắn cô ấy sẽ không có sức phản kháng, đại đa số đàn ông đều nắm quyền chủ động trong những chuyện như thế này, nhất là với thỏ trắng nhỏ như Thẩm Dĩnh, muốn dạy dỗ cô đúng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Nhưng mà...
Không được, ít nhất thì đêm nay không được.
Lúc Thẩm Dĩnh cứ nghĩ mình đã chìm đắm thì đột nhiên người đàn ông ấy lại né sang một bên, vai kề vai nằm cạnh bên cô, một bàn tay vắt lên eo cô.
Cô không khỏi vẫn còn thấy hơi mất bình tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của cô vang lên trong phòng.
"Đừng buồn, sau này sẽ bù đắp cho em."
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông ấy vang lên trong bóng tối.
Thẩm Dĩnh ngây người một lúc mới nhận ra anh nói vậy là ý gì, gương mặt đỏ bừng ngay tức khắc, cô vùng vẫy tránh khỏi cái ôm của anh nhưng lại bị kéo ngược về: "Em đừng lộn xộn, anh không dám chắc lát nữa mình vẫn không thay đổi quyết định đâu đấy."
"Anh là đồ lưu manh! Nhân lúc người khác ngủ đi làm mấy chuyện như vậy!" Thẩm Dĩnh trừng mắt nhìn anh, ngượng ngùng vô cùng.
"Mấy chuyện thế nào?" Lục Hi nhắm chặt mắt lại, anh siết cánh tay lại, ôm cô vào lồng ngực mình, cánh mũi anh tuấn kề sát vào tai cô ngửi ngửi: "Không phải em cũng thích lưu manh lắm đấy à."
Khi nãy ôm lấy cổ anh, lửa dục vọng đã nổi lên trong người cô.
Thẩm Dĩnh bị anh làm cho nghẹn lời, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được lời nào để phản bác, đúng là mình đã bị quỷ ám rồi, mỗi lần đối diện với anh đều không giữ nổi bình tĩnh.
"Ngủ đi, không làm gì em đâu, chỉ muốn ôm em thế này thôi."
"Anh bỏ ra mau!" Tư thế này làm Thẩm Dĩnh thấy không thoải mái, hơn nữa, bây giờ cô không mặc đồ gì hết, cảm thấy hết sức kỳ quặc.
Thấy cô vẫn không chịu thôi, đôi mắt anh híp lại thành một đường thẳng, bàn tay to lớn của anh nhéo vào eo cô, trừng phạt cô vì không chịu nghe lời: "Không phải ngủ đúng không, làm chuyện khác nhé?"
Anh nhấn rất mạnh vào chữ "làm", Thẩm Dĩnh thở dốc một hơi, bị anh "bắt nạt" đến nỗi giọng nói cũng nhuốm vẻ ủy thân: "A! Anh buông ra, em vẫn còn chưa thay đồ đấy..."
Anh khựng lại một chốc, khi nãy cởi được một nửa, bây giờ lại quên mất chuyện này luôn.
Đến bây giờ anh mới chịu buông cánh tay đang kìm chặt người cô ra: "Em thay đi."
Thẩm Dĩnh thở phào một hơi, lần mò lên khoảng đầu giường tối om, tìm thấy chiếc áo sơ mi của mình, không ngờ một giây sau lại bị Lục Hi giật mạnh ra, chiếc váy lụa ren trơn trượt được ném lên người cô: "Mặc cái này đi."
Thẩm Dĩnh nhìn chiếc váy vắt vẻo trên cánh tay mình, biết rằng không có đường từ chối, bèn cắn răng tròng nó lên người.
"Không cởi đồ lót không thấy khó chịu à?"
Sắc mặt cô xanh mét, biết ngay là anh không chịu an phận bèn cứng miệng nói: "Không khó chịu chút nào."
Lục Hi không nói thêm tiếng nào, anh lại ôm cô vào lòng một lần nữa.
Trời về khuya, vắng lặng không hề có bóng người, căn phòng chìm vào yên tĩnh, cánh cửa sổ sát đất phía sau lưng anh thông ra ngoài ban công, dưới ánh trăng trong trẻo soi vào lớp kính thủy tinh có thể thấy thấp thoáng mặt trăng tròn vành vạnh, treo lơ lửng trên bầu trời.
Thẩm Dĩnh nghe thấy tiếng hít thở của anh vang lên đều đặn, biết rằng anh đã ngủ rồi, cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng ra, ánh mắt thích ứng với đêm tối, cô âm thầm quan sát mặt mũi của người đàn ông này.
Sao ông trời lại ưu ái cho một cá nhân đến thế, đem những gì đẹp đẽ ban hết cho anh, vốn dĩ cô luôn nghĩ cho dù con người có hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa thì đều sẽ có chỗ thiếu hụt, nhưng người đàn ông này lại hết sức hoàn hảo, chẳng có chút khuyết điểm nào cả.
Trên gương mặt anh tuấn của Lục Hi, Thẩm Dĩnh thích chiếc mũi của anh nhất, mũi của Lục Hi vừa cao lại vừa thẳng, nối liền với vầng trán tạo thành tỷ lệ vàng trên gương mặt, các đường nét hết sức sắc sảo.
Khi nãy, anh còn cạ mũi vào cổ và vầng trán của cô một cách thân mật.
Hôm nay nghe dì Lý nói cô mới biết được anh đã bảo vệ cô suốt năm năm, những thứ đã nghe kích thích nặng nề đến tâm lý của cô, nếu như anh là một người đàn ông bình thường thì thôi đi, anh giỏi giang đến như vậy, xuất chúng dường thế, khắp thành phố J này, nào có ai sánh bằng anh đâu, nhưng một người đàn ông như thế đã vất vả chờ cô suốt năm năm.
Tình cảm chứa chan trong ấy, cô cũng biết được ít nhiều.
Trong màn đêm yên tĩnh, Thẩm Tĩnh nghe tiếng tim mình đập thình thịch, cũng nghe thấy tiếng lòng mình réo rắt, tiếp tục hay là buông bỏ mối tình này, cô nên chính thức đối mặt rồi.