Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-351
CHƯƠNG 351: CHẲNG LẼ CÔ CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
CHƯƠNG 351: CHẲNG LẼ CÔ CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
Xe chạy ổn định, nửa giờ sau đã đến cửa khác sạn năm sao ở trung tâm thành phố.
Sau khi hai người xuống xe, lập tức có người giữ cửa đến mở cửa, ngay cả nhân viên phục vu cơ sở nhất đều mặc áo đuôi tôm màu đen, thắt nơ bướm.
Nơi tổ chức tiệc rượu trên một sân thượng ngoài trời ở tầng bốn mươi hai, sân thượng không nhỏ, thích hợp với thời tiết không lạnh không nóng thế này, nhân viên phục vụ đưa người đến cửa sảnh tiệc, sau khi đưa thiệp mời xong, Mã Thiên Xích hơi cong tay, ý bảo cô khoác lên.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Dĩnh tham gia trường hợp như vậy với anh, nhưng là lần căng thẳng nhất.
Cô hít sâu khoác tay lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, giẫm giày cao gót cẩn thận đi vào với anh.
Nhưng vào khoảnh khắc bước vào, Thẩm Dĩnh đã cảm thấy bốn phương tám hướng đều đưa mắt nhìn bọn họ, đủ các kiểu, cảm xúc gì cũng có.
Mã Thiên Xích tiện tay lấy hai ly sâm panh, lúc đưa cho cô thì hơi cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Hôm nay em đẹp đến hơi xuất chúng.”
Lời khen ngợi lộ liễu của anh khiến mặt Thẩm Dĩnh hơi nóng lên, nghiêng đầu liếc anh: “Là anh bảo em mặc như thế mà.”
Sự lạnh lùng nơi đáy mắt Mã Thiên Xích nứt ra một khe hở, hiện lên mấy phần ý cười: “Ừm, là anh bảo em mặc.”
“…” Thẩm Dĩnh quay mặt đi, tuy vẫn cười, nhưng trong lòng đã hơi giận dỗi.
Cô mặc thế này vốn đã thẹn thùng rồi, còn cố ý trêu ghẹo cô!
Nhưng vào lúc cô đưa mắt nhìn xung quanh sảnh tiệc, lại bất ngờ nhìn chăm chú vào người đàn ông một tay bưng ly đế cao, một tay bỏ vào túi đứng trước bàn tròn ở một bên.
Đầu tóc của anh đều buộc ngay ngắn ở sau đầu, xịt keo cố định, hơi sáng sủa, lộ ra mép tóc hoàn chỉnh và vầng trán no đủ, người mặc âu phục màu đỏ sậm, màu đỏ cực kỳ đậm, không hề gai mắt còn mang lại cảm giác gợi gảm, anh rất ít khi mặc màu này, nhưng không thể phủ nhận là anh vẫn khống chế rất tốt.
Đúng đối diện anh là cậu chủ Bùi Dục kia, năm năm trôi qua, ngay cả anh ta cũng trưởng thành hơn một chút, ít nhất tạo hình là thế.
Đã sớm biết anh sẽ ở đây, cho nên cô mới đến, lúc này nhìn thấy, Thẩm Dĩnh vẫn vô cùng hoảng hốt quay đầu đi, tim lập tức đập nhanh hơn.
Căng thẳng, sự căng thẳng không thể khống chế được, nhìn thấy khuôn mặt kia, đôi mắt kia, cho dù không nói gì cả cũng có thể khiến cô căng thẳng.
Hai chữ Lục Hi đã đủ tạo thành ảnh hưởng với cô rồi.
Mã Thiên Xích nhận ra trạng thái của cô, ý cười trong mắt ít đi mấy phần, cánh tay nâng lên cũng thu sát vào người hơn: “Bình tĩnh một chút.”
Thẩm Dĩnh không trả lời, chỉ từ từ thở ra một hơi, hy vọng có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
MC nhanh chóng bước lên sân khấu, nói lời khách sáo liên quan đến chủ đề của buổi tiệc lần này, trong đó còn nhắc đến tên mấy ông chủ lớn, bao gồm Lục Hi và Mã Thiên Xích.
Hai người đều là kẻ khá có quyền lực trong lĩnh vực đầu tư của riêng mình, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm ở đây.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy không thoải mái, cố bày ra dáng vẻ ung dung cái gì cũng không quan tâm, thật ra trong lòng đã trống rỗng từ lâu rồi.
Bên kia, Bùi Dực mới lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước miệng, kề sát tai Lục Hi nhỏ giọng nói: “Anh Lục Hi, không ngờ năm năm rồi mà chị dâu nhỏ vẫn không thay đổi chút nào.”
Thẩm Dĩnh năm năm trước hai mươi bốn tuổi, năm năm sau, cô đã hai mươi chín, nhưng nhìn qua lại thấy không già một chút nào, làn da vẫn đẹp như thế, dáng người càng khỏi phải nói, so với năm năm trước chỉ có hơn chứ không kém.
Bùi Dực đột nhiên cảm thấy sự quan tâm của bọn họ mấy năm nay chỉ là dư thừa, Thẩm Dĩnh không chỉ sống, còn sống thành dáng vẻ tất cả phụ nữ đều ao ước.
Chỉ là…
Đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông đứng ở bên cạnh, cao ngất, lỗi lạc, mang theo khí thế của riêng mình, vừa thấy đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì, lúc này lại xuất hiện bên cạnh Thẩm Dĩnh với tư thế thân mật như vậy.
Bùi Dục không nhịn được líu lưỡi, len lén liếc nhìn Lục Hi, sắc mặt của người này đã không thể miêu tả bằng từ đen nữa rồi, có thể nói chẳng khác than là mấy nữa.
Anh cũng không kiêng kị gì mà nâng tay gãi đầu, cực kỳ khó hiểu, chẳng lẽ năm năm nay chị dâu nhỏ có người đàn ông khác
Từ khi Thẩm Dĩnh và Mã Thiên Xích bước vào, Lục Hi đã nhìn thấy, cô thật sự rất chói mắt, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, người đàn ông bên cạnh còn xuất sắc như thế, thậm chí nghe thấy có người còn đoán có phải bọn họ là một đôi không.
Một đôi?
Người đàn ông lạnh lùng cong môi, tốt lắm, bảo anh đợi tin tức, đợi con từ từ làm quen, kết quả đợi được Mã Thiên Xích, tốt lắm.
Lục Hi nâng ly rượu sâm panh trong tay lên, cả đêm không uống được mấy ngụm, có người mời rượu cũng chỉ nhấp môi một chút, bây giờ lại ngẩng đầu uống sạch.
Bùi Dục yên lặng nuốt một ngụm nước miếng: “Anh Lục Hi, anh đừng tức giận, có lẽ là bạn hợp tác thôi.”
Tuy tỉ lệ thấp đến gần như không có.
“Không sao, tôi xem cô ấy muốn làm gì.” Khoác tay người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh, cô cũng có can đảm đấy.
Mặc dù Thẩm Dĩnh không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc thiêu đốt đang nhìn mình, cho dù không nhìn cô cũng biết người đàn ông kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Cô đứng ở chỗ này gần như chưa từng động đậy, thân thể căng chặt, không giống tư thế thoải mái của người bên cạnh chút nào.
Không biết có phải vì thật sự quá mức căng thẳng không, cánh tay đang để cô khoác lên chợt buông ra, đặt ở trên eo cô, mơ hồ đến gần như không chạm vào, nhưng người ngoài nhìn thấy lại như đang ôm lấy cô.
Thẩm Dĩnh ngạc nhiên xoay mặt qua: “Anh…”
“Thả lỏng, relax.” Người đàn ông ngắt lời cô, môi mỏng dán sát lại hơn: “Em đến đây không phải để mất mặt đâu.”
Những lời này chắc chắn đã thức tỉnh Thẩm Dĩnh.
Đúng vậy, cô chỉ muốn mặt đối mặt thương lượng với Lục Hi, không muốn nhân nhượng, hy vọng anh có thể thật sự tôn trọng nghe quyết định của mình, nhưng bây giờ cô lại giống như một người làm sai chuyện, ngay cả bản thân cô cũng không biết cảm giác phản bội từ đâu mà ra.
Thẩm Dĩnh rũ mắt nhìn mũi giày của mình, Mã Thiên Xích nói đúng, cô phải đứng thẳng sống lưng, bản thân khúm núm như vậy rất mất mặt.
Cô ép mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực, cố hết sức làm tư thế nhìn đẹp hơn một chút, nhưng những điều này rơi vào mắt Lục Hi, chẳng khác nào đang châm dầu vào lửa.
Tiếp theo MC nói gì, hoạt động đến bước nào, tất cả Lục Hi đều không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ cách đó không xa, nhìn dáng người thon thả của cô, chỉ hận không thể lập tức kéo cô vào lòng dạy dỗ một trận.
Bàn tay đang để trên eo cô kia là chướng mắt nhất.
MC nói gần mười phút, sau đó là khoảng thời gian tự do, ở buổi tiệc đều là người đầu tư rất có thành tựu trong mấy năm gần đây, hoặc là người cực kỳ giàu có muốn làm chút chuyện, tóm lại một câu là người ở đây không có một ai không thân phận không địa vị, toàn bộ đều là người nhiều tiền đến bạn không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Dĩnh biết Lục Hi có nhiều tiền, nhưng không ngờ năm năm nay sau khi anh rời khỏi giới luật sư còn có thể tăng số tài sản vốn có lên gấp mấy lần.
Dường như người đàn ông này làm gì cũng có thể thành công, có một loại siêu năng lực khiến mọi chuyện đều như ý.
Mã Thiên Xích trò chuyện với người bên cạnh xong, dẫn cô đi về phía Lục Hi.
Nên đến vẫn phải đến, điều nên đối mặt, có chạy cũng không thoát.
CHƯƠNG 351: CHẲNG LẼ CÔ CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
Xe chạy ổn định, nửa giờ sau đã đến cửa khác sạn năm sao ở trung tâm thành phố.
Sau khi hai người xuống xe, lập tức có người giữ cửa đến mở cửa, ngay cả nhân viên phục vu cơ sở nhất đều mặc áo đuôi tôm màu đen, thắt nơ bướm.
Nơi tổ chức tiệc rượu trên một sân thượng ngoài trời ở tầng bốn mươi hai, sân thượng không nhỏ, thích hợp với thời tiết không lạnh không nóng thế này, nhân viên phục vụ đưa người đến cửa sảnh tiệc, sau khi đưa thiệp mời xong, Mã Thiên Xích hơi cong tay, ý bảo cô khoác lên.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Dĩnh tham gia trường hợp như vậy với anh, nhưng là lần căng thẳng nhất.
Cô hít sâu khoác tay lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, giẫm giày cao gót cẩn thận đi vào với anh.
Nhưng vào khoảnh khắc bước vào, Thẩm Dĩnh đã cảm thấy bốn phương tám hướng đều đưa mắt nhìn bọn họ, đủ các kiểu, cảm xúc gì cũng có.
Mã Thiên Xích tiện tay lấy hai ly sâm panh, lúc đưa cho cô thì hơi cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Hôm nay em đẹp đến hơi xuất chúng.”
Lời khen ngợi lộ liễu của anh khiến mặt Thẩm Dĩnh hơi nóng lên, nghiêng đầu liếc anh: “Là anh bảo em mặc như thế mà.”
Sự lạnh lùng nơi đáy mắt Mã Thiên Xích nứt ra một khe hở, hiện lên mấy phần ý cười: “Ừm, là anh bảo em mặc.”
“…” Thẩm Dĩnh quay mặt đi, tuy vẫn cười, nhưng trong lòng đã hơi giận dỗi.
Cô mặc thế này vốn đã thẹn thùng rồi, còn cố ý trêu ghẹo cô!
Nhưng vào lúc cô đưa mắt nhìn xung quanh sảnh tiệc, lại bất ngờ nhìn chăm chú vào người đàn ông một tay bưng ly đế cao, một tay bỏ vào túi đứng trước bàn tròn ở một bên.
Đầu tóc của anh đều buộc ngay ngắn ở sau đầu, xịt keo cố định, hơi sáng sủa, lộ ra mép tóc hoàn chỉnh và vầng trán no đủ, người mặc âu phục màu đỏ sậm, màu đỏ cực kỳ đậm, không hề gai mắt còn mang lại cảm giác gợi gảm, anh rất ít khi mặc màu này, nhưng không thể phủ nhận là anh vẫn khống chế rất tốt.
Đúng đối diện anh là cậu chủ Bùi Dục kia, năm năm trôi qua, ngay cả anh ta cũng trưởng thành hơn một chút, ít nhất tạo hình là thế.
Đã sớm biết anh sẽ ở đây, cho nên cô mới đến, lúc này nhìn thấy, Thẩm Dĩnh vẫn vô cùng hoảng hốt quay đầu đi, tim lập tức đập nhanh hơn.
Căng thẳng, sự căng thẳng không thể khống chế được, nhìn thấy khuôn mặt kia, đôi mắt kia, cho dù không nói gì cả cũng có thể khiến cô căng thẳng.
Hai chữ Lục Hi đã đủ tạo thành ảnh hưởng với cô rồi.
Mã Thiên Xích nhận ra trạng thái của cô, ý cười trong mắt ít đi mấy phần, cánh tay nâng lên cũng thu sát vào người hơn: “Bình tĩnh một chút.”
Thẩm Dĩnh không trả lời, chỉ từ từ thở ra một hơi, hy vọng có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
MC nhanh chóng bước lên sân khấu, nói lời khách sáo liên quan đến chủ đề của buổi tiệc lần này, trong đó còn nhắc đến tên mấy ông chủ lớn, bao gồm Lục Hi và Mã Thiên Xích.
Hai người đều là kẻ khá có quyền lực trong lĩnh vực đầu tư của riêng mình, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm ở đây.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy không thoải mái, cố bày ra dáng vẻ ung dung cái gì cũng không quan tâm, thật ra trong lòng đã trống rỗng từ lâu rồi.
Bên kia, Bùi Dực mới lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước miệng, kề sát tai Lục Hi nhỏ giọng nói: “Anh Lục Hi, không ngờ năm năm rồi mà chị dâu nhỏ vẫn không thay đổi chút nào.”
Thẩm Dĩnh năm năm trước hai mươi bốn tuổi, năm năm sau, cô đã hai mươi chín, nhưng nhìn qua lại thấy không già một chút nào, làn da vẫn đẹp như thế, dáng người càng khỏi phải nói, so với năm năm trước chỉ có hơn chứ không kém.
Bùi Dực đột nhiên cảm thấy sự quan tâm của bọn họ mấy năm nay chỉ là dư thừa, Thẩm Dĩnh không chỉ sống, còn sống thành dáng vẻ tất cả phụ nữ đều ao ước.
Chỉ là…
Đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông đứng ở bên cạnh, cao ngất, lỗi lạc, mang theo khí thế của riêng mình, vừa thấy đã biết chẳng phải hạng tốt lành gì, lúc này lại xuất hiện bên cạnh Thẩm Dĩnh với tư thế thân mật như vậy.
Bùi Dục không nhịn được líu lưỡi, len lén liếc nhìn Lục Hi, sắc mặt của người này đã không thể miêu tả bằng từ đen nữa rồi, có thể nói chẳng khác than là mấy nữa.
Anh cũng không kiêng kị gì mà nâng tay gãi đầu, cực kỳ khó hiểu, chẳng lẽ năm năm nay chị dâu nhỏ có người đàn ông khác
Từ khi Thẩm Dĩnh và Mã Thiên Xích bước vào, Lục Hi đã nhìn thấy, cô thật sự rất chói mắt, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, người đàn ông bên cạnh còn xuất sắc như thế, thậm chí nghe thấy có người còn đoán có phải bọn họ là một đôi không.
Một đôi?
Người đàn ông lạnh lùng cong môi, tốt lắm, bảo anh đợi tin tức, đợi con từ từ làm quen, kết quả đợi được Mã Thiên Xích, tốt lắm.
Lục Hi nâng ly rượu sâm panh trong tay lên, cả đêm không uống được mấy ngụm, có người mời rượu cũng chỉ nhấp môi một chút, bây giờ lại ngẩng đầu uống sạch.
Bùi Dục yên lặng nuốt một ngụm nước miếng: “Anh Lục Hi, anh đừng tức giận, có lẽ là bạn hợp tác thôi.”
Tuy tỉ lệ thấp đến gần như không có.
“Không sao, tôi xem cô ấy muốn làm gì.” Khoác tay người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh, cô cũng có can đảm đấy.
Mặc dù Thẩm Dĩnh không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc thiêu đốt đang nhìn mình, cho dù không nhìn cô cũng biết người đàn ông kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Cô đứng ở chỗ này gần như chưa từng động đậy, thân thể căng chặt, không giống tư thế thoải mái của người bên cạnh chút nào.
Không biết có phải vì thật sự quá mức căng thẳng không, cánh tay đang để cô khoác lên chợt buông ra, đặt ở trên eo cô, mơ hồ đến gần như không chạm vào, nhưng người ngoài nhìn thấy lại như đang ôm lấy cô.
Thẩm Dĩnh ngạc nhiên xoay mặt qua: “Anh…”
“Thả lỏng, relax.” Người đàn ông ngắt lời cô, môi mỏng dán sát lại hơn: “Em đến đây không phải để mất mặt đâu.”
Những lời này chắc chắn đã thức tỉnh Thẩm Dĩnh.
Đúng vậy, cô chỉ muốn mặt đối mặt thương lượng với Lục Hi, không muốn nhân nhượng, hy vọng anh có thể thật sự tôn trọng nghe quyết định của mình, nhưng bây giờ cô lại giống như một người làm sai chuyện, ngay cả bản thân cô cũng không biết cảm giác phản bội từ đâu mà ra.
Thẩm Dĩnh rũ mắt nhìn mũi giày của mình, Mã Thiên Xích nói đúng, cô phải đứng thẳng sống lưng, bản thân khúm núm như vậy rất mất mặt.
Cô ép mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực, cố hết sức làm tư thế nhìn đẹp hơn một chút, nhưng những điều này rơi vào mắt Lục Hi, chẳng khác nào đang châm dầu vào lửa.
Tiếp theo MC nói gì, hoạt động đến bước nào, tất cả Lục Hi đều không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ cách đó không xa, nhìn dáng người thon thả của cô, chỉ hận không thể lập tức kéo cô vào lòng dạy dỗ một trận.
Bàn tay đang để trên eo cô kia là chướng mắt nhất.
MC nói gần mười phút, sau đó là khoảng thời gian tự do, ở buổi tiệc đều là người đầu tư rất có thành tựu trong mấy năm gần đây, hoặc là người cực kỳ giàu có muốn làm chút chuyện, tóm lại một câu là người ở đây không có một ai không thân phận không địa vị, toàn bộ đều là người nhiều tiền đến bạn không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Dĩnh biết Lục Hi có nhiều tiền, nhưng không ngờ năm năm nay sau khi anh rời khỏi giới luật sư còn có thể tăng số tài sản vốn có lên gấp mấy lần.
Dường như người đàn ông này làm gì cũng có thể thành công, có một loại siêu năng lực khiến mọi chuyện đều như ý.
Mã Thiên Xích trò chuyện với người bên cạnh xong, dẫn cô đi về phía Lục Hi.
Nên đến vẫn phải đến, điều nên đối mặt, có chạy cũng không thoát.