Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-344
CHƯƠNG 344: TUNG TÍCH CỦA ĐỨA TRẺ
CHƯƠNG 344: TUNG TÍCH CỦA ĐỨA TRẺ
Lục Hi vừa gọi điện thoại, người Cục cảnh sát cũng không quan tâm có đủ hai mươi bốn giờ hay không đã lập tức chạy tới hiện trường, bắt đầu các loại điều tra, bao gồm lấy video cameras.
Thời gian chờ đợi lại giống như ở trong địa ngục khiến cho người ta cảm thấy bị hành hạ và tối tăm lạnh lẽo, trong không khí giống như đã đóng thành băng. Vẻ mặt Lục Hi khó coi nhất từ trước tới nay. Vừa nghĩ tới bây giờ Thẩm Tiếu đang trong tình cảnh nguy hiểm, trái tim anh dường như bị treo cao nghìn mét giữa không trung vậy.
Mấy mười phút lại lâu như nửa thế kỷ trôi qua, mấy người đều không nói chuyện, bầu không khí như đi trên băng mỏng, mãi đến khi cảnh sát đi tới đưa một phần tài liệu điện tử cho anh xem: “Ngài Lục, vừa rồi cameras giám sát bên cửa phụ có ghi lại được bóng dáng của đứa trẻ, thằng bé bị một người phụ nữ bế lên và đưa lên một chiếc xe màu trắng loại tương đối phổ thông, biển số xe là 3895. Sau khi rời khỏi cổng của khu căn hộ, chiếc xe tiến vào đường chính, hình ảnh theo dõi sau đó thì cần phải có thời gian điều tra."
Lục Hi lẳng lặng nghe, ghi nhớ biển số xe này ở trong đầu: “Đi điều tra chủ chiếc xe này, sau đó nói cho tôi biết nơi cuối cùng chiếc xe tới không thời gian ngắn nhất, nếu không điều tra được thì nói cho tôi biết nó mất dấu trên cameras giám sát ở chỗ nào."
"Vâng!"
Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Dĩnh hồi hộp xích lại gần: “Thế nào, đã điều tra ra được chưa?"
"Điều tra ra được chiếc xe mà thằng bé đã bị bế đi, muốn tìm được chủ xe cũng không khó, chờ một lát."
Vừa nghe nói còn phải chờ, trái tim Thẩm Dĩnh cũng thắt lại. Đào Ly Hinh ngồi ở trên sofa lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng tự trách: “Đều tại mẹ không tốt, nếu mẹ không dẫn Tiếu Tiếu xuống, hoặc vẫn nắm tay thằng bé thì tốt rồi, thằng bé còn nhỏ như vậy, đều tại mẹ..."
Hai ngày ở chung, Đào Ly Hinh đã có tình cảm với thằng bé, thằng bé cũng đổi cách xưng hô gọi bà ngoại, bây giờ thằng bé bị bắt mất ngay trước mắt bà, bà thật sự hận không thể để chính mình đi chịu tội thay cho đứa trẻ!
Trong lòng Lục Hi cũng đau đớn buồn rầu, nhưng trong ánh mắt anh nhìn Đào Ly Hinh lại không hề oán trách: “Bác gái, bác không cần lo lắng đâu. Con con nhất định sẽ bình an vô sự trở về, chuyện này rõ ràng đã được lên kế hoạch, chúng ta có muốn đề phòng cũng không đề phòng được."
Anh chỉ không rõ, rốt cuộc là ai lại dám bắt Thẩm Tiếu đi.
Từ khi thằng bé về nước đến giờ cũng chỉ có mấy ngày, người có thể làm ra chuyện như vậy đúng là không nhiều, trừ bọn họ biết thân phận của đứa trẻ, lại chỉ có đám người La Quyết Trình và người nhà họ Lục, người ngoài chỉ có một mình Hoàng Tử Nhu, nhưng cô ta chắc chắn sẽ không tùy tiện làm chuyện như vậy.
Cho dù cô ta không biết xấu hổ, nhà họ Hoàng cũng cần mặt mũi.
Trong giây lát, không có manh mối về hướng đi của đứa trẻ, bọn họ chỉ có thể chờ cảnh sát bên kia đưa ra manh mối.
Từ giây phút đứa trẻ mất tích, Thẩm Dĩnh bắt đầu cảm thấy không khỏe, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ phải tìm được Thẩm Tiếu, còn lại đều không nghe lọt tai. Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, cô bắt đầu hoảng hốt.
"Lục Hi, anh nói con sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Cô hạ thấp giọng, khẽ hỏi anh chỉ vừa đủ cho hai người nghe được.
Môi người đàn ông mím chặt, thật lâu sau mới thả lỏng, giọng điệu kiên định như nói với cô, lại giống như đang tự nói với mình: “Con sẽ không sao đâu, em cứ tin anh đi."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây đều là sự giày vò lớn đối với hai người, lại giống như nhỏ sáp dầu trên giấy, lửa sẽ có thể đến gần bất cứ lúc nào, không biết sẽ bị cháy lúc nào.
Cuối cùng, cảnh sát lại gọi điện thoại tới, đã tìm được chiếc xe trên video giám sát!
Đào Ly Hinh đang ngồi trên ghế sofa chợt bật dậy, vô cùng kích động hỏi: “Ở đâu, thằng bé đang ở đâu!?"
Người cảnh sát nhìn địa chỉ gửi đến trên điện thoại, nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh hơi khó xử, ấp úng nói không ra lời, mà những người khác nhìn thấy dáng vẻ anh ta như vậy, không thể nghi ngờ càng khiến cho người ta sợ hãi.
Tâm trạng Lục Hi bị đè nén sắp không chịu được nữa rồi, anh cắn răng: “Nói."
"Ở, ở... trong nhà của ngài Lục." Người cảnh sát nói xong, nhắc lại địa chỉ không sót một từ. Đó không phải là nhà của Lục Hi, mà là vị trí nhà họ Lục.
Người khác không quen với địa chỉ này nhưng Lục Hi lại rất quen thuộc.
Anh gần như vừa nghe xong, cứng người, không nói rõ được là cảm giác gì, trái tim thắt chặt hồi lâu bỗng nhiên thả lỏng, anh biết đứa trẻ không sao.
Nhưng một giây tiếp theo, chuyện này lại giống như một con quái thú há miệng rộng giễu cợt anh, những lo lắng, hung ác còn có đau lòng của anh đều biến thành một chuyện nực cười.
Giày vò lâu như vậy, hóa ra là người nhà của anh bế đứa trẻ đi mà không nói tiếng nào.
Rõ ràng, người ở đây cũng giật mình vì những lời này.
Đào Ly Hinh giơ tay chỉ vào anh, vẫn chưa hoàn hồn: “Cậu, là cậu mang thằng bé đi à?"
Thẩm Dĩnh cũng cảm thấy hoang đường tới mức nực cười, chỉ là nhìn gương mặt bối rối, phức tạp của người đàn ông, cô cũng không nói được lời nào. Thật ra anh cũng không biết chuyện này, người làm sai là nhà họ Lục chứ không phải là anh.
Cảnh tượng này đúng là lúng túng, tự trách, không biết giải quyết thế nào, anh còn khó chịu hơn ai khác, anh cũng không muốn.
Phùng Tuyết Du thấy mấy người đều không nói lời nào, miễn cưỡng hoà giải: “Nếu đã tìm được thằng bé rồi thì Dĩnh Dĩnh đi đón về đi, không sao là tốt rồi. Chú dì cũng yên tâm đi."
Lúc này Thẩm Dĩnh mới giống như được bị người mở ra huyệt vị, đi tới bên cạnh người đàn ông, nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh: “Đi thôi, em cũng nên đi tới nhà họ Lục một chuyến."
Lục Hi thậm chí cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa, không biết nên giải thích với Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh ra sao. Anh ngước mắt nhìn hai người già nua, chỉ có thể nặn ra một câu nói khô khan: “Bác trai bác gái yên tâm, đợi lát nữa con nhất định sẽ đưa thằng bé an toàn trở về."
Anh nói xong quay người rời đi, nhiều năm như vậy bất kể xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng có lần nào khiến anh phải chạy trối chết như ngày hôm nay.
Dưới tầng, Thẩm Dĩnh lên xe thắt dây an toàn. Chỗ ghế lái, người đàn ông nhắm mắt lại và thở hắt ra một hơi rồi mới mở mắt ra: “Em nói đúng, anh không nên nói với bọn họ về chuyện của con."
Cho dù Thẩm Dĩnh không muốn giận chó đánh mèo lên anh, nhưng tưởng tượng đến chuyện con bị uất ức và sợ hãi, ở đây không có người ngoài nên cuối cùng cô cũng không kìm chế được nữa: “Em đã sớm nghĩ đến rồi, chỉ tại anh cứ không tin."
Hai cụ già nhà họ Lục có thành kiến không nhỏ đối với cô, năm đó xoi mói, bắt bẻ cô như vậy, bây giờ cô có con, còn muốn cố gắng 'suy tính' một hồi, hôm nay bọn họ có thể đưa đứa trẻ đi cũng không khiến người ta thấy bất ngờ.
Người đàn ông khởi động xe và lái với tốc độ rất nhanh, thân xe để lại đường con tuyệt đẹp xuyên qua con đường, các đường nét trên gương mặt anh đều chìm trong sự nặng nề tối tăm và lạnh lẽo kinh người.
Thẩm Dĩnh nắm chặt dây an toàn trước ngực, mặc dù trong lòng sợ nhưng cô càng muốn nhanh chóng được nhìn thấy Thẩm Tiếu hơn, nên cũng không bảo anh lái chậm lại.
Cũng may chiếc xe lao đi như gió bão cả đoạn đường, vẫn đến nơi an toàn.
Thẩm Dĩnh nóng lòng xuống xe xông vào nhà, người giúp việc vốn định ngăn cản, còn không kịp giơ tay ra đã bị ánh mắt của Lục Hi đi theo phía sau chặn lại.
Người giúp việc này ở nhà họ Lục nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy vẻ mặt anh đáng sợ như vậy, lập tức đứng ở bên cạnh không dám nhiều lời.
Thẩm Dĩnh vào phòng khách đã nhìn thấy thằng bé ngồi ở trên sofa , hai tay đặt ở trên đầu gối, cái lưng nhỏ nhắn rất thẳng, hai chân rũ xuống. Vừa thấy được cô, thằng bé lập tức lao xuống và chạy vào trong lòng của cô: “Mẹ!"
CHƯƠNG 344: TUNG TÍCH CỦA ĐỨA TRẺ
Lục Hi vừa gọi điện thoại, người Cục cảnh sát cũng không quan tâm có đủ hai mươi bốn giờ hay không đã lập tức chạy tới hiện trường, bắt đầu các loại điều tra, bao gồm lấy video cameras.
Thời gian chờ đợi lại giống như ở trong địa ngục khiến cho người ta cảm thấy bị hành hạ và tối tăm lạnh lẽo, trong không khí giống như đã đóng thành băng. Vẻ mặt Lục Hi khó coi nhất từ trước tới nay. Vừa nghĩ tới bây giờ Thẩm Tiếu đang trong tình cảnh nguy hiểm, trái tim anh dường như bị treo cao nghìn mét giữa không trung vậy.
Mấy mười phút lại lâu như nửa thế kỷ trôi qua, mấy người đều không nói chuyện, bầu không khí như đi trên băng mỏng, mãi đến khi cảnh sát đi tới đưa một phần tài liệu điện tử cho anh xem: “Ngài Lục, vừa rồi cameras giám sát bên cửa phụ có ghi lại được bóng dáng của đứa trẻ, thằng bé bị một người phụ nữ bế lên và đưa lên một chiếc xe màu trắng loại tương đối phổ thông, biển số xe là 3895. Sau khi rời khỏi cổng của khu căn hộ, chiếc xe tiến vào đường chính, hình ảnh theo dõi sau đó thì cần phải có thời gian điều tra."
Lục Hi lẳng lặng nghe, ghi nhớ biển số xe này ở trong đầu: “Đi điều tra chủ chiếc xe này, sau đó nói cho tôi biết nơi cuối cùng chiếc xe tới không thời gian ngắn nhất, nếu không điều tra được thì nói cho tôi biết nó mất dấu trên cameras giám sát ở chỗ nào."
"Vâng!"
Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Dĩnh hồi hộp xích lại gần: “Thế nào, đã điều tra ra được chưa?"
"Điều tra ra được chiếc xe mà thằng bé đã bị bế đi, muốn tìm được chủ xe cũng không khó, chờ một lát."
Vừa nghe nói còn phải chờ, trái tim Thẩm Dĩnh cũng thắt lại. Đào Ly Hinh ngồi ở trên sofa lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng tự trách: “Đều tại mẹ không tốt, nếu mẹ không dẫn Tiếu Tiếu xuống, hoặc vẫn nắm tay thằng bé thì tốt rồi, thằng bé còn nhỏ như vậy, đều tại mẹ..."
Hai ngày ở chung, Đào Ly Hinh đã có tình cảm với thằng bé, thằng bé cũng đổi cách xưng hô gọi bà ngoại, bây giờ thằng bé bị bắt mất ngay trước mắt bà, bà thật sự hận không thể để chính mình đi chịu tội thay cho đứa trẻ!
Trong lòng Lục Hi cũng đau đớn buồn rầu, nhưng trong ánh mắt anh nhìn Đào Ly Hinh lại không hề oán trách: “Bác gái, bác không cần lo lắng đâu. Con con nhất định sẽ bình an vô sự trở về, chuyện này rõ ràng đã được lên kế hoạch, chúng ta có muốn đề phòng cũng không đề phòng được."
Anh chỉ không rõ, rốt cuộc là ai lại dám bắt Thẩm Tiếu đi.
Từ khi thằng bé về nước đến giờ cũng chỉ có mấy ngày, người có thể làm ra chuyện như vậy đúng là không nhiều, trừ bọn họ biết thân phận của đứa trẻ, lại chỉ có đám người La Quyết Trình và người nhà họ Lục, người ngoài chỉ có một mình Hoàng Tử Nhu, nhưng cô ta chắc chắn sẽ không tùy tiện làm chuyện như vậy.
Cho dù cô ta không biết xấu hổ, nhà họ Hoàng cũng cần mặt mũi.
Trong giây lát, không có manh mối về hướng đi của đứa trẻ, bọn họ chỉ có thể chờ cảnh sát bên kia đưa ra manh mối.
Từ giây phút đứa trẻ mất tích, Thẩm Dĩnh bắt đầu cảm thấy không khỏe, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ phải tìm được Thẩm Tiếu, còn lại đều không nghe lọt tai. Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, cô bắt đầu hoảng hốt.
"Lục Hi, anh nói con sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Cô hạ thấp giọng, khẽ hỏi anh chỉ vừa đủ cho hai người nghe được.
Môi người đàn ông mím chặt, thật lâu sau mới thả lỏng, giọng điệu kiên định như nói với cô, lại giống như đang tự nói với mình: “Con sẽ không sao đâu, em cứ tin anh đi."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây đều là sự giày vò lớn đối với hai người, lại giống như nhỏ sáp dầu trên giấy, lửa sẽ có thể đến gần bất cứ lúc nào, không biết sẽ bị cháy lúc nào.
Cuối cùng, cảnh sát lại gọi điện thoại tới, đã tìm được chiếc xe trên video giám sát!
Đào Ly Hinh đang ngồi trên ghế sofa chợt bật dậy, vô cùng kích động hỏi: “Ở đâu, thằng bé đang ở đâu!?"
Người cảnh sát nhìn địa chỉ gửi đến trên điện thoại, nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh hơi khó xử, ấp úng nói không ra lời, mà những người khác nhìn thấy dáng vẻ anh ta như vậy, không thể nghi ngờ càng khiến cho người ta sợ hãi.
Tâm trạng Lục Hi bị đè nén sắp không chịu được nữa rồi, anh cắn răng: “Nói."
"Ở, ở... trong nhà của ngài Lục." Người cảnh sát nói xong, nhắc lại địa chỉ không sót một từ. Đó không phải là nhà của Lục Hi, mà là vị trí nhà họ Lục.
Người khác không quen với địa chỉ này nhưng Lục Hi lại rất quen thuộc.
Anh gần như vừa nghe xong, cứng người, không nói rõ được là cảm giác gì, trái tim thắt chặt hồi lâu bỗng nhiên thả lỏng, anh biết đứa trẻ không sao.
Nhưng một giây tiếp theo, chuyện này lại giống như một con quái thú há miệng rộng giễu cợt anh, những lo lắng, hung ác còn có đau lòng của anh đều biến thành một chuyện nực cười.
Giày vò lâu như vậy, hóa ra là người nhà của anh bế đứa trẻ đi mà không nói tiếng nào.
Rõ ràng, người ở đây cũng giật mình vì những lời này.
Đào Ly Hinh giơ tay chỉ vào anh, vẫn chưa hoàn hồn: “Cậu, là cậu mang thằng bé đi à?"
Thẩm Dĩnh cũng cảm thấy hoang đường tới mức nực cười, chỉ là nhìn gương mặt bối rối, phức tạp của người đàn ông, cô cũng không nói được lời nào. Thật ra anh cũng không biết chuyện này, người làm sai là nhà họ Lục chứ không phải là anh.
Cảnh tượng này đúng là lúng túng, tự trách, không biết giải quyết thế nào, anh còn khó chịu hơn ai khác, anh cũng không muốn.
Phùng Tuyết Du thấy mấy người đều không nói lời nào, miễn cưỡng hoà giải: “Nếu đã tìm được thằng bé rồi thì Dĩnh Dĩnh đi đón về đi, không sao là tốt rồi. Chú dì cũng yên tâm đi."
Lúc này Thẩm Dĩnh mới giống như được bị người mở ra huyệt vị, đi tới bên cạnh người đàn ông, nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh: “Đi thôi, em cũng nên đi tới nhà họ Lục một chuyến."
Lục Hi thậm chí cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa, không biết nên giải thích với Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh ra sao. Anh ngước mắt nhìn hai người già nua, chỉ có thể nặn ra một câu nói khô khan: “Bác trai bác gái yên tâm, đợi lát nữa con nhất định sẽ đưa thằng bé an toàn trở về."
Anh nói xong quay người rời đi, nhiều năm như vậy bất kể xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng có lần nào khiến anh phải chạy trối chết như ngày hôm nay.
Dưới tầng, Thẩm Dĩnh lên xe thắt dây an toàn. Chỗ ghế lái, người đàn ông nhắm mắt lại và thở hắt ra một hơi rồi mới mở mắt ra: “Em nói đúng, anh không nên nói với bọn họ về chuyện của con."
Cho dù Thẩm Dĩnh không muốn giận chó đánh mèo lên anh, nhưng tưởng tượng đến chuyện con bị uất ức và sợ hãi, ở đây không có người ngoài nên cuối cùng cô cũng không kìm chế được nữa: “Em đã sớm nghĩ đến rồi, chỉ tại anh cứ không tin."
Hai cụ già nhà họ Lục có thành kiến không nhỏ đối với cô, năm đó xoi mói, bắt bẻ cô như vậy, bây giờ cô có con, còn muốn cố gắng 'suy tính' một hồi, hôm nay bọn họ có thể đưa đứa trẻ đi cũng không khiến người ta thấy bất ngờ.
Người đàn ông khởi động xe và lái với tốc độ rất nhanh, thân xe để lại đường con tuyệt đẹp xuyên qua con đường, các đường nét trên gương mặt anh đều chìm trong sự nặng nề tối tăm và lạnh lẽo kinh người.
Thẩm Dĩnh nắm chặt dây an toàn trước ngực, mặc dù trong lòng sợ nhưng cô càng muốn nhanh chóng được nhìn thấy Thẩm Tiếu hơn, nên cũng không bảo anh lái chậm lại.
Cũng may chiếc xe lao đi như gió bão cả đoạn đường, vẫn đến nơi an toàn.
Thẩm Dĩnh nóng lòng xuống xe xông vào nhà, người giúp việc vốn định ngăn cản, còn không kịp giơ tay ra đã bị ánh mắt của Lục Hi đi theo phía sau chặn lại.
Người giúp việc này ở nhà họ Lục nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy vẻ mặt anh đáng sợ như vậy, lập tức đứng ở bên cạnh không dám nhiều lời.
Thẩm Dĩnh vào phòng khách đã nhìn thấy thằng bé ngồi ở trên sofa , hai tay đặt ở trên đầu gối, cái lưng nhỏ nhắn rất thẳng, hai chân rũ xuống. Vừa thấy được cô, thằng bé lập tức lao xuống và chạy vào trong lòng của cô: “Mẹ!"