Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Kỳ phản nghịch đến muộn của tổ tông(17)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Lầu Tinh Lạc canh chừng ở bên ngoài, trên mặt đất còn mấy con yêu thú nằm sõng soài, cũng không biết là chết hay sống.
Linh Quỳnh đi ra từ bên trong, đệ tử Tầm Điệp sơn đi theo phía sau.
Đám người thấy bên ngoài còn có một thiếu niên, cũng hơi kinh ngạc, đặc biệt là thấy dung mạo Lầu Tinh Lạc, lại tràn đầy kinh diễm.
Vị thiếu niên này hình như quá đẹp rồi.
Ánh mắt Lầu Tinh Lạc đảo qua bọn họ, rơi vào trên thân Linh Quỳnh "Những người này đều là đệ tử Tầm Điệp sơn à?"
"Ừm." Linh Quỳnh quay đầu nhìn chung quanh một chút, vẫy vẫy tay nhỏ, "Đi nhanh đi, một lát nữa bị người ta phát hiện bây giờ."
Nói xong lại chỉ vào yêu thú trên đất, cũng không biết là nói với ai "Ném mấy thứ này ra ngoài đi."
Nói xong nàng lôi Lầu Tinh Lạc đi .
Đệ tử Tầm Điệp sơn biết nàng đang nói với bọn họ.
"Sư tỷ, chúng ta nên gϊếŧ hết bọn chúng không?" Những yêu thú này chính là thứ hại bọn họ......
Điệp cô nương híp mắt, thấp giọng phân phó, "Xử lý sạch sẽ một chút."
"Dạ."
......
Tầm Điệp sơn mặc dù không cao, nhưng địa hình gồ ghề, diện tích cũng không nhỏ, có rất nhiều chỗ có thể dùng để ẩn nấp.
Điệp cô nương dẫn đường cho bọn họ vào một sơn động tương đối an toàn.
Linh Quỳnh cũng không quản những đệ tử còn lại đi hay ở, cho nên Điệp cô nương phân phó bọn họ nghĩ cách xuống núi báo tin cầu cứu.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Đối mặt với ánh mắt bát quái của Linh Quỳnh, đám người hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Đây là ma đầu đó......
Mặc dù hình như nàng đã cứu bọn họ.
Nhưng ai mà biết nàng có mưu đồ gì.
Trong sơn động yên tĩnh, không khí tựa hồ cũng tĩnh lại, có chút trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Điệp cô nương lên tiếng, nói rõ ràng toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Linh Quỳnh rời khỏi Thiên Thanh tông thì lặn mất tăm.
Mọi người không đuổi kịp, nên không thể làm gì khác hơn là trở lại Thiên Thanh tông.
Kết quả vừa trở về đã phát hiện có rất nhiều yêu thú trong Trấn Yêu Tháp chạy ra ngoài.
Bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều đuổi theo Linh Quỳnh, người ở lại canh giữ không nhiều, yêu thú đột phá vòng vây rất dễ dàng, sau đó bỏ chạy.
Thiên Thanh tông muốn bắt những yêu thú kia lại, nên không có thời gian tiếp đãi khách khứa.
Điệp cô nương dẫn người rời khỏi Thiên Thanh tông.
Ai biết trong các đệ tử nàng dẫn theo, đã có đệ tử bị yêu thú thay thế.
Ngay từ đầu bọn họ đều không biết được.
Thẳng đến hai ngày trước, khi yêu thú đột nhiên làm loạn, bọn họ mới phát hiện ra.
Lí do vì sao yêu thú có thể thắng......
Tầm Điệp sơn chính là không bao giờ thiếu thuốc độc, bọn chúng hạ độc trong nước, tất cả đệ tử đều không thể sử dụng linh lực, lúc này mới bị hốt gọn trong một mẻ.
Linh Quỳnh sợ hãi thán phục: "Độc của chính các người mà còn không phát hiện ra được?"
Điệp cô nương: "......"
Độc kia không màu không mùi không vị, căn bản là không có cách nào biết.
Vả lại, bọn chúng đều mang khuôn mặt đồng môn thân thuộc, ai sẽ phòng bị chứ?
Điều này cũng chứng minh độc của Tầm Điệp sơn có bao nhiêu lợi hại.
Lừa được người khác không tính là gì, lừa được chính mình mới gọi là lợi hại.
Là loại đạo cụ rất trâu bò.
Có cơ hội phải chơi thử một chút.
Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, "Tổng cộng có bao nhiêu con yêu thú đã thoát khỏi Trấn Yêu tháp?"
Bọn chúng còn biết lập đội rồi á?
Điệp cô nương dựa vào vách đá, phun ra một ngụm trọc khí, "Chỉ có một con là từ Trấn Yêu Tháp ra ngoài, còn lại cũng chỉ là yêu thú bên trên đại lục, không biết nó dùng cái biện pháp gì triệu tập được chúng nó."
Năng lực có thể biến thành người khác này, cũng là kỹ năng của một mình con yêu kia.
Nhưng kỹ năng này cũng không hạn chế chỉ có chính nó có thể sử dụng.
Cho nên nó cũng có thể giúp những yêu thú khác biến thành những đệ tử khác.
...... Yêu thú bị nhốt vào trong Trấn Yêu Tháp, đều từng là tai họa của đại lục, yêu thú gây nguy hiểm cho nhân loại, khát máu hung tàn.
Con yêu thú kia làm những chuyện này, khẳng định là đã mưu đồ toan tính gì đó.
Tất cả mọi chuyện bọn họ đã trải qua đại khái chính là như vậy.
......
Điệp cô nương còn nhớ rõ mục đích của Linh Quỳnh, cho nên sau khi nói xong liền hỏi Linh Quỳnh: "Nguyệt cô nương cần ta cứu ai?"
Linh Quỳnh chỉ về thiếu niên cực kì tuyệt mỹ bên cạnh "Hắn."
Điệp cô nương cảm thấy thiếu niên này có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra từng gặp ở nơi nào.
Thiếu niên sắc mặt so người bình thường tái nhợt rất nhiều, linh khí trên thân hỗn loạn suy yếu.
Điệp cô nương mời Lầu Tinh Lạc đưa tay.
Một lát sau Điệp cô nương thu tay lại, "Hắn trúng loại độc nào đó rất kỳ quái, ta cũng không biết là cái gì......"
Điệp cô nương nói được kỹ lưỡng hơn Giáng Canh một chút.
Độc tính mạnh, nhưng bây giờ đã được áp chế nên tạm thời sẽ không lan sang chỗ khác, một khi bắt đầu lan đi thì chẳng mấy chốc sẽ mất mạng.
Nhưng đối với cách giải độc, Điệp cô nương biểu thị nàng học nghệ không tinh.
Căn bản là nàng chưa từng thấy qua loại độc này, coi như có thể nghiên cứu ra cách, trong thời gian ngắn như vậy cũng tuyệt đối không có khả năng.
Linh Quỳnh: "......" Vậy ta không phải đã tốn công vô ích rồi sao?
Lầu Tinh Lạc nhếch môi không nói lời nào, lo lắng chỉnh lại ống tay áo của mình.
Linh Quỳnh liếc nhìn Lâu Tinh Lạc một cái, không thể để con yêu như thế này, tức giận hỏi: "Còn có cách khác không?"
Điệp cô nương nói: "Sư phụ ta hẳn là biết, bà ấy có kiến thức rộng rãi lắm."
Linh Quỳnh: "......"
Ý chính là ta còn phải giúp ngươi cứu sư phụ nữa sao.
Đừng mừng vì vừa đánh tiểu quái xong, còn có BOSS chờ ngươi ở phía trước kìa......
Ha ha.
Linh Quỳnh hít một hơi thật sâu, phồng má, phe phẩy quạt xếp phần phật.
Tức chết ba.
......
Những đệ tử xuống núi cầu cứu, vừa đi được nửa đường đã gặp được Yến Vi sơn của Thiên Thanh tông.
Nghe nói Tầm Điệp sơn gặp nạn, Yến Vi sơn lập tức theo đệ tử lên núi, chuẩn bị cứu người.
Đệ tử này trước tiên dẫn bọn họ đến chỗ ẩn nấp, thế nhưng nơi đó nào có người nào.
Đáy lòng đệ tử hơi lộp bộp một chút "Nguy rồi, ma đầu kia quả nhiên không có lòng tốt!!"
Vừa rồi đệ tử không nói đến việc này, Yến Vi sơn còn không biết.
"Ma đầu ở đâu ra?"
"Nguyệt Tiêm Khôi!" Đệ tử hoảng hồn "Nàng mới lúc nãy còn ở cùng một chỗ với bọn người sư tỷ, sư tỷ chắc chắn xảy ra chuyện rồi!"
Sắc mặt Yến Vi trong nháy mắt trầm xuống, ngữ khí cũng lạnh hơn so với vừa nãy "Đến chủ điện."
Đệ tử không dám chậm chạp, dẫn Yến Vi Sơn đi về hướng chủ điện.
Còn chưa tới chủ điện, đã có mùi máu tanh nồng nặc phả từ trên xuống.
Đệ tử trắng bệch cả mặt, nhìn về nam nhân phía sau "Vi Sơn Tiên Tôn......"
"Đi."
Bên ngoài chủ điện có một cái sân cực lớn hình tròn, để các đệ tử tập trung trong những dịp quan trọng.
Lúc này đã có rất nhiều người nằm la liệt trên sân.
Những người này đều mặc y phục của đệ tử Tầm Điệp sơn.
Mà ở trung tâm sân, một cô gái trẻ bị bao vây tứ phía, nhưng những người xung quanh đều bị kiếm khí của cô quẹt xuống đất.
Yến Vi Sơn vừa tới đã thấy cảnh tượng như vậy.
Hoàn toàn chính là một cuộc tàn sát của ma đầu.
Đến khi đệ tử cuối cùng ngã xuống, tiểu cô nương ném kiếm trong tay đi, xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Yến Vi Sơn.
Linh Quỳnh: "!!!!"
Linh Quỳnh làm sao ngờ tới vừa quay đầu liền thấy vị đại phật Yến Vi Sơn này, cả người cứng ngắc mất một giây.
A a a!!
Nam chính sao lại tới đây!
Nên bỏ chạy, hay là bỏ chạy mới tốt đây?
"Nguyệt Tiêm Khôi, sư tỷ ta đâu!" Người đệ tử bên cạnh Yến Vi Sơn điên cuồng hét lớn "Ngươi làm gì bọn họ rồi?"
Yến Vi Sơn không lên tiếng, những người trên mặt đất này đều có yêu khí, không thể nào là đệ tử Tầm Điệp sơn.
Nàng không phải đang gϊếŧ người......
Linh Quỳnh trừng mắt một cái, "Ta có thể làm gì bọn họ."
Nói xong lời này, nàng đột nhiên quay người, chạy vào trong chủ điện.
Bộ váy có màu sắc đẹp lạ thường phóng qua trong không khí, chớp mắt liền không còn bóng dáng.
Tốc độ kia nhanh đến mức bọn họ còn không kịp phản ứng lại.
Yến Vi Sơn: "......"
Đệ tử Tầm Điệp sơn: "......"
Yến Vi sơn cùng tên đệ tử kia đuổi vào.
Hai người vừa bước vào chủ điện, đồng thời dừng lại.
Trong điện có không ít người, các đệ tử Tầm Điệp sơn đều nguyên vẹn đứng bên trong.
Linh Quỳnh đứng bên cạnh một thiếu niên, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phồng lên, giơ hai tay để thiếu niên giúp nàng lau vết máu.
Khung khá là quái dị.
——— Tiên nữ có lời muốn nói ———
Yến Vi sơn: Ta cảm giác kịch bản sai rồi.
Tiểu tiên nữ: Không có nha, là bởi vì ngươi không bỏ phiếu đó.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Lầu Tinh Lạc canh chừng ở bên ngoài, trên mặt đất còn mấy con yêu thú nằm sõng soài, cũng không biết là chết hay sống.
Linh Quỳnh đi ra từ bên trong, đệ tử Tầm Điệp sơn đi theo phía sau.
Đám người thấy bên ngoài còn có một thiếu niên, cũng hơi kinh ngạc, đặc biệt là thấy dung mạo Lầu Tinh Lạc, lại tràn đầy kinh diễm.
Vị thiếu niên này hình như quá đẹp rồi.
Ánh mắt Lầu Tinh Lạc đảo qua bọn họ, rơi vào trên thân Linh Quỳnh "Những người này đều là đệ tử Tầm Điệp sơn à?"
"Ừm." Linh Quỳnh quay đầu nhìn chung quanh một chút, vẫy vẫy tay nhỏ, "Đi nhanh đi, một lát nữa bị người ta phát hiện bây giờ."
Nói xong lại chỉ vào yêu thú trên đất, cũng không biết là nói với ai "Ném mấy thứ này ra ngoài đi."
Nói xong nàng lôi Lầu Tinh Lạc đi .
Đệ tử Tầm Điệp sơn biết nàng đang nói với bọn họ.
"Sư tỷ, chúng ta nên gϊếŧ hết bọn chúng không?" Những yêu thú này chính là thứ hại bọn họ......
Điệp cô nương híp mắt, thấp giọng phân phó, "Xử lý sạch sẽ một chút."
"Dạ."
......
Tầm Điệp sơn mặc dù không cao, nhưng địa hình gồ ghề, diện tích cũng không nhỏ, có rất nhiều chỗ có thể dùng để ẩn nấp.
Điệp cô nương dẫn đường cho bọn họ vào một sơn động tương đối an toàn.
Linh Quỳnh cũng không quản những đệ tử còn lại đi hay ở, cho nên Điệp cô nương phân phó bọn họ nghĩ cách xuống núi báo tin cầu cứu.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Đối mặt với ánh mắt bát quái của Linh Quỳnh, đám người hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Đây là ma đầu đó......
Mặc dù hình như nàng đã cứu bọn họ.
Nhưng ai mà biết nàng có mưu đồ gì.
Trong sơn động yên tĩnh, không khí tựa hồ cũng tĩnh lại, có chút trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Điệp cô nương lên tiếng, nói rõ ràng toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Linh Quỳnh rời khỏi Thiên Thanh tông thì lặn mất tăm.
Mọi người không đuổi kịp, nên không thể làm gì khác hơn là trở lại Thiên Thanh tông.
Kết quả vừa trở về đã phát hiện có rất nhiều yêu thú trong Trấn Yêu Tháp chạy ra ngoài.
Bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều đuổi theo Linh Quỳnh, người ở lại canh giữ không nhiều, yêu thú đột phá vòng vây rất dễ dàng, sau đó bỏ chạy.
Thiên Thanh tông muốn bắt những yêu thú kia lại, nên không có thời gian tiếp đãi khách khứa.
Điệp cô nương dẫn người rời khỏi Thiên Thanh tông.
Ai biết trong các đệ tử nàng dẫn theo, đã có đệ tử bị yêu thú thay thế.
Ngay từ đầu bọn họ đều không biết được.
Thẳng đến hai ngày trước, khi yêu thú đột nhiên làm loạn, bọn họ mới phát hiện ra.
Lí do vì sao yêu thú có thể thắng......
Tầm Điệp sơn chính là không bao giờ thiếu thuốc độc, bọn chúng hạ độc trong nước, tất cả đệ tử đều không thể sử dụng linh lực, lúc này mới bị hốt gọn trong một mẻ.
Linh Quỳnh sợ hãi thán phục: "Độc của chính các người mà còn không phát hiện ra được?"
Điệp cô nương: "......"
Độc kia không màu không mùi không vị, căn bản là không có cách nào biết.
Vả lại, bọn chúng đều mang khuôn mặt đồng môn thân thuộc, ai sẽ phòng bị chứ?
Điều này cũng chứng minh độc của Tầm Điệp sơn có bao nhiêu lợi hại.
Lừa được người khác không tính là gì, lừa được chính mình mới gọi là lợi hại.
Là loại đạo cụ rất trâu bò.
Có cơ hội phải chơi thử một chút.
Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, "Tổng cộng có bao nhiêu con yêu thú đã thoát khỏi Trấn Yêu tháp?"
Bọn chúng còn biết lập đội rồi á?
Điệp cô nương dựa vào vách đá, phun ra một ngụm trọc khí, "Chỉ có một con là từ Trấn Yêu Tháp ra ngoài, còn lại cũng chỉ là yêu thú bên trên đại lục, không biết nó dùng cái biện pháp gì triệu tập được chúng nó."
Năng lực có thể biến thành người khác này, cũng là kỹ năng của một mình con yêu kia.
Nhưng kỹ năng này cũng không hạn chế chỉ có chính nó có thể sử dụng.
Cho nên nó cũng có thể giúp những yêu thú khác biến thành những đệ tử khác.
...... Yêu thú bị nhốt vào trong Trấn Yêu Tháp, đều từng là tai họa của đại lục, yêu thú gây nguy hiểm cho nhân loại, khát máu hung tàn.
Con yêu thú kia làm những chuyện này, khẳng định là đã mưu đồ toan tính gì đó.
Tất cả mọi chuyện bọn họ đã trải qua đại khái chính là như vậy.
......
Điệp cô nương còn nhớ rõ mục đích của Linh Quỳnh, cho nên sau khi nói xong liền hỏi Linh Quỳnh: "Nguyệt cô nương cần ta cứu ai?"
Linh Quỳnh chỉ về thiếu niên cực kì tuyệt mỹ bên cạnh "Hắn."
Điệp cô nương cảm thấy thiếu niên này có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra từng gặp ở nơi nào.
Thiếu niên sắc mặt so người bình thường tái nhợt rất nhiều, linh khí trên thân hỗn loạn suy yếu.
Điệp cô nương mời Lầu Tinh Lạc đưa tay.
Một lát sau Điệp cô nương thu tay lại, "Hắn trúng loại độc nào đó rất kỳ quái, ta cũng không biết là cái gì......"
Điệp cô nương nói được kỹ lưỡng hơn Giáng Canh một chút.
Độc tính mạnh, nhưng bây giờ đã được áp chế nên tạm thời sẽ không lan sang chỗ khác, một khi bắt đầu lan đi thì chẳng mấy chốc sẽ mất mạng.
Nhưng đối với cách giải độc, Điệp cô nương biểu thị nàng học nghệ không tinh.
Căn bản là nàng chưa từng thấy qua loại độc này, coi như có thể nghiên cứu ra cách, trong thời gian ngắn như vậy cũng tuyệt đối không có khả năng.
Linh Quỳnh: "......" Vậy ta không phải đã tốn công vô ích rồi sao?
Lầu Tinh Lạc nhếch môi không nói lời nào, lo lắng chỉnh lại ống tay áo của mình.
Linh Quỳnh liếc nhìn Lâu Tinh Lạc một cái, không thể để con yêu như thế này, tức giận hỏi: "Còn có cách khác không?"
Điệp cô nương nói: "Sư phụ ta hẳn là biết, bà ấy có kiến thức rộng rãi lắm."
Linh Quỳnh: "......"
Ý chính là ta còn phải giúp ngươi cứu sư phụ nữa sao.
Đừng mừng vì vừa đánh tiểu quái xong, còn có BOSS chờ ngươi ở phía trước kìa......
Ha ha.
Linh Quỳnh hít một hơi thật sâu, phồng má, phe phẩy quạt xếp phần phật.
Tức chết ba.
......
Những đệ tử xuống núi cầu cứu, vừa đi được nửa đường đã gặp được Yến Vi sơn của Thiên Thanh tông.
Nghe nói Tầm Điệp sơn gặp nạn, Yến Vi sơn lập tức theo đệ tử lên núi, chuẩn bị cứu người.
Đệ tử này trước tiên dẫn bọn họ đến chỗ ẩn nấp, thế nhưng nơi đó nào có người nào.
Đáy lòng đệ tử hơi lộp bộp một chút "Nguy rồi, ma đầu kia quả nhiên không có lòng tốt!!"
Vừa rồi đệ tử không nói đến việc này, Yến Vi sơn còn không biết.
"Ma đầu ở đâu ra?"
"Nguyệt Tiêm Khôi!" Đệ tử hoảng hồn "Nàng mới lúc nãy còn ở cùng một chỗ với bọn người sư tỷ, sư tỷ chắc chắn xảy ra chuyện rồi!"
Sắc mặt Yến Vi trong nháy mắt trầm xuống, ngữ khí cũng lạnh hơn so với vừa nãy "Đến chủ điện."
Đệ tử không dám chậm chạp, dẫn Yến Vi Sơn đi về hướng chủ điện.
Còn chưa tới chủ điện, đã có mùi máu tanh nồng nặc phả từ trên xuống.
Đệ tử trắng bệch cả mặt, nhìn về nam nhân phía sau "Vi Sơn Tiên Tôn......"
"Đi."
Bên ngoài chủ điện có một cái sân cực lớn hình tròn, để các đệ tử tập trung trong những dịp quan trọng.
Lúc này đã có rất nhiều người nằm la liệt trên sân.
Những người này đều mặc y phục của đệ tử Tầm Điệp sơn.
Mà ở trung tâm sân, một cô gái trẻ bị bao vây tứ phía, nhưng những người xung quanh đều bị kiếm khí của cô quẹt xuống đất.
Yến Vi Sơn vừa tới đã thấy cảnh tượng như vậy.
Hoàn toàn chính là một cuộc tàn sát của ma đầu.
Đến khi đệ tử cuối cùng ngã xuống, tiểu cô nương ném kiếm trong tay đi, xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Yến Vi Sơn.
Linh Quỳnh: "!!!!"
Linh Quỳnh làm sao ngờ tới vừa quay đầu liền thấy vị đại phật Yến Vi Sơn này, cả người cứng ngắc mất một giây.
A a a!!
Nam chính sao lại tới đây!
Nên bỏ chạy, hay là bỏ chạy mới tốt đây?
"Nguyệt Tiêm Khôi, sư tỷ ta đâu!" Người đệ tử bên cạnh Yến Vi Sơn điên cuồng hét lớn "Ngươi làm gì bọn họ rồi?"
Yến Vi Sơn không lên tiếng, những người trên mặt đất này đều có yêu khí, không thể nào là đệ tử Tầm Điệp sơn.
Nàng không phải đang gϊếŧ người......
Linh Quỳnh trừng mắt một cái, "Ta có thể làm gì bọn họ."
Nói xong lời này, nàng đột nhiên quay người, chạy vào trong chủ điện.
Bộ váy có màu sắc đẹp lạ thường phóng qua trong không khí, chớp mắt liền không còn bóng dáng.
Tốc độ kia nhanh đến mức bọn họ còn không kịp phản ứng lại.
Yến Vi Sơn: "......"
Đệ tử Tầm Điệp sơn: "......"
Yến Vi sơn cùng tên đệ tử kia đuổi vào.
Hai người vừa bước vào chủ điện, đồng thời dừng lại.
Trong điện có không ít người, các đệ tử Tầm Điệp sơn đều nguyên vẹn đứng bên trong.
Linh Quỳnh đứng bên cạnh một thiếu niên, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phồng lên, giơ hai tay để thiếu niên giúp nàng lau vết máu.
Khung khá là quái dị.
——— Tiên nữ có lời muốn nói ———
Yến Vi sơn: Ta cảm giác kịch bản sai rồi.
Tiểu tiên nữ: Không có nha, là bởi vì ngươi không bỏ phiếu đó.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~