Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31: Tôi là Thượng Phương bảo kiếm.
Đào Anh Thy ngạc nhiên: “Sao các cậu biết được thế?
Diêu Thanh nói: “Tớ nghe từ Tần Minh Hạo.”
“Các cậu bàn tán chuyện của ngài Hải Minh như vậy, không sợ bị đuổi việc à?” Đào Anh Thy không quên việc Tần Minh Hạo bị đưa ra
làm vật thế thân cho chiêu giết gà dọa khi.
“Có cậu rồi, không sợ.”
“…” Đào Anh Thy, cô là Thượng Phương bảo kiếm hay gì: “Vì sao vậy?”
vietwriter.vn
“Mặc dù mọi người không dám bàn tán về cậu, nhưng cũng biết là cậu không giống những người khác, chứ không thì người ra đi là cậu chứ không phải Tần Minh Hạo. Thế nên bàn tán cùng với cậu, tuyệt đối an toàn.”
Đào Anh Thy không thể nói gì nữa.
Chuyện cô bị sa thải rồi lại được trở về vị trí cũ là trường hợp đầu tiên ở tập đoàn Vương Tân.
Chưa kể lúc trước ở công ty cô còn từng ăn nói bậy bạ.
Chuông điện thoại reo lên, Đào Anh Thy cười xin lỗi rồi đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
“A lô, Dì Hà ạ”
“Dì đón được bọn trẻ rồi.”
“Dì trông chừng bọn chúng nhé.”
“Được rồi.”
Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, Tư Hải Minh vẫn chưa phát hiện bọn trẻ có gì khác lạ, như vừa sống sót sau tai nạn sau khi sợ bóng sợ gió một trận.
Mặc dù Bảo Nam giống anh ta, nhưng nếu không nhìn thật kỹ cũng sẽ không thấy được.
Những tưởng là con trai của Tư Hải Minh, ai ngờ lại là em trai, tuổi tác xa nhau vậy, lẽ nào mẹ là từ vợ lẽ lên làm vợ chính thức, nhà giàu thật là phức tạp.
“Đào Anh Thy.” Tiếng của Chương Vĩ từ sau vọng đến.
Đào Anh Thy bỏ điện thoại xuống, quay đầu lại: “Trợ lí Chương, tìm tôi có việc gì?”
“Cô đi dọn dẹp văn phòng của ngài Hải Minh đi.”
“Tôi á?” Đào Anh Thy tự dùng ngón trỏ chỉ vào mũi mình: “Việc đó không phải là do Diêu Thanh làm sao?”
“Cô làm đi.”
Đào Anh Thy không hiểu, sao lại bảo cô đi làm việc đó chứ?
Nhưng Đào Anh Thy không biết suy nghĩ của Chương Vĩ là sự xuất hiện của cô có tác dụng tốt hơn so với Diêu Thanh, nếu không thì trong ngày hôm nay khí thế hung ác nham hiểm của Tư Hải Minh chỉ có tăng chứ không thể giảm.
Đối với Chương Vĩ, người phải đối mặt với Tư Hải Minh cả ngày mà nói, đó là một kiểu tra tấn.
Trong văn phòng, Chương Vĩ dẫn cô đi, cô mở cửa đi vào thì Chương Vĩ lập tức đóng cửa lại để đi làm việc khác.
Vốn dĩ cô còn định nói xấu vài câu nhưng sau khi nhìn thấy đống lộn xộn kín hết cả văn phòng thì kinh ngạc há hốc mồm, thực sự chỉ còn chỗ đủ cho một quả trứng chim Cút.
Thùng rác đổ ra sàn, giấy vụn bên trong rơi ra ngoài, gối tựa lưng trên sô pha bị vứt khắp nơi, bông bên trong bị lôi cả ra ngoài. Trên bàn cà phê, tập tài liệu bị vẽ lên những nét vòng vòng quen thuộc, sô
pha màu đen, bút cũng màu đen, vậy mà vẫn nhìn thấy những nét vẽ bị phản chiếu.
Trong đầu Đào Anh Thy nghĩ văn phòng giống như vừa bị một trận cuồng phong quét qua vậy, bảy đứa nhỏ thực sự muốn phá văn phòng của Tư Hải Minh đây mà. Hèn gì bị ném ra ngoài.
Bình tĩnh lại, Tư Hải Minh ngồi trên chiếc ghế màu đen sau bàn làm việc và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đào Anh Thy vội vàng nhặt gối dựa trên mặt đất, và cả đống tài liệu bị rải rác, rồi dựng lại thùng rác về vị trí cũ…
Có những thứ có thể để về như cũ, có những thứ không thể.
Ví dụ như những đường vẽ trên sô pha và những nét vẽ trên tài liệu.
Đào Anh Thy hơi căng thẳng, cầm tài liệu tiến đến bên cạnh bàn làm việc: “Thưa ngài Hải Minh, những thứ khác tôi đã dọn dẹp xong rồi, tài liệu tôi sẽ đi in lại bản mới, còn vết vẽ trên sô pha tôi sẽ lau nó bằng dầu chuối chắc là sẽ hết thôi. Chỉ là trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng giận quá…”
Do con mình gây ra nên Đào Anh Thy phải ăn nói khép nép.
“Cô nghĩ là tôi không nên tức giận?” Tư Hải Minh hỏi, giọng nói trầm xuống kèm theo sự uy hiếp khiến cho người khác đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Không không, có phải tôi có chỗ nào làm chưa tốt không? Nếu có chỗ nào chưa tốt, anh cứ nói, tôi chắc chắn sẽ làm anh vừa ý.“ Đào Anh Thv nói.
Đào Anh Thy ngạc nhiên: “Sao các cậu biết được thế?
Diêu Thanh nói: “Tớ nghe từ Tần Minh Hạo.”
“Các cậu bàn tán chuyện của ngài Hải Minh như vậy, không sợ bị đuổi việc à?” Đào Anh Thy không quên việc Tần Minh Hạo bị đưa ra
làm vật thế thân cho chiêu giết gà dọa khi.
“Có cậu rồi, không sợ.”
“…” Đào Anh Thy, cô là Thượng Phương bảo kiếm hay gì: “Vì sao vậy?”
vietwriter.vn
“Mặc dù mọi người không dám bàn tán về cậu, nhưng cũng biết là cậu không giống những người khác, chứ không thì người ra đi là cậu chứ không phải Tần Minh Hạo. Thế nên bàn tán cùng với cậu, tuyệt đối an toàn.”
Đào Anh Thy không thể nói gì nữa.
Chuyện cô bị sa thải rồi lại được trở về vị trí cũ là trường hợp đầu tiên ở tập đoàn Vương Tân.
Chưa kể lúc trước ở công ty cô còn từng ăn nói bậy bạ.
Chuông điện thoại reo lên, Đào Anh Thy cười xin lỗi rồi đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
“A lô, Dì Hà ạ”
“Dì đón được bọn trẻ rồi.”
“Dì trông chừng bọn chúng nhé.”
“Được rồi.”
Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, Tư Hải Minh vẫn chưa phát hiện bọn trẻ có gì khác lạ, như vừa sống sót sau tai nạn sau khi sợ bóng sợ gió một trận.
Mặc dù Bảo Nam giống anh ta, nhưng nếu không nhìn thật kỹ cũng sẽ không thấy được.
Những tưởng là con trai của Tư Hải Minh, ai ngờ lại là em trai, tuổi tác xa nhau vậy, lẽ nào mẹ là từ vợ lẽ lên làm vợ chính thức, nhà giàu thật là phức tạp.
“Đào Anh Thy.” Tiếng của Chương Vĩ từ sau vọng đến.
Đào Anh Thy bỏ điện thoại xuống, quay đầu lại: “Trợ lí Chương, tìm tôi có việc gì?”
“Cô đi dọn dẹp văn phòng của ngài Hải Minh đi.”
“Tôi á?” Đào Anh Thy tự dùng ngón trỏ chỉ vào mũi mình: “Việc đó không phải là do Diêu Thanh làm sao?”
“Cô làm đi.”
Đào Anh Thy không hiểu, sao lại bảo cô đi làm việc đó chứ?
Nhưng Đào Anh Thy không biết suy nghĩ của Chương Vĩ là sự xuất hiện của cô có tác dụng tốt hơn so với Diêu Thanh, nếu không thì trong ngày hôm nay khí thế hung ác nham hiểm của Tư Hải Minh chỉ có tăng chứ không thể giảm.
Đối với Chương Vĩ, người phải đối mặt với Tư Hải Minh cả ngày mà nói, đó là một kiểu tra tấn.
Trong văn phòng, Chương Vĩ dẫn cô đi, cô mở cửa đi vào thì Chương Vĩ lập tức đóng cửa lại để đi làm việc khác.
Vốn dĩ cô còn định nói xấu vài câu nhưng sau khi nhìn thấy đống lộn xộn kín hết cả văn phòng thì kinh ngạc há hốc mồm, thực sự chỉ còn chỗ đủ cho một quả trứng chim Cút.
Thùng rác đổ ra sàn, giấy vụn bên trong rơi ra ngoài, gối tựa lưng trên sô pha bị vứt khắp nơi, bông bên trong bị lôi cả ra ngoài. Trên bàn cà phê, tập tài liệu bị vẽ lên những nét vòng vòng quen thuộc, sô
pha màu đen, bút cũng màu đen, vậy mà vẫn nhìn thấy những nét vẽ bị phản chiếu.
Trong đầu Đào Anh Thy nghĩ văn phòng giống như vừa bị một trận cuồng phong quét qua vậy, bảy đứa nhỏ thực sự muốn phá văn phòng của Tư Hải Minh đây mà. Hèn gì bị ném ra ngoài.
Bình tĩnh lại, Tư Hải Minh ngồi trên chiếc ghế màu đen sau bàn làm việc và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đào Anh Thy vội vàng nhặt gối dựa trên mặt đất, và cả đống tài liệu bị rải rác, rồi dựng lại thùng rác về vị trí cũ…
Có những thứ có thể để về như cũ, có những thứ không thể.
Ví dụ như những đường vẽ trên sô pha và những nét vẽ trên tài liệu.
Đào Anh Thy hơi căng thẳng, cầm tài liệu tiến đến bên cạnh bàn làm việc: “Thưa ngài Hải Minh, những thứ khác tôi đã dọn dẹp xong rồi, tài liệu tôi sẽ đi in lại bản mới, còn vết vẽ trên sô pha tôi sẽ lau nó bằng dầu chuối chắc là sẽ hết thôi. Chỉ là trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng giận quá…”
Do con mình gây ra nên Đào Anh Thy phải ăn nói khép nép.
“Cô nghĩ là tôi không nên tức giận?” Tư Hải Minh hỏi, giọng nói trầm xuống kèm theo sự uy hiếp khiến cho người khác đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Không không, có phải tôi có chỗ nào làm chưa tốt không? Nếu có chỗ nào chưa tốt, anh cứ nói, tôi chắc chắn sẽ làm anh vừa ý.“ Đào Anh Thv nói.