Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
CHƯƠNG 39: RỐT CUỘC ĐÃ HỒI KINH
Tần Thanh La bất giác lùi ra sau, nhưng sau lưng chính là giường, cô vừa lùi lại, đầu gối đã chạm vào mép giường, đụng nhẹ một cái, đã té lên giường: “Vương, vương gia, ta thật sự đang có kinh.”
“Ừm, bổn vương xem xem.” Tiếng của Phó Lãnh Quyết vang lên trên đầu, một giây tiếp theo thế giới của cô đã chìm vào bóng tối.
Một trận gió đã thổi tắt nến, nhưng không khí mờ ám dập dềnh trong phòng thật lâu cũng không tản đi.
Ai cũng không biết, trong góc viện, có một bóng dáng nho nhỏ đang ngẩng đầu nhìn về cửa sổ căn phòng ở lầu hai, ánh mắt của nó mờ ảo trong đêm tối, nhưng hận ý trong mắt lại khiến ám vệ xung quanh không thể bỏ qua.
Một đứa trẻ bảy tuổi thôi lại có hận ý chừng này.
Trong lòng hai ám vệ kinh ngạc, định ngày mai sẽ không mảy may giấu giếm mà bẩm báo chuyện này với chủ tử của họ.
Dực Sinh cứ đứng ở đó, đến khi đêm đã khuya, Tần Thanh La mới quấn một cái áo choàng ra khỏi cửa, cô lê thân thể mệt mỏi, ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi xuống lầu.
Nhác thấy đứa trẻ trong góc, cô lập tức bị dọa cho cơn buồn ngủ bay biến.
“Dực Sinh?” Cô bước nhanh đến, duỗi tay ôm đứa trẻ vào lòng, nó ăn mặc mỏng manh, lại đứng trong viện quá lâu, cả người đều bị nhiễm hơi lạnh của ban đêm.
Tần Thanh La dùng tay chà xát tay của nó: “Không phải nói đệ về nghỉ ngơi sao? Đệ đứng đây bao lâu rồi? Sao lại không nghe lời tỷ như vậy?”
“Ta đợi tỷ.” Dực Sinh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong mắt đã sớm không còn bất kỳ phẫn nộ nào, chỉ còn lại sự lo lắng và đau lòng mà thôi.
Nó tích chữ như vàng, luôn keo kiệt lời nói, nhưng chỉ ba chữ vậy thôi đã sưởi ấm trái tim Tần Thanh La, cô dịu dàng sờ đầu nó: “Chúng ta về phòng thôi. Sau này không cần đợi tỷ, tỷ không sao.”
Thật sự không sao ư?
Tầm mắt Dực Sinh liếc nhìn vết bầm tím trên xương quai xanh của cô, rồi dời mắt đi rất nhanh, nó đáp một tiếng, ngoan ngoãn theo Tần Thanh La về phòng.
Hôm nay, trời vừa sớm tuyết lại rơi, người trong khách điếm từ sáng đã bận rộn, nhìn không ra trên mặt mỗi người có chút nào lo lắng và sợ hãi, dường như chuyện đấu đá tối qua đã bị người ta quên lãng, có lẽ, họ đã trải qua quá nhiều những việc đấu đá thế này, vì vậy nó đã không còn có thể thu hút quá nhiều sự quan tâm của mọi người.
Kim Vệ đã sắp xếp xe ngựa giúp Tần Thanh La và Dực Sinh, vì vậy mấy ngày tiếp theo, Tần Thanh La và Dực Sinh ngây người ngồi trong xe ngựa, đi ở sau cùng của đoàn xe.
Tần Thanh La cũng được yên tĩnh, nếu có thể cứ sống yên ả thế này, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
Những ngày này, Tần Thanh La đã hiểu thêm về Dực Sinh, đứa trẻ này còn thông minh hơn cô nghĩ nhiều, suốt chặng đường, cô dạy nó nhận mặt chữ, mỗi chữ cô chỉ dạy một lần, vậy mà nó lại có thể lập tức học được ngay, mấy bài thơ cổ khó đọc, nó cũng chỉ nghe một lần là có thể ghi nhớ.
Đây rõ ràng là một đứa trẻ thiên tài nha! Tần Thanh La giống như nhặt được bảo bối, hận không thể dạy hết cho nó những gì mình biết.
Từ sau khi thị vệ ức hiếp Dực Sinh kia bị giáo huấn, người của Tiêu Ngữ Yên cũng an phận hơn nhiều, chí ít mấy ngày này không có ai lại đến gây phiền phức cho họ.
Nhưng, khoảng thời gian đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, mắt thấy ngày mai sẽ đến kinh đô Nam Việt quốc , Phượng Tây Thành, ngay cả những binh linh trong đoàn cũng phấn chấn hơn, non mấy tháng chưa được gặp người thân trong gia đình, dù là nam nhân sắt đá cỡ nào, cũng sẽ không kiềm được mà xúc động.
“Đến rồi.”
Bỗng nhiên, không biết là ai gào lên một câu như vậy, cả đoàn người đều sôi trào, hành trình cực khổ mấy tháng liền rốt cuộc đã sắp kết thúc! Tần Thanh La mở rèm che cửa sổ ló đầu ra, quả nhiên nhìn thấy một tòa thành nguy nga sừng sững trước mắt, lúc hoàng hôn, cổng thành giống như một chú sư tử đực đang há miệng, dòng người tấp nập cứ ra ra vào vào trong miệng của chú sư tử này.
Có lẽ là sớm đã nhận được tin báo, vì vậy trên cổng thành đã có mấy đội quân đợi sẵn ở đó, đứng ở trước nhất là một thái giám tóc hoa râm, ông ta mặc cung trang, trong tay cầm một cuộn thánh chỉ vàng tươi, thấy đoàn người từ từ đến gần, lão thái giám kia bước xuống khỏi lầu canh, cười đầy nịnh nọt đợi ở cổng thành.
“Cung hỷ Võ Tuyên Vương thuận lợi về triều!” Trước tiên, lão thái giám hành lễ với xe ngựa của Phó Lãnh Quyết, sau mới cầm thánh chỉ đọc to lên: “Vương gia vạn tuế, Hoàng thượng đã đợi ngài từ lâu, còn đặc biệt ra lệnh cho nô tài đợi ở đây, Hoàng thượng thánh dụ, Tuyên Vương gia ngài lập tức vào cung yết kiến.”
Phó Lãnh Quyết đáp một tiếng, xuống xe ngựa tiếp chỉ, sau khi nói một câu tạ chủ long ân, đã đổi từ ngồi xe ngựa thành cưỡi ngựa, phi ngựa một đường vào thành.
Sau khi xe ngựa và thị vệ của Tiêu gia vào thành thì chia tay với người của phủ Võ Tuyên Vương, lúc sắp đi, Tiêu Ngữ Yên còn xuyên qua cửa xe liếc về phía Tần Thanh La, không hề che giấu sát ý trong ánh mắt kia.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc xe ngựa mà Tần Thanh La và Dực Sinh đang ngồi cũng dừng lại, có người gõ cửa mời hai người xuống xe. Trong đoàn đã không còn người thân cận bên Phó Lãnh Quyết như mấy người Kim Vệ, chỉ có vài gương mặt xa lạ Tần Thanh La chưa từng gặp qua.
“Đây chính là nha đầu làm ấm giường của Vương gia?”
Giọng nói nghiêm nghị của một bà cô trung niên vang lên, Tần Thanh La ngước mắt nhìn sang, thì thấy một bà cô dù trang điểm tinh tế nhưng khó che được vết tích của năm tháng trên mặt, đang đứng trước cửa.
Cửa này, hoàn toàn không phải cửa chính của phủ Võ Tuyên Vương, mà là một cái cửa hông, trong xã hội xem trọng giai cấp này, mỗi một gia đình quý tộc, chỉ có chủ tử mới có thể đi cửa chính.
Bà cô kia đi đến trước mặt Tần Thanh La, đánh giá cô trên dưới một lượt, nhưng ý khinh thường trong mắt khó mà che giấu: “Bộ dạng này đúng là khá được, hèn gì cũng lọt vào mắt của vương gia.”
“Quế ma ma, người này giao cho bà, chúng tôi về tiền viện đây.” Các thị vệ giao người xong thì đi, bình thường thị vệ rất hiếm khi đi vào hậu viện vương phủ.
Quế ma ma gật đầu, lại nhìn Dực Sinh đứng cạnh Tần Thanh La: “Ui, đứa nô tì này còn mang theo con riêng? Hậu viện không thể cho nam nhân tùy tiện đi vào, ta thấy đứa trẻ này phải đưa đến tiền viện thôi.”
Tần Thanh La có hơi sốt ruột, nắm tay Dực Sinh không buông, đổi mặt tươi cười, nói: “Quế ma ma, nó là em trai ta, em trai ruột, chỉ là đứa trẻ thôi, nó sợ người lạ, xin ma ma thông cảm một chút, cho nó theo bên người ta.”
“Một nô tì như ngươi có quyền lên tiếng sao?” Quế ma ma hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng lọt vào mắt vương gia thì không xem ai ra gì, ngươi chẳng qua là một nha đầu làm ấm giường thôi, là nô tì, phải nhớ lấy thân phận của mình! Nô tì trong vương phủ đều do ta quản lý, Quế ma ma ta nói thế nào thì chính là như vậy! Được rồi, người đâu, đưa đứa trẻ này đến tiền viện.”
“Quế ma ma!” Tần Thanh La còn muốn nói gì đó, Quế ma ma căn bản không cho cô cơ hội, ra hiệu cho hai người bên cạnh xông lên, hai người kia lập tức đến trước mặt Tần Thanh La, chia tách cô và Dực Sinh.
Nha hoàn trong vương phủ đều có học qua một chút quyền cước, vì vậy đem Dực Sinh đi dễ như trở bàn tay, Tần Thanh La nhìn chằm chằm Dực Sinh bị mang đi, còn chưa kịp phản kháng, đã bị vung một cái bạt tai vang dội.
Tần Thanh La bất giác lùi ra sau, nhưng sau lưng chính là giường, cô vừa lùi lại, đầu gối đã chạm vào mép giường, đụng nhẹ một cái, đã té lên giường: “Vương, vương gia, ta thật sự đang có kinh.”
“Ừm, bổn vương xem xem.” Tiếng của Phó Lãnh Quyết vang lên trên đầu, một giây tiếp theo thế giới của cô đã chìm vào bóng tối.
Một trận gió đã thổi tắt nến, nhưng không khí mờ ám dập dềnh trong phòng thật lâu cũng không tản đi.
Ai cũng không biết, trong góc viện, có một bóng dáng nho nhỏ đang ngẩng đầu nhìn về cửa sổ căn phòng ở lầu hai, ánh mắt của nó mờ ảo trong đêm tối, nhưng hận ý trong mắt lại khiến ám vệ xung quanh không thể bỏ qua.
Một đứa trẻ bảy tuổi thôi lại có hận ý chừng này.
Trong lòng hai ám vệ kinh ngạc, định ngày mai sẽ không mảy may giấu giếm mà bẩm báo chuyện này với chủ tử của họ.
Dực Sinh cứ đứng ở đó, đến khi đêm đã khuya, Tần Thanh La mới quấn một cái áo choàng ra khỏi cửa, cô lê thân thể mệt mỏi, ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi xuống lầu.
Nhác thấy đứa trẻ trong góc, cô lập tức bị dọa cho cơn buồn ngủ bay biến.
“Dực Sinh?” Cô bước nhanh đến, duỗi tay ôm đứa trẻ vào lòng, nó ăn mặc mỏng manh, lại đứng trong viện quá lâu, cả người đều bị nhiễm hơi lạnh của ban đêm.
Tần Thanh La dùng tay chà xát tay của nó: “Không phải nói đệ về nghỉ ngơi sao? Đệ đứng đây bao lâu rồi? Sao lại không nghe lời tỷ như vậy?”
“Ta đợi tỷ.” Dực Sinh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong mắt đã sớm không còn bất kỳ phẫn nộ nào, chỉ còn lại sự lo lắng và đau lòng mà thôi.
Nó tích chữ như vàng, luôn keo kiệt lời nói, nhưng chỉ ba chữ vậy thôi đã sưởi ấm trái tim Tần Thanh La, cô dịu dàng sờ đầu nó: “Chúng ta về phòng thôi. Sau này không cần đợi tỷ, tỷ không sao.”
Thật sự không sao ư?
Tầm mắt Dực Sinh liếc nhìn vết bầm tím trên xương quai xanh của cô, rồi dời mắt đi rất nhanh, nó đáp một tiếng, ngoan ngoãn theo Tần Thanh La về phòng.
Hôm nay, trời vừa sớm tuyết lại rơi, người trong khách điếm từ sáng đã bận rộn, nhìn không ra trên mặt mỗi người có chút nào lo lắng và sợ hãi, dường như chuyện đấu đá tối qua đã bị người ta quên lãng, có lẽ, họ đã trải qua quá nhiều những việc đấu đá thế này, vì vậy nó đã không còn có thể thu hút quá nhiều sự quan tâm của mọi người.
Kim Vệ đã sắp xếp xe ngựa giúp Tần Thanh La và Dực Sinh, vì vậy mấy ngày tiếp theo, Tần Thanh La và Dực Sinh ngây người ngồi trong xe ngựa, đi ở sau cùng của đoàn xe.
Tần Thanh La cũng được yên tĩnh, nếu có thể cứ sống yên ả thế này, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
Những ngày này, Tần Thanh La đã hiểu thêm về Dực Sinh, đứa trẻ này còn thông minh hơn cô nghĩ nhiều, suốt chặng đường, cô dạy nó nhận mặt chữ, mỗi chữ cô chỉ dạy một lần, vậy mà nó lại có thể lập tức học được ngay, mấy bài thơ cổ khó đọc, nó cũng chỉ nghe một lần là có thể ghi nhớ.
Đây rõ ràng là một đứa trẻ thiên tài nha! Tần Thanh La giống như nhặt được bảo bối, hận không thể dạy hết cho nó những gì mình biết.
Từ sau khi thị vệ ức hiếp Dực Sinh kia bị giáo huấn, người của Tiêu Ngữ Yên cũng an phận hơn nhiều, chí ít mấy ngày này không có ai lại đến gây phiền phức cho họ.
Nhưng, khoảng thời gian đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, mắt thấy ngày mai sẽ đến kinh đô Nam Việt quốc , Phượng Tây Thành, ngay cả những binh linh trong đoàn cũng phấn chấn hơn, non mấy tháng chưa được gặp người thân trong gia đình, dù là nam nhân sắt đá cỡ nào, cũng sẽ không kiềm được mà xúc động.
“Đến rồi.”
Bỗng nhiên, không biết là ai gào lên một câu như vậy, cả đoàn người đều sôi trào, hành trình cực khổ mấy tháng liền rốt cuộc đã sắp kết thúc! Tần Thanh La mở rèm che cửa sổ ló đầu ra, quả nhiên nhìn thấy một tòa thành nguy nga sừng sững trước mắt, lúc hoàng hôn, cổng thành giống như một chú sư tử đực đang há miệng, dòng người tấp nập cứ ra ra vào vào trong miệng của chú sư tử này.
Có lẽ là sớm đã nhận được tin báo, vì vậy trên cổng thành đã có mấy đội quân đợi sẵn ở đó, đứng ở trước nhất là một thái giám tóc hoa râm, ông ta mặc cung trang, trong tay cầm một cuộn thánh chỉ vàng tươi, thấy đoàn người từ từ đến gần, lão thái giám kia bước xuống khỏi lầu canh, cười đầy nịnh nọt đợi ở cổng thành.
“Cung hỷ Võ Tuyên Vương thuận lợi về triều!” Trước tiên, lão thái giám hành lễ với xe ngựa của Phó Lãnh Quyết, sau mới cầm thánh chỉ đọc to lên: “Vương gia vạn tuế, Hoàng thượng đã đợi ngài từ lâu, còn đặc biệt ra lệnh cho nô tài đợi ở đây, Hoàng thượng thánh dụ, Tuyên Vương gia ngài lập tức vào cung yết kiến.”
Phó Lãnh Quyết đáp một tiếng, xuống xe ngựa tiếp chỉ, sau khi nói một câu tạ chủ long ân, đã đổi từ ngồi xe ngựa thành cưỡi ngựa, phi ngựa một đường vào thành.
Sau khi xe ngựa và thị vệ của Tiêu gia vào thành thì chia tay với người của phủ Võ Tuyên Vương, lúc sắp đi, Tiêu Ngữ Yên còn xuyên qua cửa xe liếc về phía Tần Thanh La, không hề che giấu sát ý trong ánh mắt kia.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc xe ngựa mà Tần Thanh La và Dực Sinh đang ngồi cũng dừng lại, có người gõ cửa mời hai người xuống xe. Trong đoàn đã không còn người thân cận bên Phó Lãnh Quyết như mấy người Kim Vệ, chỉ có vài gương mặt xa lạ Tần Thanh La chưa từng gặp qua.
“Đây chính là nha đầu làm ấm giường của Vương gia?”
Giọng nói nghiêm nghị của một bà cô trung niên vang lên, Tần Thanh La ngước mắt nhìn sang, thì thấy một bà cô dù trang điểm tinh tế nhưng khó che được vết tích của năm tháng trên mặt, đang đứng trước cửa.
Cửa này, hoàn toàn không phải cửa chính của phủ Võ Tuyên Vương, mà là một cái cửa hông, trong xã hội xem trọng giai cấp này, mỗi một gia đình quý tộc, chỉ có chủ tử mới có thể đi cửa chính.
Bà cô kia đi đến trước mặt Tần Thanh La, đánh giá cô trên dưới một lượt, nhưng ý khinh thường trong mắt khó mà che giấu: “Bộ dạng này đúng là khá được, hèn gì cũng lọt vào mắt của vương gia.”
“Quế ma ma, người này giao cho bà, chúng tôi về tiền viện đây.” Các thị vệ giao người xong thì đi, bình thường thị vệ rất hiếm khi đi vào hậu viện vương phủ.
Quế ma ma gật đầu, lại nhìn Dực Sinh đứng cạnh Tần Thanh La: “Ui, đứa nô tì này còn mang theo con riêng? Hậu viện không thể cho nam nhân tùy tiện đi vào, ta thấy đứa trẻ này phải đưa đến tiền viện thôi.”
Tần Thanh La có hơi sốt ruột, nắm tay Dực Sinh không buông, đổi mặt tươi cười, nói: “Quế ma ma, nó là em trai ta, em trai ruột, chỉ là đứa trẻ thôi, nó sợ người lạ, xin ma ma thông cảm một chút, cho nó theo bên người ta.”
“Một nô tì như ngươi có quyền lên tiếng sao?” Quế ma ma hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng lọt vào mắt vương gia thì không xem ai ra gì, ngươi chẳng qua là một nha đầu làm ấm giường thôi, là nô tì, phải nhớ lấy thân phận của mình! Nô tì trong vương phủ đều do ta quản lý, Quế ma ma ta nói thế nào thì chính là như vậy! Được rồi, người đâu, đưa đứa trẻ này đến tiền viện.”
“Quế ma ma!” Tần Thanh La còn muốn nói gì đó, Quế ma ma căn bản không cho cô cơ hội, ra hiệu cho hai người bên cạnh xông lên, hai người kia lập tức đến trước mặt Tần Thanh La, chia tách cô và Dực Sinh.
Nha hoàn trong vương phủ đều có học qua một chút quyền cước, vì vậy đem Dực Sinh đi dễ như trở bàn tay, Tần Thanh La nhìn chằm chằm Dực Sinh bị mang đi, còn chưa kịp phản kháng, đã bị vung một cái bạt tai vang dội.