Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
CHƯƠNG 36: TRẬN CHIẾN ĐẪM MÁU
Từ Các Lão nghe xong, lập tức lúng túng cười hai tiếng: “Chuyện mượn bạc này sao lão già như ta có thể làm chủ được…” Ông ta hướng nhìn thoáng qua nam tử trung niên phía sau: “Người khác không cho mượn, lão già ta cũng đâu còn có biện pháp nào khác.”
“Không cho mượn, thì được ăn cướp trắng trợn?” Tần Thanh La khinh miệt nhếch miệng lên.
Từ Các Lão lại cười khan hai tiếng, mới nói: “Nha đầu này, lão già ta là người lương thiện nên sẽ không để bụng với mấy lời này của người, thế nhưng ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, nơi này lão già ta không làm chủ được, ta đã đồng ý đưa cái hộp cho người kia cho nên nếu hắn ta không lấy được không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó. Lão già ta khuyên ngươi vẫn nên đưa cái hộp cho hắn ta thì hơn vì dù sao đối với một tiểu cô nương như ngươi mà nói thì cái hộp kia cũng không có tác dụng gì.”
Tần Thanh La xuyên qua Từ Các Lão nhìn về phía nam tử trung niên ở phía sau ông ta, chỉ thấy vẻ mặt nam tử kia khí khái hào hùng, dạng người này nhìn qua liền biết tuyệt đối không phải người thường, đúng vậy, dám ngầm mưu tính đồ vật trong tay Võ Tuyên Vương thì chắc chắn cũng không phải là người thường rồi.
“Nhưng cái hộp kia thật sự không ở trên người ta, ta không dám nói láo.” Tần Thanh La tiếc nuối thở dài một hơi.
Từ Các Lão nhíu mày: “Thật sự không có?”
Tần Thanh La trợn to hai mắt lên: “Nếu không các ngươi tìm nữ nhân tới soát người ta thì biết, tính mạng của ta đều nằm trong tay các ngươi rồi nên nào dám nói dối lừa các ngươi.”
Từ Các Lão do dự một hồi cuối cùng cũng tin cô, lúc này mới đi đến trước mặt nam tử trung niên nói với hắn ta, nam tử trung niên đứng lên, nện bước chân phóng khoáng đi tới trước xe ngựa, lúc trông thấy Tần Thanh La cau mày lại: “Ngươi là nữ nhân của Phó Lãnh Quyết?”
“Ây… Cũng không hẳn là như vậy mà chỉ là một nha đầu làm ấm giường mà thôi.” Tần Thanh La không biết hắn ta hỏi cái này là có ý gì.
“Chắc chắn cái hộp kia đã rơi vào tay Phó Lãnh Quyết rồi.” Nam tử trung niên cau mày lại, phân phó với người bên cạnh: “Tìm người gửi phong thư tới cho Phó Lãnh Quyết bảo hắn ta cầm chiếc hộp kia đến trao đổi tính mạng của nàng ta.”
Tùy tùng của hắn ta nhận mệnh lệnh rời đi nhưng lại khiến cho Tần Thanh La và mấy người Từ Các Lâu đều không thể tin được.
“Cái kia… Ách, đại hiệp này, nếu như đồ vật các ngươi muốn trọng yếu như vậy thì với một nha đầu làm ấm giường như ta, ngươi cảm thấy có thể dùng làm con tin đi trao đổi được ư?”
Nam tử trung niên cười lạnh, ý vị thâm trường nhìn cô: “Một nha đầu làm ấm giường mà thôi, nhưng mà từ trước đến giờ bên cạnh Võ Tuyên Vương lại chưa từng có nha đầu làm ấm giường nào cả, cho nên, ta ngược lại thật sự muốn thử một lần, dù hắn ta không nguyện ý thì ngươi cũng chỉ có thể sống lâu thêm mấy canh giờ mà thôi, đối với ta cũng không mất mát gì.”
Lời hắn ta nói cũng rất có đạo lý, cho dù là có bất kỳ cơ hội nào thì bên nắm giữ quyền chủ động cũng không nên từ bỏ.
Tần Thanh La không còn lời nào để nói nên cũng không lên tiếng nữa, nhưng một lúc sau có người mặc áo đen tới kéo cô xuống khỏi xe ngựa, dắt cánh tay của cô ném vào trong một căn phòng nhỏ ở trong một viện tử hẻo lánh.
Cửa phòng nhỏ bị khóa chặt lại nhưng cửa sổ đã bị hỏng, cho nên cô có thể nhìn xuyên qua khe hở rách rưới của cửa sổ để trông thấy tình hình trong viện.
Ước chừng qua thời gian khoảng một chén trà, một loạt tiếng xé gió vang lên trong không khí, sau đó đột nhiên bốn phía xung quanh viện tử xuất hiện hàng trăm binh sĩ.
Đám người trong viện kinh hãi, lập tức che chở cho nam tử trung niên lui về sau, tận đến khi thối lui đến cửa viện chính sảnh mới ngừng lại được.
Cửa sân bị người từ bên ngoài phá tan, hơn mười binh sĩ giơ khiên lên xông tới, đứng ở phía sau hàng khiên chắn là một bóng người cao lớn.
“Một nha đầu làm ấm giường thôi mà, các ngươi muốn giết thì cứ giết đi, nhưng đã giết người của bản vương thì các ngươi cũng không còn cơ hội để sống nữa đâu.” Lúc hai quân đang giằng co, Phó Lãnh Quyết lại nhàn nhã ôm một cái lò sưởi điêu khắc tinh tế đứng ở giữa đám quân sĩ, đâu đâu trên người cũng là trang bị xa xỉ, ngược lại lại khiến cho Tần Thanh La phải lau mắt mà nhìn.
“Phó Lãnh Quyết!” Nam tử trung niên tức giận nghiến răng nghiến lợi, đến lúc này sao hắn ta còn không đoán được là mình đã trúng tương kế tựu kế của Phó Lãnh Quyết, hắn ta cũng không sợ hãi rút ra trường đao ở bên hông của mình, quát: “Được làm vua thua làm giặc, ta đã không còn gì để nói nữa, cùng lắm thì đánh một trận đi!”
“Không hổ là thuộc hạ của Ngụy Chiêu , ngược lại cũng có mấy phần bản lĩnh.” Phó Lãnh Quyết hừ lạnh, thành công nhìn thấy vẻ mặt nam tử trung niên trong nháy mắt tái nhợt đi.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với Ngụy Chiêu hết!” Nam tử trung niên giơ trường đao lên, quát: “Các huynh đệ, theo ta liều chết giết ra ngoài! Thà chiến cũng không khuất phục!”
“Thà chiến cũng không khuất phục!” Mấy người áo đen đồng thời hét lớn, lập tức cầm vũ khí xông ra ngoài.
Trong viện, hai phe nhân mã lập tức chém giết, chỉ trong chớp mắt, đầy sân đều bị máu tươi nhiễm đỏ, chân cụt tay đứt rơi vãi khắp nơi, tướng sĩ và mấy người áo đen ai cũng giết đỏ cả mắt không hề lùi bước.
Tần Thanh La nhìn xuyên qua cửa sổ, trơ mắt nhìn trận chém giết tàn khốc đẫm máu này, nắm đấm siết chặt lại, móng tay khảm vào da thịt từ lúc nào không hay.
Đây mới chính là hiện thực tàn khốc, trong mắt đám người quyền quý kia tính mạng con người thật sự không là cái gì.
Hai phe nhân mã đều mang quyết tâm liều chết cho nên không có người lui, cũng không có người khiếp đảm, Tần Thanh La nhìn thấy một tướng sĩ chỉ mới mười mấy tuổi bị một người áo đen chém đứt đầu, cũng trông thấy mấy người áo đen bị đám tướng sĩ một kiếm xuyên thấu trái tim.
Mặc dù cách cửa sổ nhưng mùi máu tươi nồng đậm kia vẫn khiến cho Tần Thanh La không nhịn được buồn nôn một trận, tuy rằng trên lý thuyết đã biết sinh tử tàn khốc nhưng khi thật sự trông thấy tận mắt, cô vẫn không chịu được mà sợ hãi.
Cô chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt mà thôi, so với những người này, tính mạng của cô lại càng nhỏ bé hơn, cũng càng dễ dàng bị người thu hoạch.
Đột nhiên, không biết là ai bị ai chặt một đao nhưng dường như khoảng cách rất gần với gian phòng chỗ cô, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, xuyên qua khe hở cửa sổ rơi vào trên mặt cô.
“A!”
Tần Thanh La che mắt lại gào thét khàn cả giọng.
Trong lúc bối rối, chỉ có một người liền y bào cũng chưa từng lộn xộn qua.
Phó Lãnh Quyết đứng ở cửa sân, nghe thấy thanh âm truyền đến từ trong phòng thì nhướng mày lên, sau đó từng bước một đi về phía căn phòng kia, chỗ hắn đến tự có tướng sĩ thay hắn mở đường, không có bất kỳ người áo đen nào có thể đến gần hắn nửa bước.
Cửa phòng cửa bị người đẩy ra, Phó Lãnh Quyết chậm rãi đi đến, ánh mắt hắn rơi vào trên người nữ nhân đang ôm đầu co rúm lại kia, nhếch miệng lên nở nụ cười khinh miệt: “Còn tưởng rằng lá gan của ngươi lớn thế nào, thì ra cũng chỉ có như thế.”
Hắn đi đến trước mặt Tần Thanh La, đưa tay bắt lấy cánh tay của cô kéo cô lên, còn chưa đợi Tần Thanh La đứng vững lại thì ngón tay của hắn đã kẹp chặt lấy cổ họng cô: “Nói, sao ngươi lại có thể ghép được phân đồ của liên kích nỏ! Bản vương không tin đó chỉ là trùng hợp, cũng không tin kỳ tích, cho nên ngươi chỉ có một cơ hội lần này thôi!”
Tần Thanh La mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào gương mặt không thay đổi của Phó Lãnh Quyết, dù thế nào cô cũng không ngờ được lòng cảnh giác của một người vậy mà có thể đạt tới cực hạn này!
Thì ra hắn chưa từng tin rằng cô lại ghép được những bản vẽ kia.
Trái tim của người nam nhân này, rốt cuộc sâu đến mức nào?
Cho nên hắn cho rằng cô có liên quan tới Thiên Cơ Các?
Từ Các Lão nghe xong, lập tức lúng túng cười hai tiếng: “Chuyện mượn bạc này sao lão già như ta có thể làm chủ được…” Ông ta hướng nhìn thoáng qua nam tử trung niên phía sau: “Người khác không cho mượn, lão già ta cũng đâu còn có biện pháp nào khác.”
“Không cho mượn, thì được ăn cướp trắng trợn?” Tần Thanh La khinh miệt nhếch miệng lên.
Từ Các Lão lại cười khan hai tiếng, mới nói: “Nha đầu này, lão già ta là người lương thiện nên sẽ không để bụng với mấy lời này của người, thế nhưng ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, nơi này lão già ta không làm chủ được, ta đã đồng ý đưa cái hộp cho người kia cho nên nếu hắn ta không lấy được không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó. Lão già ta khuyên ngươi vẫn nên đưa cái hộp cho hắn ta thì hơn vì dù sao đối với một tiểu cô nương như ngươi mà nói thì cái hộp kia cũng không có tác dụng gì.”
Tần Thanh La xuyên qua Từ Các Lão nhìn về phía nam tử trung niên ở phía sau ông ta, chỉ thấy vẻ mặt nam tử kia khí khái hào hùng, dạng người này nhìn qua liền biết tuyệt đối không phải người thường, đúng vậy, dám ngầm mưu tính đồ vật trong tay Võ Tuyên Vương thì chắc chắn cũng không phải là người thường rồi.
“Nhưng cái hộp kia thật sự không ở trên người ta, ta không dám nói láo.” Tần Thanh La tiếc nuối thở dài một hơi.
Từ Các Lão nhíu mày: “Thật sự không có?”
Tần Thanh La trợn to hai mắt lên: “Nếu không các ngươi tìm nữ nhân tới soát người ta thì biết, tính mạng của ta đều nằm trong tay các ngươi rồi nên nào dám nói dối lừa các ngươi.”
Từ Các Lão do dự một hồi cuối cùng cũng tin cô, lúc này mới đi đến trước mặt nam tử trung niên nói với hắn ta, nam tử trung niên đứng lên, nện bước chân phóng khoáng đi tới trước xe ngựa, lúc trông thấy Tần Thanh La cau mày lại: “Ngươi là nữ nhân của Phó Lãnh Quyết?”
“Ây… Cũng không hẳn là như vậy mà chỉ là một nha đầu làm ấm giường mà thôi.” Tần Thanh La không biết hắn ta hỏi cái này là có ý gì.
“Chắc chắn cái hộp kia đã rơi vào tay Phó Lãnh Quyết rồi.” Nam tử trung niên cau mày lại, phân phó với người bên cạnh: “Tìm người gửi phong thư tới cho Phó Lãnh Quyết bảo hắn ta cầm chiếc hộp kia đến trao đổi tính mạng của nàng ta.”
Tùy tùng của hắn ta nhận mệnh lệnh rời đi nhưng lại khiến cho Tần Thanh La và mấy người Từ Các Lâu đều không thể tin được.
“Cái kia… Ách, đại hiệp này, nếu như đồ vật các ngươi muốn trọng yếu như vậy thì với một nha đầu làm ấm giường như ta, ngươi cảm thấy có thể dùng làm con tin đi trao đổi được ư?”
Nam tử trung niên cười lạnh, ý vị thâm trường nhìn cô: “Một nha đầu làm ấm giường mà thôi, nhưng mà từ trước đến giờ bên cạnh Võ Tuyên Vương lại chưa từng có nha đầu làm ấm giường nào cả, cho nên, ta ngược lại thật sự muốn thử một lần, dù hắn ta không nguyện ý thì ngươi cũng chỉ có thể sống lâu thêm mấy canh giờ mà thôi, đối với ta cũng không mất mát gì.”
Lời hắn ta nói cũng rất có đạo lý, cho dù là có bất kỳ cơ hội nào thì bên nắm giữ quyền chủ động cũng không nên từ bỏ.
Tần Thanh La không còn lời nào để nói nên cũng không lên tiếng nữa, nhưng một lúc sau có người mặc áo đen tới kéo cô xuống khỏi xe ngựa, dắt cánh tay của cô ném vào trong một căn phòng nhỏ ở trong một viện tử hẻo lánh.
Cửa phòng nhỏ bị khóa chặt lại nhưng cửa sổ đã bị hỏng, cho nên cô có thể nhìn xuyên qua khe hở rách rưới của cửa sổ để trông thấy tình hình trong viện.
Ước chừng qua thời gian khoảng một chén trà, một loạt tiếng xé gió vang lên trong không khí, sau đó đột nhiên bốn phía xung quanh viện tử xuất hiện hàng trăm binh sĩ.
Đám người trong viện kinh hãi, lập tức che chở cho nam tử trung niên lui về sau, tận đến khi thối lui đến cửa viện chính sảnh mới ngừng lại được.
Cửa sân bị người từ bên ngoài phá tan, hơn mười binh sĩ giơ khiên lên xông tới, đứng ở phía sau hàng khiên chắn là một bóng người cao lớn.
“Một nha đầu làm ấm giường thôi mà, các ngươi muốn giết thì cứ giết đi, nhưng đã giết người của bản vương thì các ngươi cũng không còn cơ hội để sống nữa đâu.” Lúc hai quân đang giằng co, Phó Lãnh Quyết lại nhàn nhã ôm một cái lò sưởi điêu khắc tinh tế đứng ở giữa đám quân sĩ, đâu đâu trên người cũng là trang bị xa xỉ, ngược lại lại khiến cho Tần Thanh La phải lau mắt mà nhìn.
“Phó Lãnh Quyết!” Nam tử trung niên tức giận nghiến răng nghiến lợi, đến lúc này sao hắn ta còn không đoán được là mình đã trúng tương kế tựu kế của Phó Lãnh Quyết, hắn ta cũng không sợ hãi rút ra trường đao ở bên hông của mình, quát: “Được làm vua thua làm giặc, ta đã không còn gì để nói nữa, cùng lắm thì đánh một trận đi!”
“Không hổ là thuộc hạ của Ngụy Chiêu , ngược lại cũng có mấy phần bản lĩnh.” Phó Lãnh Quyết hừ lạnh, thành công nhìn thấy vẻ mặt nam tử trung niên trong nháy mắt tái nhợt đi.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với Ngụy Chiêu hết!” Nam tử trung niên giơ trường đao lên, quát: “Các huynh đệ, theo ta liều chết giết ra ngoài! Thà chiến cũng không khuất phục!”
“Thà chiến cũng không khuất phục!” Mấy người áo đen đồng thời hét lớn, lập tức cầm vũ khí xông ra ngoài.
Trong viện, hai phe nhân mã lập tức chém giết, chỉ trong chớp mắt, đầy sân đều bị máu tươi nhiễm đỏ, chân cụt tay đứt rơi vãi khắp nơi, tướng sĩ và mấy người áo đen ai cũng giết đỏ cả mắt không hề lùi bước.
Tần Thanh La nhìn xuyên qua cửa sổ, trơ mắt nhìn trận chém giết tàn khốc đẫm máu này, nắm đấm siết chặt lại, móng tay khảm vào da thịt từ lúc nào không hay.
Đây mới chính là hiện thực tàn khốc, trong mắt đám người quyền quý kia tính mạng con người thật sự không là cái gì.
Hai phe nhân mã đều mang quyết tâm liều chết cho nên không có người lui, cũng không có người khiếp đảm, Tần Thanh La nhìn thấy một tướng sĩ chỉ mới mười mấy tuổi bị một người áo đen chém đứt đầu, cũng trông thấy mấy người áo đen bị đám tướng sĩ một kiếm xuyên thấu trái tim.
Mặc dù cách cửa sổ nhưng mùi máu tươi nồng đậm kia vẫn khiến cho Tần Thanh La không nhịn được buồn nôn một trận, tuy rằng trên lý thuyết đã biết sinh tử tàn khốc nhưng khi thật sự trông thấy tận mắt, cô vẫn không chịu được mà sợ hãi.
Cô chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt mà thôi, so với những người này, tính mạng của cô lại càng nhỏ bé hơn, cũng càng dễ dàng bị người thu hoạch.
Đột nhiên, không biết là ai bị ai chặt một đao nhưng dường như khoảng cách rất gần với gian phòng chỗ cô, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, xuyên qua khe hở cửa sổ rơi vào trên mặt cô.
“A!”
Tần Thanh La che mắt lại gào thét khàn cả giọng.
Trong lúc bối rối, chỉ có một người liền y bào cũng chưa từng lộn xộn qua.
Phó Lãnh Quyết đứng ở cửa sân, nghe thấy thanh âm truyền đến từ trong phòng thì nhướng mày lên, sau đó từng bước một đi về phía căn phòng kia, chỗ hắn đến tự có tướng sĩ thay hắn mở đường, không có bất kỳ người áo đen nào có thể đến gần hắn nửa bước.
Cửa phòng cửa bị người đẩy ra, Phó Lãnh Quyết chậm rãi đi đến, ánh mắt hắn rơi vào trên người nữ nhân đang ôm đầu co rúm lại kia, nhếch miệng lên nở nụ cười khinh miệt: “Còn tưởng rằng lá gan của ngươi lớn thế nào, thì ra cũng chỉ có như thế.”
Hắn đi đến trước mặt Tần Thanh La, đưa tay bắt lấy cánh tay của cô kéo cô lên, còn chưa đợi Tần Thanh La đứng vững lại thì ngón tay của hắn đã kẹp chặt lấy cổ họng cô: “Nói, sao ngươi lại có thể ghép được phân đồ của liên kích nỏ! Bản vương không tin đó chỉ là trùng hợp, cũng không tin kỳ tích, cho nên ngươi chỉ có một cơ hội lần này thôi!”
Tần Thanh La mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào gương mặt không thay đổi của Phó Lãnh Quyết, dù thế nào cô cũng không ngờ được lòng cảnh giác của một người vậy mà có thể đạt tới cực hạn này!
Thì ra hắn chưa từng tin rằng cô lại ghép được những bản vẽ kia.
Trái tim của người nam nhân này, rốt cuộc sâu đến mức nào?
Cho nên hắn cho rằng cô có liên quan tới Thiên Cơ Các?