Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
CHƯƠNG 29: NGẪU NHIÊN GẶP GỠ GIỮA BIỂN NGƯỜI
Đoàn xe rầm rộ đi vào cổng thành, binh lính gác thành liếc qua rồi cho vào, nhất là khi nhìn thấy ba chữ “ Võ Tuyên Vương”, mặt mày đều biến sắc, ngay cả chất vấn thường ngày cũng không dám hỏi, lập tức cho vào, lại mau chóng phái người thông báo cho thống lĩnh thủ thành.
Khi thống lĩnh thủ thành gấp gáp chạy tới, đoàn xe đã dừng ở khách điếm lớn nhất trong thành, điều kiện của dịch trạm rất bình thường, đối với vương tôn quý tộc như Võ Tuyên Vương mà nói, chỉ cần có lựa chọn khác đều sẽ không ở lại dịch trạm.
Tần Thanh La theo Phó Lãnh Quyết xuống xe, sau khi nhìn thấy một hàng mỹ nữ quần áo mỏng manh đang đứng trước cửa khách điếm, khóe môi co rút, yên lặng liếc mắt nhìn Phó Lãnh Quyết.
Xem ra, truyền thuyết Võ Tuyên Vương phong lưu thành tính cả Đại Giang Nam Bắc đều biết.
Các mỹ nữ là do thống lĩnh thủ thành hạ lệnh tìm đến, đương nhiên là để nịnh nọt Phó Lãnh Quyết, thống lĩnh là một người nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, đều nói đàn ông ở độ tuổi này là lúc lăng nhăng nhất, thống lĩnh này có lẽ đã dùng sở thích của mình mà suy bụng ta ra bụng người đối với Phó Lãnh Quyết.
Tần Thanh La lại hơi hiếu kỳ Phó Lãnh Quyết sẽ hành động đáp trả thế nào, vì vậy ánh mắt nhìn chằm chằm không rời sườn mặt của hắn.
“Nhìn đủ chưa?” Phó Lãnh Quyết xoay đầu trừng cô, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là lúc nhìn đám oanh oanh yến yến kia rõ ràng hơi mất kiên nhẫn.
Tiếc là, thống lĩnh kia không hề nhìn ra vẻ mất hứng của Phó Lãnh Quyết, ngược lại còn đẩy một mỹ nữ tướng mạo xuất chúng ở bên người tiến lên: “Còn ngây ra làm gì, còn không mau tiến lên hầu hạ.”
Mỹ nữ kia e thẹn cười cười, thực sự đi sang chỗ Phó Lãnh Quyết, nàng ta mỉm cười xấu hổ, mỗi bước đi đều phô bày tất cả đường cong của cơ thể, mỹ nữ với những đường cong thế này đúng là của hiếm, ngay cả Tần Thanh La cũng không kiềm được nhìn thêm mấy lần.
Có điều, mỹ nữ kia vừa đi hai bước, Phó Lãnh Quyết đã khẽ hừ lạnh: “Xấu như vậy, cũng đưa đến diễu dương trước mặt bổn vương?”
Xấu như vậy…
Lời nhận xét này của Phó Lãnh Quyết khiến sắc mặt mỹ nữ kia trắng bệch, bước chân hỗn loạn, chân đang nhấc lên cứ treo lơ lửng trong không trung mà quên mất đặt xuống.
Toàn thân thống lĩnh đổ mồ hôi lạnh, vội sai người kéo về: “Vương gia bớt giận, bớt giận! Nếu vương gia không hài lòng, ta lập tức sai người đi kiếm vài đứa lanh lợi đến.”
Thống lĩnh kia có người bà con làm quan trong kinh, nghe nói lúc Võ Tuyên Vương nghênh đón quận chúa Vĩnh Lăng hồi kinh sẽ đi qua thành của hắn, còn đặc biệt gửi thư đến nói sở thích của Võ Tuyên Vương, người bà con kia của hắn nói, Võ Tuyên Vương hễ mất hứng, thì thích giết người tìm vui.
Vì vậy bây giờ Phó Lãnh Quyết rõ ràng đang mất hứng, sao thống lĩnh có thể không cảm thấy run sợ?
“Kim Vệ, xử lý những người này đi, bổn vương mệt rồi.” Phó Lãnh Quyết đi vào khách điếm, không nhìn đến những người kia nữa.
Kim Vệ đi đến cạnh thống lĩnh, nói: “Đưa những người này đi hết đi, cũng không cần kiếm nữ nhân nữa, mấy ngày này vương gia cần tu thân dưỡng tính.”
Tu thân dưỡng tính?
Tần Thanh La nghe thấy câu này thì co rút khóe môi, vậy mấy buổi tối này kẻ nằm sấp trên người cô đòi hỏi không ngừng là ai?
Có điều, vị thống lĩnh kia không biết những chuyện này, vội vàng vâng lời Kim Vệ, ra lệnh cho người rời đi.
Cả khách điếm đều bị bao vây, chỉ một chốc sau, từ trong ra ngoài đều đổi thành người của Phó Lãnh Quyết. Cả ngày ngồi xe ngựa cực khổ, ai nấy đều mệt mỏi, ngay cả tỷ muội Tiêu Ngữ Yên kiêu ngạo tự mãn cũng về phòng phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Kim Vệ bố trí xong xuôi thủ vệ, mới tìm thấy Tần Thanh La, đưa cô năm mươi lượng bạc: “Vương gia nói, để các cô vào thành mua một ít quần áo giữ ấm.”
Tần Thanh La ngẩn người, nhận lấy chỗ bạc kia, trong mắt vẫn hơi nghi ngờ: “Đúng là hắn phân phó sao?”
“Đương nhiên. Vương gia vẫn rất quan tâm cô nương.” Lúc Kim Vệ nói câu này, ngay cả hắn cũng cảm thấy không được quả quyết.
Tần Thanh La không có ý kiến, đúng là quần áo của cô và Dực Sinh hơi mỏng manh, cô cầm ngân lượng, dẫn Dực Sinh chuẩn bị ra ngoài, Kim Vệ còn đặc biệt phái hai binh lính cao lớn đi theo bọn họ.
Nói cho hay là bảo vệ an toàn cho họ, nhưng ai chẳng biết, kiểu bảo vệ thế này, trên cơ bản chính là giám sát thôi.
Sắc trời dần tối, các sạp hàng trong thành đều đang thu dọn đồ đạc đi về, chỉ có một số cửa tiệm lớn một chút còn mở cửa buôn bán, Tần Thanh La dẫn Dực Sinh đi miết, phát hiện Dực Sinh cứ luôn rụt rè trốn sau lưng cô, dường như rất sợ hãi những nơi có nhiều người buôn bán thế này.
Cô biết, nhất định nó đã từng bị bán rất nhiều lần, vì vậy bị ám ảnh.
“Dực Sinh, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây nè, sau này sẽ không có ai bán đệ đi mất.”
Tần Thanh La nắm tay nó, kéo nó đến trước một cái sạp sắp dọn hàng, sạp đó bán tò he, từng cái tò he tinh xảo đẹp đẽ treo trên thanh trúc dài, biểu cảm của mỗi cái tò he đều kỳ lạ, cô lấy một cái tò he, đưa cho Dực Sinh bên cạnh: “Thích không? Nếu thích, tỷ tỷ mua cho đệ một cái nhé?”
Dực Sinh nhìn chằm chằm tò he, tỉ mỉ quan sát, trước kia nó chỉ nhìn những đồ vật này từ xa, nhưng chưa từng mua cho mình cái nào, rốt cuộc chỉ là đứa rẻ sáu tuổi mà thôi, làm sao cũng không che giấu được hiếu kỳ trong mắt.
Thấy nó nhìn không dời mắt, Tần Thanh La móc tiền mua cho nó một cái, Dực Sinh cầm cái tò he kia, bất giác nở nụ cười rất rất nhạt.
Đã qua nhiều ngày như vậy, Tần Thanh La vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của nó. Cứ như vậy thì thật tốt, ít nhất, là một khởi đầu rất tuyệt.
Mua xong tò he, Tần Thanh La dẫn Dực Sinh đi đến tiệm quần áo phía trước, họ vừa rời đi, nơi ngã quẹo có mấy người bước ra.
“Tấn Song, vừa nãy ngươi nhìn thấy không?” Ân Khánh bước nhanh về trước mấy bước, nhưng trong biển người tấp nập, đã tìm không thấy dấu vết của người vừa nãy.
Tấn Song đi sau hắn cảm thấy kỳ lạ: “Chủ tử, nhìn thấy cái gì? Thuộc hạ không thấy gì cả, có nguy hiểm sao?”
Ân Khánh lắc đầu, thở dài một hơi: “Không có gì, chắc chắn là ta đã hoa mắt.” Chắc chắn là đã hoa mắt, nếu không sao hắn lại cảm thấy như nhìn thấy nàng.
Trong tiệm quần áo, Tần Thanh La đang dẫn Dực Sinh đi lựa đồ, chưởng quầy là người rất có mắt nhìn, thấy phía sau Tần Thanh La còn có hai hộ vệ có vẻ như quân lính đi theo, thì biết chắc chắn bọn họ là người có quyền thế, vì vậy tận lực giới thiệu cho họ đủ loại quần áo.
“Dực Sinh, đến đây, đệ thử bộ này xem.”
Tần Thanh La cầm lên một món có vẻ là một cái áo khoác lông ấm áp thoải mái, lại phối với một cái nón cùng kiểu: “Có vẻ giống một thợ săn nhỏ, ha ha.”
Hai tay Dực Sinh lạnh cóng, nó cẩn thận sờ vào bộ quần áo kia, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay khiến cả người nó có vẻ nhu hòa hơn.
Tần Thanh La đau lòng quấn quần áo lên người nó: “Sau này theo tỷ tỷ, nhất định ta sẽ không bạc đãi đệ, bỏ đói đệ, chuyện trước kia đều đã qua, chúng ta cùng tập làm quen, được không?”
Dực Sinh chớp mắt, vẫn không nói chuyện như cũ, chỉ gật đầu. Nó ngước mắt nhìn một vòng trong tiệm, sau đó chỉ vào bộ quần áo trong góc.
Đoàn xe rầm rộ đi vào cổng thành, binh lính gác thành liếc qua rồi cho vào, nhất là khi nhìn thấy ba chữ “ Võ Tuyên Vương”, mặt mày đều biến sắc, ngay cả chất vấn thường ngày cũng không dám hỏi, lập tức cho vào, lại mau chóng phái người thông báo cho thống lĩnh thủ thành.
Khi thống lĩnh thủ thành gấp gáp chạy tới, đoàn xe đã dừng ở khách điếm lớn nhất trong thành, điều kiện của dịch trạm rất bình thường, đối với vương tôn quý tộc như Võ Tuyên Vương mà nói, chỉ cần có lựa chọn khác đều sẽ không ở lại dịch trạm.
Tần Thanh La theo Phó Lãnh Quyết xuống xe, sau khi nhìn thấy một hàng mỹ nữ quần áo mỏng manh đang đứng trước cửa khách điếm, khóe môi co rút, yên lặng liếc mắt nhìn Phó Lãnh Quyết.
Xem ra, truyền thuyết Võ Tuyên Vương phong lưu thành tính cả Đại Giang Nam Bắc đều biết.
Các mỹ nữ là do thống lĩnh thủ thành hạ lệnh tìm đến, đương nhiên là để nịnh nọt Phó Lãnh Quyết, thống lĩnh là một người nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, đều nói đàn ông ở độ tuổi này là lúc lăng nhăng nhất, thống lĩnh này có lẽ đã dùng sở thích của mình mà suy bụng ta ra bụng người đối với Phó Lãnh Quyết.
Tần Thanh La lại hơi hiếu kỳ Phó Lãnh Quyết sẽ hành động đáp trả thế nào, vì vậy ánh mắt nhìn chằm chằm không rời sườn mặt của hắn.
“Nhìn đủ chưa?” Phó Lãnh Quyết xoay đầu trừng cô, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là lúc nhìn đám oanh oanh yến yến kia rõ ràng hơi mất kiên nhẫn.
Tiếc là, thống lĩnh kia không hề nhìn ra vẻ mất hứng của Phó Lãnh Quyết, ngược lại còn đẩy một mỹ nữ tướng mạo xuất chúng ở bên người tiến lên: “Còn ngây ra làm gì, còn không mau tiến lên hầu hạ.”
Mỹ nữ kia e thẹn cười cười, thực sự đi sang chỗ Phó Lãnh Quyết, nàng ta mỉm cười xấu hổ, mỗi bước đi đều phô bày tất cả đường cong của cơ thể, mỹ nữ với những đường cong thế này đúng là của hiếm, ngay cả Tần Thanh La cũng không kiềm được nhìn thêm mấy lần.
Có điều, mỹ nữ kia vừa đi hai bước, Phó Lãnh Quyết đã khẽ hừ lạnh: “Xấu như vậy, cũng đưa đến diễu dương trước mặt bổn vương?”
Xấu như vậy…
Lời nhận xét này của Phó Lãnh Quyết khiến sắc mặt mỹ nữ kia trắng bệch, bước chân hỗn loạn, chân đang nhấc lên cứ treo lơ lửng trong không trung mà quên mất đặt xuống.
Toàn thân thống lĩnh đổ mồ hôi lạnh, vội sai người kéo về: “Vương gia bớt giận, bớt giận! Nếu vương gia không hài lòng, ta lập tức sai người đi kiếm vài đứa lanh lợi đến.”
Thống lĩnh kia có người bà con làm quan trong kinh, nghe nói lúc Võ Tuyên Vương nghênh đón quận chúa Vĩnh Lăng hồi kinh sẽ đi qua thành của hắn, còn đặc biệt gửi thư đến nói sở thích của Võ Tuyên Vương, người bà con kia của hắn nói, Võ Tuyên Vương hễ mất hứng, thì thích giết người tìm vui.
Vì vậy bây giờ Phó Lãnh Quyết rõ ràng đang mất hứng, sao thống lĩnh có thể không cảm thấy run sợ?
“Kim Vệ, xử lý những người này đi, bổn vương mệt rồi.” Phó Lãnh Quyết đi vào khách điếm, không nhìn đến những người kia nữa.
Kim Vệ đi đến cạnh thống lĩnh, nói: “Đưa những người này đi hết đi, cũng không cần kiếm nữ nhân nữa, mấy ngày này vương gia cần tu thân dưỡng tính.”
Tu thân dưỡng tính?
Tần Thanh La nghe thấy câu này thì co rút khóe môi, vậy mấy buổi tối này kẻ nằm sấp trên người cô đòi hỏi không ngừng là ai?
Có điều, vị thống lĩnh kia không biết những chuyện này, vội vàng vâng lời Kim Vệ, ra lệnh cho người rời đi.
Cả khách điếm đều bị bao vây, chỉ một chốc sau, từ trong ra ngoài đều đổi thành người của Phó Lãnh Quyết. Cả ngày ngồi xe ngựa cực khổ, ai nấy đều mệt mỏi, ngay cả tỷ muội Tiêu Ngữ Yên kiêu ngạo tự mãn cũng về phòng phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Kim Vệ bố trí xong xuôi thủ vệ, mới tìm thấy Tần Thanh La, đưa cô năm mươi lượng bạc: “Vương gia nói, để các cô vào thành mua một ít quần áo giữ ấm.”
Tần Thanh La ngẩn người, nhận lấy chỗ bạc kia, trong mắt vẫn hơi nghi ngờ: “Đúng là hắn phân phó sao?”
“Đương nhiên. Vương gia vẫn rất quan tâm cô nương.” Lúc Kim Vệ nói câu này, ngay cả hắn cũng cảm thấy không được quả quyết.
Tần Thanh La không có ý kiến, đúng là quần áo của cô và Dực Sinh hơi mỏng manh, cô cầm ngân lượng, dẫn Dực Sinh chuẩn bị ra ngoài, Kim Vệ còn đặc biệt phái hai binh lính cao lớn đi theo bọn họ.
Nói cho hay là bảo vệ an toàn cho họ, nhưng ai chẳng biết, kiểu bảo vệ thế này, trên cơ bản chính là giám sát thôi.
Sắc trời dần tối, các sạp hàng trong thành đều đang thu dọn đồ đạc đi về, chỉ có một số cửa tiệm lớn một chút còn mở cửa buôn bán, Tần Thanh La dẫn Dực Sinh đi miết, phát hiện Dực Sinh cứ luôn rụt rè trốn sau lưng cô, dường như rất sợ hãi những nơi có nhiều người buôn bán thế này.
Cô biết, nhất định nó đã từng bị bán rất nhiều lần, vì vậy bị ám ảnh.
“Dực Sinh, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây nè, sau này sẽ không có ai bán đệ đi mất.”
Tần Thanh La nắm tay nó, kéo nó đến trước một cái sạp sắp dọn hàng, sạp đó bán tò he, từng cái tò he tinh xảo đẹp đẽ treo trên thanh trúc dài, biểu cảm của mỗi cái tò he đều kỳ lạ, cô lấy một cái tò he, đưa cho Dực Sinh bên cạnh: “Thích không? Nếu thích, tỷ tỷ mua cho đệ một cái nhé?”
Dực Sinh nhìn chằm chằm tò he, tỉ mỉ quan sát, trước kia nó chỉ nhìn những đồ vật này từ xa, nhưng chưa từng mua cho mình cái nào, rốt cuộc chỉ là đứa rẻ sáu tuổi mà thôi, làm sao cũng không che giấu được hiếu kỳ trong mắt.
Thấy nó nhìn không dời mắt, Tần Thanh La móc tiền mua cho nó một cái, Dực Sinh cầm cái tò he kia, bất giác nở nụ cười rất rất nhạt.
Đã qua nhiều ngày như vậy, Tần Thanh La vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của nó. Cứ như vậy thì thật tốt, ít nhất, là một khởi đầu rất tuyệt.
Mua xong tò he, Tần Thanh La dẫn Dực Sinh đi đến tiệm quần áo phía trước, họ vừa rời đi, nơi ngã quẹo có mấy người bước ra.
“Tấn Song, vừa nãy ngươi nhìn thấy không?” Ân Khánh bước nhanh về trước mấy bước, nhưng trong biển người tấp nập, đã tìm không thấy dấu vết của người vừa nãy.
Tấn Song đi sau hắn cảm thấy kỳ lạ: “Chủ tử, nhìn thấy cái gì? Thuộc hạ không thấy gì cả, có nguy hiểm sao?”
Ân Khánh lắc đầu, thở dài một hơi: “Không có gì, chắc chắn là ta đã hoa mắt.” Chắc chắn là đã hoa mắt, nếu không sao hắn lại cảm thấy như nhìn thấy nàng.
Trong tiệm quần áo, Tần Thanh La đang dẫn Dực Sinh đi lựa đồ, chưởng quầy là người rất có mắt nhìn, thấy phía sau Tần Thanh La còn có hai hộ vệ có vẻ như quân lính đi theo, thì biết chắc chắn bọn họ là người có quyền thế, vì vậy tận lực giới thiệu cho họ đủ loại quần áo.
“Dực Sinh, đến đây, đệ thử bộ này xem.”
Tần Thanh La cầm lên một món có vẻ là một cái áo khoác lông ấm áp thoải mái, lại phối với một cái nón cùng kiểu: “Có vẻ giống một thợ săn nhỏ, ha ha.”
Hai tay Dực Sinh lạnh cóng, nó cẩn thận sờ vào bộ quần áo kia, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay khiến cả người nó có vẻ nhu hòa hơn.
Tần Thanh La đau lòng quấn quần áo lên người nó: “Sau này theo tỷ tỷ, nhất định ta sẽ không bạc đãi đệ, bỏ đói đệ, chuyện trước kia đều đã qua, chúng ta cùng tập làm quen, được không?”
Dực Sinh chớp mắt, vẫn không nói chuyện như cũ, chỉ gật đầu. Nó ngước mắt nhìn một vòng trong tiệm, sau đó chỉ vào bộ quần áo trong góc.